Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Thế là khu vực này trở nên vô cùng náo nhiệt, Vệ Thủ và Thang Miêu Miêu dứt khoát trở thành bạn bè sống chết có nhau của Tiểu Tịnh Trần. Hai người từ đầu đến cuối đều đoàn kết, nhất trí đối ngoại. La Giai Ni và Ngải Mỹ lại không hợp nhau, ngứa mắt nhau đủ kiểu. Một người mang nho đến cho Tiểu Tịnh Trần ăn thì người kia nhất định muốn mang quýt tới. Tống Siêu bị kẹp giữa hai cô bé thì xụi lơ như bùn nhão, chẳng buồn nhúc nhích.

Thượng Quan Triết vừa sốt ruột, vừa xót xa xen lẫn đau lòng và chột dạ. Cuối cùng, cậu dùng biện pháp vừa nhõng nhẽo vừa đòi hỏi nên đã thuyết phục được mẹ của cậu nói với cô giáo một lời nói dối vô hại, đó là mắt của cục cưng đáng thương không được tốt. Vậy là cô Nguyễn tốt bụng để cậu ngồi ở vị trí ngoài cùng của hàng ghế đầu tiên, như vậy vừa không cản trở các bạn học ngồi phía sau, lại vừa có thể nhìn bảng rõ hơn. Tuy vẫn bị ngăn cách bởi Thang Miêu Miêu nhưng Thượng Quan Triết đã cảm thấy hạnh phúc gấp bội vì việc mình có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách với Tiểu Tịnh Trần.

Hiện giờ, xung quanh Tiểu Tịnh Trần đã bị vây hai vòng yêu ma quỷ quái. Cả lớp 1-2 dưới sự lãnh đạo của bé càng ngày càng xiêu vẹo hơn. ~

Sau khi tan học về đến nhà, đội ngũ ấy càng được mở rộng hơn. Ngoại trừ Vệ Thủ và Thang Miêu Miêu ra thì Tiền Đa Đa cũng đi theo, còn Thượng Quan Triết mượn danh nghĩa bị tổn thất nghiêm trọng để gia nhập, cả Ngải Mỹ, La Giai Ni – hai hoa khôi của lớp. Tống Siêu vốn không định đi cùng đám ngốc này nhưng lại không thể chịu nổi thần công nhéo tai của Thang Miêu Miêu, cuối cùng vẫn bị cưỡng ép gia nhập đội ngũ. Thế là, tám học sinh tiểu học liền dung dăng dung dẻ cùng đi về nhà. Cũng thật thần kỳ, trừ Tiểu Tịnh Trần ra, nhà của bảy đứa trẻ kia lại ở cùng một hướng. Tống Siêu bị kẹp giữa hai cô hoa khôi của lớp mà âm thầm rơi lệ đầy mặt. Đây rốt cuộc là cái đống nghiệt duyên kiểu gì vậy?

Lớp một được tan học từ rất sớm, mới ba rưỡi, mấy bạn nhỏ đều cho rằng chúng không nên về nhà sớm như thế mà nên chơi thêm chút nữa. Vậy là mấy đứa trẻ vừa lôi vừa kéo, kìm kẹp lẫn nhau đi tìm chỗ chơi. Đứa thì nói muốn chơi trò người đầu gỗ một hai ba, đứa khác lại nói muốn chơi nhảy ô, có bạn lại muốn chơi công thành, còn có cả ý kiến nói muốn chơi trốn tìm, tóm lại đều là những trò mà bọn trẻ con thích chơi. Cuối cùng, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, chờ bé đưa ra quyết định. Dù sao bé mới là lãnh tụ tinh thần của đám trẻ này.

Thế nhưng, Tiểu Tịnh Trần: “…” Bé có thể ra quyết định sao? Các bạn nhỏ quá ngây thơ rồi!

Cuối cùng, Thượng Quan Triết cất tiếng gọi: “Tịnh Trần, (ôi chao, gọi tên rồi, gọi tên rồi, cậu ấy vậy mà không hề cự tuyệt, rạo rực quá) bình thường sau khi tan học, ngoại trừ về nhà cậu còn đi đâu chơi nữa, chúng mình cùng đi đi!”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, ngón tay chỉ về một phía: “Bên đó!” Bé hoàn toàn không nghĩ đến việc giải thích nơi duy nhất mình phải thường xuyên tới ngoài về nhà là nơi như thế nào. Ôi chao, bé có thể nhớ được đường đi đã không tệ rồi, còn yêu cầu cao như vậy được sao?


Bảy đứa nhóc còn lại cũng không nghĩ tới việc hỏi thêm nơi đó rốt cuộc là nơi nào, chỉ tranh nhau chạy về hướng đó. Chạy được vài bước cả lũ lại dứt khoát quay lại, kéo theo Tiểu Tịnh Trần đang bước đi chậm rãi cùng Vệ Thủ không rời nửa bước phía sau bé, rồi lại điên cuồng chạy tiếp.

Trên chiếc xe hơi màu đen ở phía đằng xa, Đại Sơn há hốc miệng không nói nên lời, lắp bắp nói: “Đại ca, nếu em nhớ không nhầm, đó hẳn là hướng đến câu lạc bộ… nhỉ?”

Bạch Hi Cảnh khoanh tay tựa vào phía sau chợp mắt, ngay cả lông mi cũng không rung, chỉ lười biếng đáp lại: “Ừ.”

“Chúng... cứ chạy đến đó như vậy, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ha, Tiểu Tịnh Trần có thẻ VIP. Hơn nữa đám người Lư Minh Hạo muốn lôi kéo Tiểu Tịnh Trần thì nhất định phải để con bé chơi thật vui vẻ, còn phải bảo đảm an toàn cho đám bạn của con bé nữa. Yên tâm đi, sẽ có người giúp chúng ta chăm sóc nó ổn thỏa.”

Đại Sơn: “…” Quả nhiên đại ca nhà anh chính là Boss lớn nhất của toàn nhân loại mà. Thế nhưng…

“Ý em muốn nói là, đại tiểu thư đưa đám trẻ kia đến câu lạc bộ như vậy, mấy đứa nhỏ sẽ không sao chứ?”

Bạch Hi Cảnh: “…” Chắc là sẽ sợ hãi… Đại khái là thế đi?


Được rồi, khi đến nơi, Tiểu Tịnh Trần thản nhiên bước vào câu lạc bộ được xây dựng giống như doanh trại quân đội kiên cố oai nghiêm, còn bọn nhóc quả thực đã bị dọa sợ.

“Đây… Đây, đây, đây chính là nơi cậu hay đến sao~~~??” Âm cuối lên cao dị thường, bất ngờ kéo dài không dứt cũng đủ để thể hiện tâm trạng đang xoay chuyển ba nghìn sáu trăm độ của La Giai Ni. Ngải Mỹ vốn cũng hơi lo sợ bất an, thấy bộ dạng như vậy của La Giai Ni liền đắc ý cười nhạo: “Thế mà cũng ngạc nhiên, hứ!”

La Giai Ni hung hăng trừng mắt nhìn Ngải Mỹ, khuôn mặt xinh xắn đen lại, cũng không hề che giấu sự bất mãn cùng ghét bỏ của mình.

Tiểu Tịnh Trần thì không để tâm đến những tranh chấp giữa mấy đứa trẻ, bé trực tiếp bước lên cầu thang đi vào câu lạc bộ. Đám trẻ thấy vậy cũng lập tức đi theo, thấy Tiểu Tịnh Trần nhón chân bám vào mép quầy lễ tân, đưa một tấm thẻ ra. Chị gái xinh đẹp mặc đồng phục quân trang dân dụng nhanh chóng đón lấy rồi quẹt thẻ. Tiếp đó có một chị gái xinh đẹp mặc đồng phục khác dẫn Tiểu Tịnh Trần và bạn học của bé đến sân bắn.

Ở sân bắn có không ít khách, mà bên trong gian phòng nhỏ chuyên dụng của Tiểu Tịnh Trần đã chuẩn bị sẵn súng và đạn. Tất nhiên do lần này có các bạn học khác đi cùng, đạn trong băng đạn đều là giả, còn an toàn hơn cả đạn giấy.

Tiểu Tịnh Trần cầm lấy một khẩu súng, lắp đạn, mở chốt an toàn, lên nòng, bóp cò. Một loạt động tác liền mạch, dứt khoát giống như đã thực hiện vô số lần, thuần thục đến mức không thể thuần thục hơn được nữa. “Pằng… pằng… pằng” những tiếng súng đinh tai nhức óc liên tiếp vang lên. Khi đã bắn hết một băng đạn, trên bia giấy lúc này có thể thấy được một loạt chấm đỏ trong vòng mười điểm đã bị bắn rách nát. Đám trẻ được một phen trợn mắt há mồm, siêu xạ thủ ~!

Không nói đến mấy bạn nam như Tiền Đa Đa hay Thượng Quan Triết, đến cả thục nữ như La Giai Ni và Ngải Mỹ cũng vô cùng hưng phấn. Tinh thần của Tống Siêu cũng trở nên phấn khích giống như hít phải thuốc lắc. Mỗi người cầm một cây súng lên, học theo dáng vẻ của Tiểu Tịnh Trần mà lắp đạn, mở chốt an toàn, lên nòng, bóp cò… Nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là tưởng tượng hoàn mỹ của chúng mà thôi.

Súng vừa cầm đến tay, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại truyền đến khiến mấy đứa nhỏ run rẩy. Thiếu chút nữa, sức nặng vượt xa tưởng tượng khiến cho La Giai Ni yếu xìu bị ép phải khuỵu gối xuống. Mấy đứa trẻ cắn răng nín hơi dùng một tay cầm súng lên, động tác loạng quạng lắp đạn vào, chật vật dùng hết sức ba bò chín trâu để mở chốt an toàn, lại dùng hết hơi sức bình sinh để bóp cò “Pằng…“.


Sức giật quá mạnh khiến chúng chấn động đến mức trực tiếp quỳ xuống đất. La Giai Ni nước mắt lưng tròng ôm chặt cổ tay, suýt chút nữa khóc rống lên. Ngải Mỹ cũng rưng rưng nước mắt, hai cánh tay run rẩy đặt khẩu súng trở về giá để súng, dứt khoát thành thật làm khán giả. Thang Miêu Miêu nhe răng nở nụ cười rộng đên mang tai, rõ ràng đã đau đến mức da đầu tê dại, nhưng lại không nỡ bỏ qua trải nghiệm khó có được này.

Sức lực của Tiền Đa Đa, Thượng Quan Triết, Tống Siêu và Vệ Thủ lớn hơn một chút, mỗi phát súng đều khiến tay chân chúng chấn động đến mức rung lắc trong gió, nhưng chúng lại chơi rất vui vẻ. Đến khi bắn hết đạn, trên bia bắn của Vệ Thủ và Tống Siêu đều có vài lỗ thủng nho nhỏ. Tiền Đa Đa và Thượng Quan Triết lại không hề có viên đạn nào bắn trúng bia, hùng tâm tráng chí của hai anh em đã bị dập tắt.

Ai cũng nói siêu xạ thủ phải ăn đạn mới luyện thành được kỹ năng bắn giỏi, còn nói rằng siêu xạ thủ phải có một cặp mắt giống như chim ưng. Nếu xét về nguyên tắc thì nói vậy không sai, ít nhất nếu khi đó có đủ đạn và đủ cơ hội. Vệ Thủ, Tiền Đa Đa, Tống Siêu và Thượng Quan Triết đều có cơ hội trở thành siêu xạ thủ, nhưng không bao gồm đứa trẻ mù máy móc như Tiểu Tịnh Trần.

Đặc điểm lớn nhất của Tiểu Tịnh Trần chính là chỉ cần bé ngắm chuẩn qua ống ngắm, mỗi phát đạn chắc chắn sẽ bắn trượt, không biết rẽ tới ngóc ngách nào nữa. Nhưng nếu bé dựa theo trực giác của mình mà nổ súng, vậy thì độ chính xác của đạn thậm chí còn chuẩn hơn cả tay súng bắn tỉa. Đó là năng lực được thức tỉnh sau thời gian dài luyện tập ám khí, bởi dẫu sao thì chẳng có người nào khi ném ám khí lại cần đến ống ngắm cả.

Tiểu Tịnh Trần vốn không học được tài nghệ của siêu xạ thủ, nhưng độ chính xác của Tiểu Tịnh Trần thì một siêu xạ thủ cũng chưa chắc đã học nổi. Ít nhất thì xạ thủ bắn tỉa trước kia từng dạy bé bắn súng đã thua Tiểu Tịnh Trần trong cuộc thi đấu về độ chuẩn xác. Tuy chỉ có một lần đó, nhưng cũng đủ để Tiểu Tịnh Trần đắc ý cho đến trước khi trưởng thành.

Có thẻ VIP của Tiểu Tịnh Trần cùng với lời dặn dò của Lư Minh Hạo, đạn được cung cấp gần như không giới hạn, mấy đứa nhỏ chơi vô cùng vui vẻ. Tuy đến khi rời đi, tay của Tiền Đa Đa và Thượng Quan Triết đã tê dại đến mức không thể giơ lên nổi nữa, nhưng nụ cười trên mặt chúng còn rực rỡ hơn cả những bông hoa dại ven đường.

Đến cả Vệ Thủ cũng để lộ nét cười nhàn nhạt.

Sau khi đám nhỏ rời đi, tất cả bia bắn chúng đã sử dụng đều được đưa đến phòng làm việc. Lư Minh Hạo và Lý Tụng đích thân kiểm tra bia bắn. Bọn họ rất dễ dàng phân biệt được bia bắn của Tiểu Tịnh Trần, tấm nào tấm nấy vòng tròn đỏ mười điểm đều bị bắn rách, hơn nữa bé bắn rất có quy luật, cả tấm bia giấy chỉ có đúng một lỗ thủng. Mặc dù lỗ thủng này to đến mức có thể nhét vừa một nắm tay, nhưng cũng đủ để chứng minh khi nổ súng bé chỉ nhắm vào cùng một điểm.

Lý Tụng không nói nên lời, đứa trẻ hố người này mới học bắn súng chưa được bao lâu mà đã có kỹ thuật bắn như vậy, thiên tài cũng không chơi được như vậy biết không.


Lư Minh Hạo lại rút ra vài tấm bia bắn khác. Tấm đầu tiên chỉ có lẻ tẻ vài vết đạn. Tấm thứ hai mười vết đạn không thiếu vết nào, nhưng đều rơi vào vòng ngoài. Đến tấm thứ ba, mười vết đạn thì có ba vết trúng vòng mười. Tấm thứ tư có bảy vết ở vòng mười. Tấm thứ năm có mười lỗ ở vòng mười.

Lông mày Lý Tụng nhướng lên, độ nhạy cảm với súng ống của đứa trẻ này thậm chí vượt qua cả Bạch Tịnh Trần: “Đây là do ai bắn?”

Lư Minh Hạo không lên tiếng mà trực tiếp đi xem camera ghi hình. Trên camera ghi hình hiển thị người bắn rõ ràng là Vệ Thủ: “Đi tra thử xem hoàn cảnh gia đình và bối cảnh gia thế của đứa trẻ này, nếu phù hợp với yêu cầu thì có thể cân nhắc việc tập trung bồi dưỡng.”

Lý Tụng gật đầu, lại rút vài tấm bia giấy khác ra: “Người tôi chú ý thực ra là đứa trẻ này.”

Lư Minh Hạo nhìn mấy tấm bia bắn chỉ có rải rác vài vết đạn kia liền cảm thấy thực sự không thể hiểu nổi. Mấy vết đạn kia đều ở vòng ngoài, hơn nữa mỗi tấm cũng không quá ba vết, có gì cần để tâm chứ? Lý Tụng đứng trước mặt anh ta, xếp chồng ngay ngắn mấy tấm bia lên nhau, sau đó hướng về phía ánh sáng.

Lư Minh Hạo kinh ngạc trợn tròn mắt, sau khi thấy mấy tấm bia ngắm kia được xếp chồng lên nhau, tất cả các vết đạn vậy mà hợp lại thành hai vòng tròn trong ngoài hoàn chỉnh!!

Đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên, cũng tuyệt đối không phải kết quả mà một người mới lần đầu tiếp xúc với súng có thể bắn ra được. Đứa trẻ này chính là đang cố ý!!!

Lư Minh Hạo dứt khoát lại một lần nữa đi xem camera ghi hình. Trên màn hình hiển thị người bắn là cậu bé Tống Siêu bình thường vẫn lười biếng như một đống bùn nhão kia. Mỗi tấm bia của cậu trung bình chỉ có một hai vết đạn, mà toàn bộ đều xoay quanh giữa vòng một vòng hai, căn bản không có ai chú ý đến cậu bé này.

Nếu không phải siêu xạ thủ Lý Tụng - người vừa rời quân đội chưa bao lâu vẫn còn giữ khả năng quan sát nhạy bén thì chắc chắn cậu bé Tống Siêu này hoàn toàn có thể ung dung qua màn rồi, đáng tiếc, thật đáng tiếc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui