Sư phụ lập tức quay đầu lại liền nhìn thấy Thạch Bí đang bò dậy, đầu đầy bụi đất, trong hốc mắt ẩn chứa hai tầng nước mắt đau khổ, uất ức ai oán nhìn sư phụ mình. Sư phụ lại quay sang nhìn lại Bách Lí Dao. Cô nhóc này từ đầu tới cuối đều duy trì tư thế tiêu chuẩn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn là một bộ dáng không liên quan đến mình.
Sư phụ nhướng mày, trừng hai mắt giận dữ nói: “Dao Nhi, con đang làm gì vậy?”
Bách Lí Dao lúc này đáng lẽ ra sẽ nói: “Con có làm gì đâu, là do sư đệ không cẩn thận nên tự ngã đó chứ!” Các loại lời thoái thác trách nhiệm. Nhưng Tiểu Tịnh Trần căn bản không thể nhớ nổi lời thoại, cũng không biết làm thế nào để diễn theo tính cách của Bách Lí Dao.
Không thể không nói, Bạch Hi Cảnh vô cùng hiểu Tiểu Tịnh Trần. Anh biết khi bé nhìn thấy An Kỳ biểu diễn một động tác đứng tấn không tiêu chuẩn, chắc chắn sẽ động chân sửa lại. Cho nên anh không nói gì với bé hết, chỉ để bé tự do phát huy.
Thế là đối mặt với sự chất vấn của sư phụ, Bách Lí Dao ngẩng đầu, vô tội nhìn ông: “Cậu ta đứng tấn không tốt.”
Thẩm Thu Vũ hơi ngây người, đây không phải là lời thoại trong kịch bản!!!
Lúc Tiểu Tịnh Trần quay phim, Thẩm Thu Vũ cũng đứng bên cạnh xem. Một diễn viên lão luyện theo phái thực lực như ông ta rất mẫn cảm với biểu cảm của người khác. Ông ta vừa nhìn đã biết Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không phải đang diễn, diễn xuất mà bé thể hiện chính là phản ứng chân thực trong lòng bé. Thẩm Thu Vũ đã đóng phim gần bốn mươi năm, vai diễn nào mà ông chưa từng thấy? Kiểu diễn viên nào mà ông chưa từng gặp? Ngôi sao nhí ông cũng quen không ít, nhưng trước giờ chưa từng diễn chung với đứa trẻ nào mà diễn xuất hoàn toàn dựa vào trực giác. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không hề diễn, nhưng có thể chồng phản ứng chân thực của mình lên kịch bản thì vốn chính là một loạt thiên phú.
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không đi theo kịch bản. Nếu như là những diễn viên trẻ tuổi khác có lẽ sẽ lập tức cắt ngay, sau đó tìm đạo diễn khiếu nại. Nhưng Thẩm Thu Vũ sẽ không làm thế. Một diễn viên lão luyện như ông ta hoàn toàn có thể đáp lại tất cả những tình huống đột ngột phát sinh. Ông ta không khỏi có chút mong chờ, trong tình huống không biết đối thủ sẽ diễn ra tình huống gì mà diễn theo... mới tưởng tượng đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Thế là Thẩm Thu Vũ hoàn toàn không nhìn thấy động tác chuẩn bị hô “cắt” của đạo diễn Thiết Ưng, “linh hồn sư phụ” nhập vào người, trừng mắt nhìn cô đệ tử tinh nghịch Bách Lí Dao, đe dọa: “Cho nên con liền đá nó?”
Bách Lí Dao chớp đôi mắt to, hoàn toàn là có gì nói nấy: “Con đang giúp cậu ta sửa cho đúng mà, cậu ta đứng không vững nên mới ngã nhào đấy chứ!”
Dưới đáy mắt của Thẩm Thu Vũ lóe sáng, cô nhóc này đã cuốn theo kịch bản của ông rồi, rất lâu rồi không có cảm giác hưng phấn như thế này!
Sắc mặt sư phụ liền trầm xuống, phồng mặt thổi chòm râu phì phò, trừng mắt nhìn bé: “Nói như vậy tức là lỗi của nó sao?”
Bách Lí Dao gật đầu lia lịa, thành khẩn nói bằng giọng non nớt: “Chính là lỗi của cậu ta. Người nên trách phạt cậu ta gấp bội!”
Sư phụ: “...” Giận đến run rẩy cả người, cành liễu run rẩy quất lên người Bách Lí Dao.
Cành liễu này được chế tạo đặc biệt, đánh lên người không đau chút nào. Nhưng Tiểu Tịnh Trần không biết, bé cũng hoàn toàn không có cảm giác đang đóng phim. Vừa phát hiện “sư phụ” muốn đánh bé, bé lập tức xoay người bỏ chạy, tốc độ nhanh như gió, chỉ mấy bước chân đã nhảy tót lên cây đại thụ, cái đầu nhô ra từ trong tán cây, nhìn sư phụ đứng dưới cây đang giận run người bằng ánh mắt hả hê (nghi hoặc không hiểu).
“Cắt!” Tiếng hô cắt này của đạo diễn Thiết Ưng phải nói là sảng khoái cả người: “OK, mặc dù lời thoại hơi khác so với kịch bản, nhưng lại có thể thể hiện được tính cách nghịch ngợm bướng bính của Bách Lí Dao. Không tồi, không tồi, những cảnh phía sau sẽ quay trong rừng, mọi người mau thu dọn đồ đạc đi!”
Các nhân viên lập tức bận rộn, còn Tiểu Tịnh Trần thì vẫn còn trốn trong tán lá, chỉ để lại một cái đầu nhỏ ló ra ngoài nhìn chằm chằm Thẩm Thu Vũ không chớp mắt. Hứa Lâm Lang đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu lên gọi: “Tịnh Trần mau xuống đi, chúng ta phải chuyển địa điểm rồi!”
Tiểu Tịnh Trần méo miệng, nói: “Không đâu, xuống rồi ông ấy sẽ đánh em!” Móng vuốt nhỏ rất không khách khí mà chỉ vào Thẩm Thu Vũ đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế.
“Phụt” Ngụm trà trong miệng Thẩm Thu Vũ phun xa hai mét. Ông ta giật mình ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tịnh Trần đang trốn trong tán cây. Tiểu Tịnh Trần phồng má, khuôn mặt bánh bao bị trang điểm thành mặt trái xoan vô cùng xoắn xuýt. Thẩm Thu Vũ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ha ha cười lớn.
Chân mày của Tiểu Tịnh Trần vặn xoắn thành cuộn len, bĩu môi nói: “Ông đừng có cười, ba nói là phải kính già yêu trẻ, nếu không cháu nhất định sẽ đánh ông không bò dậy nổi!”
“Được rồi, được rồi, ông cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhé!” Thẩm Thu Vũ cười đến gần như sắp tắt thở, trực tiếp bẻ gãy cành liễu trước mặt Tiểu Tịnh Trần, dù sao cũng không dùng đến nữa: “Được rồi, cháu xuống đây đi, ông đảm bảo sẽ không đánh cháu!”
“Thôi được!” Tiểu Tịnh Trần dứt khoát nhảy từ trên cây xuống, lưu loát gọn gàng đến mức khiến Thẩm Thu Vũ lại ngây người, không nhịn được che miệng buồn cười.
Tiểu Tịnh Trần vừa đáp xuống đất liền trực tiếp đi qua chỗ của Hứa Lâm Lang, chạy nhanh về phía vòng tay của cha ngốc. Bé nằm trên bả vai của cha giả chết.
Những cảnh quay ở trong rừng khá nặng, quan trọng nhất chính là cảnh Thạch Bí và Bách Lí Dao luyện võ thời thơ ấu. Xét thấy những hạn chế về tuổi tác của hai diễn viên nhí nên chỉ đạo võ thuật đã đặc biệt suy nghĩ ra mấy chiêu thức đơn giản nhưng trông rất đẹp mắt, trải qua gia công kỹ xảo hậu kỳ sẽ trở thành những động tác vô cùng xuất sắc. Thế là trong lúc các nhân viên khác đang bận rộn chuyển đồ thì hai nhóc con bị đưa đến một bãi đất trống bên cạnh học “võ công”!
Tiểu Tịnh Trần vốn đã biết võ công, mấy động tác đơn giản vừa học đã biết. An Kỳ cũng đã từng quay không ít phim hành động, miễn cưỡng cũng có thể qua cửa.
Khi chính thức quay phim thì vấn đề tới rồi… Khi luyện tập thì bọn nhóc chỉ dùng cành cây, nhưng khi quay thật thì bắt buộc phải đổi thành kiếm. Nhưng Tiểu Tịnh Trần xuất thân Phật môn, bé cự tuyệt tất cả các loại hung khí có mũi nhọn, đặc biệt là đao kiếm. Bách Lí Dao sống chết không chịu cầm kiếm, cảnh này phải quay thế nào đây?
Đạo diễn Thiết Ưng trực tiếp ném vấn đề khó khăn này cho Hứa Lâm Lang. Hứa Lâm Lang giương mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. Lập trường lần này của Bạch Hi Cảnh rất kiên định, anh đẩy kính mắt, ung dung bình tĩnh nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có cách nào đâu.”
Cuối cùng không còn cách nào khác, đạo diễn Thiết Ưng đành phải thay đổi. “Luyện kiếm” chủ yếu là thể hiện tình cảm của hai người lúc còn bé sâu đậm bao nhiêu, nếu “luyện kiếm” đã không dùng được thì đổi sang cái khác. Tổ đạo cụ ngay lập tức chạy vào sâu trong rừng bắt một con thỏ hoang, chuẩn bị để cho hai đứa trẻ cùng nướng thịt.
Ý tưởng này Thiết Ưng không hề nói với Bạch Hi Cảnh, mà cha ngốc lại dự tính việc quay phim phải mất một lúc nữa mới bắt đầu bèn giao Tiểu Tịnh Trần cho Hứa Lâm Lang, còn mình thì chạy vào nhà vệ sinh. Kết quả chỉ trong vòng chưa tới hai phút thì đã xảy ra chuyện.
Tổ đạo cụ đã bắt được một con thỏ hoang về, nhưng bọn họ lại không hề tránh người, cứ xách con thỏ chết như vậy đi tới. Cho dù là nhân viên đoàn phim hay là diễn viên đều không nhịn được mà cảm thán hai tiếng, mềm lòng nói: “Thật đáng thương!” “Thật đáng tiếc!”, người có tâm trí kiên định một chút thì tỏ ra rất mong đợi thịt thỏ nướng tối nay.
An Kỳ vừa nhìn thấy con thỏ thì mắt “soạt” một cái lập tức sáng lên. Gia cảnh của cậu ta không tệ, từ nhỏ đã quen ăn sơn hào hải vị, dĩ nhiên không lạ gì thịt thỏ. Thế là cậu ta còn rất có tình đồng nghiệp mà kéo Tiểu Tịnh Trần, chỉ vào nguyên liệu sắp trở thành món ngon kia rồi nói: “Mau nhìn xem, thỏ nè!”
Khi còn ở trên núi, Tiểu Tịnh Trần đã từng nuôi thỏ. Bé yêu tha thiết tất cả những loài vật trong rừng sâu, bất kể là chú thỏ lương thiện hay là chú khỉ thích làm loạn, thậm chí đến cả dã thú hung ác đều là bạn bè của bé. Cho nên khi vừa nghe thấy có thỏ, bé liền lập tức quay đầu lại nhìn. Con thỏ máu chảy đầm đìa không hề báo trước mà đập vào trong tầm mắt bé. Nụ cười đông lại trên khuôn mặt bé ngay tức khắc!!
Để chiều theo tấm lòng hướng Phật của Tiểu Tịnh Trần, ngày Tết khi bà Bạch xử lý gà, vịt, cá đều tránh xa bé, cho nên Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn chưa từng nhìn thấy cảnh động vật chết không tự nhiên như thế này. Bộ dạng máu me đầm đìa kia đã mạnh mẽ đánh vào linh hồn trẻ thơ yếu đuối của Tiểu Tịnh Trần.
Con thỏ nhỏ rõ ràng còn chưa chết hẳn, móng vuốt còn hơi co quắp. Cái miệng ba cánh phớt hồng rỉ ra những tia máu. Dòng máu đỏ tươi ào ạt tuôn ra từ vết thương trên cổ nhuộm đẫm bộ lông màu xám tro. Đôi mắt con thỏ mở to ảm đạm, trống rỗng không có sinh khí, lại giống như đang im lặng tố cáo sự tàn nhẫn vô tình của loài người.
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn con thỏ nhỏ, thừ người ra gần mười giây. Sau đó bé đột nhiên ngẩng đầu há miệng “oa oa” khóc lớn.
Sức lực của nhóc con rất lớn, dung tích phổi lại càng lớn, tiếng khóc vừa vang lên phải gọi là vang tận trời. Cả đoàn làm phim đều có thể nghe thấy. Đến cả đạo diễn Thiết Ưng cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng nói: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Tịnh Trần căn bản không để ý đến ông ta, chỉ theo bản năng chạy đi tìm cha. Từng giọt nước mắt to nặng tuôn rơi, lông mi cong vút ướt nhẹp dính vào nhau, khóc đến khàn cả giọng, xé gan xé phổi. Bạch Hi Cảnh từ trong nhà vệ sinh dựng tạm bước ra, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc quen thuộc kia. Trái tim cha ngốc lập tức luống cuống, ba chân bốn cẳng chạy về. Tiểu Tịnh Trần lập tức giang hai tay ra hướng về phía anh.
Bạch Hi Cảnh căn bản không có tâm trạng truy hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay lập tức vươn tay ôm Tiểu Tịnh Trần lên. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy cổ của cha ngốc, nằm trên vai anh, nước mắt như viên ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống. Tiếng khóc của Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn là một loại phát tiết cảm xúc. Sự hoảng sợ, khủng hoảng... các loại tâm trạng tiêu cực đan xen lấy nhau, có một sức cảm hóa xuyên thấu linh hồn, khiến cho người ta không hiểu sao cũng xót xa khó chịu theo.
Bạch Hi Cảnh vỗ lưng bé, nhẹ giọng dỗ dành, ánh mắt vừa quét một cái liền nhìn thấy mấy con thỏ chết trên đất. Đáy mắt anh rét lạnh, đôi mắt lạnh lùng sắc bén như dao phóng về phía Thiết Ưng. Vị đạo diễn trông như thủ lĩnh thổ phỉ kia trong lòng đột nhiên giật mình, vô thức lùi một bước, sau lưng sợ hãi túa mồ hôi lạnh. Trong nháy mắt, ông ta thậm chí cảm nhận được sát khí lạnh buốt trong đôi mắt của Bạch Hi Cảnh… Anh ta thật sự muốn giết mình!!!
Nhận thức này khiến trái tim Thiết Ưng rơi mất nửa nhịp, nhưng cẩn thận nhìn lại, đôi mắt đằng sau tấm kính của Bạch Hi Cảnh vẫn bình tĩnh lạnh lùng như trước đây, căn bản không có bất cứ sát ý nào. Lẽ nào sự lạnh lùng vừa rồi chỉ là ảo giác của chính ông ta mà thôi??
Thiết Ưng bất an lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Đứa trẻ này bị làm sao vậy??”
Bạch Hi Cảnh mặt không biểu cảm quét mắt nhìn thợ làm đạo cụ, sau đó nói với Thiết Ưng: “Nếu các người còn dám lấy những thứ máu me đầm đìa này để dọa con bé thì chúng tôi sẽ đi ngay lập tức. Số tiền phá hợp đồng ít ỏi tôi vẫn chi được, chỉ là làm chậm trễ tiến độ quay phim thì không biết ông có chịu nổi không.”
Sắc mặt Thiết Ưng lập tức tái mét, đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp công khai có phải không!
Nếu lúc này Tiểu Tịnh Trần rời đi, không chỉ tất cả những cảnh quay trước đó đều không còn giá trị, mà ông ta còn phải tìm diễn viên một lần nữa, dựng phim trường một lần nữa, lãng phí bao nhiêu cuộn phim. Lãng phí bao nhiêu tiền thuê phim trường không nói làm gì, chủ yếu là thời gian của họ không thể chậm trễ được!
Thiết Ưng lập tức nặn ra một nụ cười có thiện chí mờ ảo, giọng nói dịu dàng đến chảy nước, nhưng kết hợp với khuôn mặt thổ phỉ của ông ta thật sự là vặn vẹo không thể nào nói ra được: “Là do tôi suy nghĩ không chu đáo, xin lỗi, xin lỗi nhé! Cái đó... Nếu không hôm nay cha con cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại quay tiếp?”
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc ông ta một cái, ôm Tiểu Tịnh Trần xoay người đi mất, đến một từ cũng không thèm nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...