Đối với những bạn nhỏ lớp một mà nói, xã hội đen thật sự là thần thoại. Thang Miêu Miêu mang vẻ mặt như đưa đám nhìn Vệ Thủ: “Cậu chắc chắn hả?”
Vệ Thủ cật lực gật đầu, mới khai giảng được hơn một tuần, các bạn nhỏ còn chưa học hết phiên âm tiếng Hán, chắc chắn bọn chúng không biết hết chữ ở trên tấm biến của tòa nhà nguy nga tráng lệ kia, chỉ có thể dựa vào “nghe nói” để phán đoán.
Thang Miêu Miêu do dự một lúc, cắn răng nhìn Tiền Đa Đa ở phía xa, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì hỏi cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”
Vệ Thủ liếc Tiểu Tịnh Trần một cái như muốn trưng cầu ý kiến. Tiểu Tịnh Trần lại chỉ đơn thuần mở to hai mắt nhìn Vệ Thủ nói chuyện trao đổi với Thang Miêu Miêu. Vệ Thủ hiểu không thể trông chờ Tiểu Tịnh Trần cho ý kiến được, điều này hoàn toàn không thực tế. Vậy nên, Vệ Thủ liền gật đầu: “Chúng ta cùng đi qua đó thôi.”
Thế là, Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ một trước một sau, ở giữa còn kẹp Tiểu Tịnh Trần cẩn thận dè dặt di chuyển về phía Tiền Đa Đa. Tới phía sau con bọ ngựa nhỏ, Thang Miêu Miêu giơ tay vỗ bả vai của Tiền Đa Đa. “Này, cậu đang làm gì thế?”
Tiền Đa Đa lập tức xoay nửa thân trên, âu sầu nói: “Câm miệng, anh đang suy nghĩ vấn đề!”
Tiếp tục rối rắm ba giây, Tiền Đa Đa đột nhiên có phản ứng lại, rõ ràng mình đang trốn ở góc đường rình trộm, tại sao phía sau lại có người?
Nó bỗng nhiên quay đầu lại, bị một khuôn mặt đột ngột phóng to ở trước mặt dọa cho nhảy dựng lên, theo bản năng kêu lên sợ hãi, “Á...”
“Á” vừa mới ra khỏi miệng liền bị Thang Miêu Miêu nhanh tay nhanh mắt bịt lại. Bé gái nhếch miệng nở nụ cười gian ác, lộ ra hàm răng trắng muốt đeo niềng răng: “Còn dám gào loạn thì đến cả cái gáy của cậu tôi cũng đánh cho sưng phù đấy, nghe chưa?”
Tiền Đa Đa cuống quýt che hai bên má sưng đỏ cân xứng, ánh mắt mang theo sự sợ hãi nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Bạch Tịnh Trần, không cam tâm gật đầu như giã tỏi.
Thang Miêu Miêu hài lòng buông tay ra, chống eo giống như chị đại của xã hội đen nói: “Bây giờ tôi hỏi cậu trả lời, không cho phép nói dối, nếu không Bạch Tịnh Trần sẽ chăm sóc cậu.”
Tiền Đa Đa kiên quyết gật đầu, bộ dạng nghiêm túc trả lời.
“Vì sao cậu lại theo dõi Thượng Quan Triết?”
Tiền Đa Đa sợ hãi nhìn Bạch Tịnh Trần, hoàn toàn quên mất sự ghen ghét đố kị của mình với bé, thành thật nói: “Vừa đi ra khỏi cổng trường, tao liền nhìn thấy Thượng Quan Triết bị mấy chú nào đó mang đi. Nhưng Thượng Quan Triết trông giống như không tình nguyện lắm, cho nên tao mới muốn đi theo xem thế nào.”
“Ừ.” Thang Miêu Miêu gật đầu, “Cậu ta không phải là bị mang vào trong đó rồi sao, sao cậu lại không đi vào theo?”
Vẻ mặt của Tiền Đa Đa ngay lập tức trở nên rối rắm, lúng túng nói: “Một nơi trang hoàng sang trọng như vậy, bình thường đều phải là hội viên mới có thể vào.”
Thang Miêu Miêu ghét bỏ quan sát nó: “Cậu biết cũng không ít nhỉ, có phải thường xuyên đi với ba cậu vào nơi như thế này không?”
Tiền Đa Đa cuống quýt lắc đầu. Cho dù ba có chiều nó đến thế nào thì cũng sẽ không dẫn nó đến những nơi như thế này. Do dự một lúc, Tiền Đa Đa nhìn Bạch Tịnh Trần, hiếm khi ôn hòa nhã nhặn nói: “Không phải ba rất lợi hại sao, xin chú ấy giúp đưa Thượng Quan Triết ra ngoài đi, dù sao mọi người cũng là bạn cùng học.”
“Ồ, Tiền Đa Đa, câu này của cậu thật thú vị.” Thang Miêu Miêu ngạc nhiên kêu lên: “Cậu còn biết mọi người là bạn học sao, vậy sao cậu lúc nào cũng bắt nạt Vệ Thủ, còn để ba cậu đến trường gây phiền phức cho Bạch Tịnh Trần? Bây giờ biết xin chúng tôi giúp đỡ, vậy thì tại sao lúc trước còn làm như vậy?”
Lời nói của Thang Miêu Miêu khiến cho Tiền Đa Đa thẹn quá hóa giận, “Tao đang nói chuyện với Bạch Tịnh Trần, liên quan gì đến đồ xấu xí nhà mày?”
Thang Miêu Miêu lập tức nổi giận. Thứ mà con gái quan tâm nhất chính là vẻ bề ngoài của bản thân, không xinh đẹp cũng đâu phải là lỗi của cô bé, sao có thể để cho người khác sỉ nhục xúc phạm thế này được? Thang Miêu Miêu giống như một con sư tử mẹ bổ nhào về phía Tiền Đa Đa, móng vuốt trực tiếp cào lên đôi má xanh tím của nó, vừa rách da, máu bầm liền lập tức chảy ra đầm đìa.
Tiền Đa Đa đau đớn, không do dự mà đánh lại. Trong từ điển của nó vốn dĩ không hề có từ “thương hoa tiếc ngọc“. Hai người đánh nhau, thân hình Tiền Đa Đa cao to lực lưỡng, ra tay không nhẹ không nặng. Thang Miêu Miêu là một bé gái, rõ ràng là chịu thiệt. Vệ Thủ do dự một lúc, cắn răng cũng xông vào giúp Thang Miêu Miêu đánh Tiền Đa Đa một trận.
Tiền Đa Đa lấy ít địch nhiều, không nhịn được kêu to: “Bọn mày thật vô lại, hai người đánh một người thì có bản lĩnh gì chứ, có gan thì một đấu một với tao này!”
“Tôi là con gái, vốn chả có cái gan đó.” Thang Miêu Miêu nhe răng cười một tiếng, cắn một phát vào bả vai của Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa đau đến mức rơi nước mắt tại chỗ.
Nhìn Thang Miêu Miêu chiếm thế thượng phong, Vệ Thủ quyết định buông tay, “Nào, một đấu một đi!”
Tiền Đa Đa: “...” Liều mạng túm tóc của Thang Miêu Miêu đang ở trên vai nó. Mẹ kiếp, muốn một đấu một thì trước tiên cũng phải vứt con chó điên này ra khỏi người nó đã chứ, khốn nạn!
“Nếu cậu đã không có gan một đấu một, vậy thì chúng tôi lại tiếp tục hai đánh một vậy.” Vệ Thủ nói xong trực tiếp kéo móng vuốt của Tiền Đa Đa đang túm lấy tóc của Thang Miêu Miêu mà cắn mạnh một phát. Tiền Đa Đa kêu lên thảm thiết, “oa a” một tiếng rồi ngay lập tức há mồm khóc lớn. Từ nhỏ đến giờ, nó chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, nhưng bên cạnh lại có Bạch Tịnh Trần cứ “nhìn chằm chằm như hổ đói” khiến nó oan ức mà không có chỗ để kêu oan.
Tiền Đa Đa vừa khóc vừa rống lên: “Bạch Tịnh Trần, nếu mày giúp tao cứu Thượng Quan Triết ra ngoài, tao sẽ tha thứ cho hai người bạn của mày vì đã vô lễ với tao, nếu không tao nhất định về nói với ba...” Nghĩ lại thấy không đúng, ba nó không dám gây phiền phức với Bạch Tịnh Trần, Tiền Đa Đa quyết định sửa lại: “Tao phải nói với cô giáo, để cô cũng gọi phụ huynh của Thang Miêu và Vệ Thủ đến trường.”
Lời vừa nói ra, Vệ Thủ lập tức nhả ra và lùi sang một bên. Thang Miêu Miêu cũng đẩy Tiền Đa Đa ra, xoa cơ miệng nhức mỏi của mình, khinh bỉ trừng mắt nhìn Tiền Đa Đa nước mắt nước mũi đã tùm lum, “Mách lẻo với cô giáo là đồ hèn nhát, hừ!”
Tiền Đa Đa thiếu chút nữa lại nổi giận, đứng dậy đánh người, nhưng cuối cùng nó vẫn nhịn được, vạch ra dấu răng trên vai và trên cổ tay, trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần nói: “Mày nhìn thấy chưa, đây đều là do bọn chúng cắn đấy, nếu như mày không giúp tao thì tao liền đi nói với cô giáo.”
Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ đều không có một người ba tốt không quở mắng vì bọn chúng đánh nhau như Tiểu Tịnh Trần được. Lúc này, cả hai đứa đều nhìn Bạch Tịnh Trần bằng ánh mắt lo lắng, bộ dạng giương mắt mong chờ trông thật đáng thương, nhưng lại không có đứa nào mở miệng ép Bạch Tịnh Trần đồng ý với yêu cầu của Tiền Đa Đa cả.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, đôi mắt phân rõ trắng đen nhìn Tiền Đa Đa khoe dấu răng, hoàn toàn không hiểu cho dù nó nói với cô giáo thì có liên quan gì. Nhưng nhóc con nhạy bén cảm nhận được sự bất an của Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ, bé gật đầu. “Được thôi, tớ giúp cậu.”
Tiểu Tịnh Trần đứng dậy vỗ đầu gối vốn dĩ không dính hạt bụi nào, xoay người đi tới toà nhà nguy nga tráng lệ kia.
Vệ Thủ cuống quýt kéo bé lại: “Cậu cứ thế mà vào sao?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, kì quái nói: “Không thì sao?”
“Đó là địa bàn của xã hội đen đấy!” Thang Miêu Miêu lo lắng nhắc nhở.
Tiểu Tịnh Trần lại càng nghi hoặc hơn: “Xã hội đen? Là cái gì?”
Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ: “...”
Tiền Đa Đa đẩy chướng ngại vật Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ ra, rất có nghĩa khí mà vỗ một cái lên lồng ngực của Tiểu Tịnh Trần, sau đó thổi móng vuốt vừa đau vừa tê nói: “Chỉ cần mày có thể cứu Thượng Quan Triết ra ngoài, sau này tất cả mọi chuyện tao đều nghe theo mày.”
Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không để ý đến thù lao mà Tiền Đa Đa đã hứa hẹn, bé tự đi về hướng tòa nhà mà trong mắt đám học sinh tựa như đầm rồng hang hổ kia. Vệ Thủ do dự một lúc, cắn chặt răng, sau đó mang theo khí phách như tráng sĩ chặt tay đi theo. Nếu đã là bạn bè thì không có đạo lý gì lại để cậu ta đi vào nơi nguy hiểm một mình. Thang Miêu Miêu hung dữ trừng mắt nhìn Tiền Đa Đa một cái rồi cũng nhanh chóng đi theo. Cô bé đã nghĩ kĩ rồi, nếu như bị xã hội đen gì đó giết thì cô bé làm ma cũng sẽ trở về kéo Tiền Đa Đa chết chung.
Tiền Đa Đa bị ánh mắt cuối cùng của Thang Miêu Miêu dọa cho run cầm cập, theo bản năng cũng đi theo. “Bạch Tịnh Trần, hay là mày hãy cứ gọi điện thoại kêu ba mày đến đây đi. Có lẽ chú ấy có thể cứu Thượng Quan Triết ra ngoài, chỉ có mấy người chúng ta đi vào thì không ổn lắm!”
Tiểu Tịnh Trần không thèm để ý đến nó, cứ thế mà mang theo một con bọ ngựa và hai con chim sẻ đi vào tổ ve sầu.
Đẩy cửa xoay thủy tinh xa hoa lộng lẫy như cung đình, lập tức có người đàn ông mặc âu phục đen ra nghênh đón, đây dường như hoàn toàn phù hợp với hình tượng xã hội đen trong tưởng tượng của bọn trẻ trước đó. Trong lòng Tiền Đa Đa và Thang Miêu Miêu lo sợ bất an, cứng đờ tại chỗ, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông không hề chớp mắt. Vệ Thủ vẫn cúi thấp đầu xuống trước sau như một, con ngươi sau đám tóc mai liên tục đảo qua đảo lại, vừa lo lắng vừa hung ác.
Người đàn ông đi đến trước mặt mấy đứa trẻ, trầm giọng nói: “Nơi này không phải là nơi mà trẻ con nên đến, mau đi ra ngoài đi.”
Tiểu Tịnh Trần ngửa đầu nhìn anh ta, đôi mắt to nhấp nháy, nói bằng giọng non nớt: “Cháu tìm Thượng Quan Triết.”
Ánh mắt người đàn ông chợt trở nên nghiêm nghị, một tay chống sau eo, tay còn lại đẩy mấy đứa trẻ ra ngoài. “Ở đây không có Thượng Quan Triết nào hết, lập tức ra ngoài, nếu không đừng trách chú không khách khí...” Nói xong hắn ta cúi đầu nói vào bộ đàm trên bả vai: “Có mấy đứa trẻ con đến trước cửa, nói là muốn tìm Thượng Quan Triết, có thể có vấn đề, các anh xuống đây xử lý đi.”
Đợi sau khi hắn ta nói xong, Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoan mới bắt đầu ra tay. Bàn tay nhỏ túm lấy cổ tay không ngừng đẩy bọn chúng ra ngoài của người đàn ông trước mặt mà vặn mạnh một cái, chân giẫm lên đầu gối của đối phương rồi nhảy lên, uốn gối húc mạnh vào cằm của anh ta. “Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên dọa cho Tiền Đa Đa run cầm cập. Mặc dù nó nghịch ngợm, phá phách, bắt nạt bạn học, nhưng nhiều nhất chỉ đánh người vài cái hay hắt vài thùng nước vào người khác mà thôi, nào đã từng nhìn thấy cảnh vừa đối mặt đã đánh gãy xương người ta như vậy chứ?
Tiểu Tịnh Trần nhẹ nhàng đáp xuống đất, móng vuốt vẫn còn túm lấy cổ tay của người đàn ông kia. Người đàn ông che xương cằm bị trật khớp, đau đớn trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhã nhặn nhìn anh ta nói: “Cháu tìm Thượng Quan Triết.”
Cánh tay còn lại của người đàn ông đã sờ đến sau lưng, một tay khác của Tiểu Tịnh Trần cũng sờ sau lưng của mình, một lớn một nhỏ đồng thời cùng chĩa khẩu súng vào đối phương. Người đàn ông hơi sững sờ, theo trực giác liền cho rằng khẩu súng trên tay của đứa trẻ là súng đồ chơi, kết hợp với vẻ mặt nghiêm túc như sứ giả chính nghĩa của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông thiếu chút nữa thì phì cười, nhưng cái cằm bị trật khớp lại đau đến mức khiến vẻ mặt của anh ta trở nên vặn vẹo.
Phản ứng thân thể của Tiểu Tịnh Trần rõ ràng nhanh hơn cả suy nghĩ, ngay lúc người đàn ông còn đang bật cười vì chiếc súng đồ chơi, Tiểu Tịnh Trần đã bóp cò súng.
Pằng...
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ trên khuôn mặt, trên bả vai bên phải của anh ta xuất hiện một cái lỗ xuyên thấu đẫm máu, dòng máu đỏ thẫm nháy mắt đã nhuộm đỏ cái áo sơ mi trắng bên trong, tay phải bất lực buông thõng xuống, khẩu súng trong tay rơi xuống bên cạnh. Anh ta hoảng sợ trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, không thể ngờ rằng một đứa trẻ còn nhỏ thế kia lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Không chỉ có anh ta, mà đến cả ba đứa trẻ còn lại cũng bị dọa cho ngây người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...