Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Sau khi nghỉ một lúc, cơn giận dữ của Bạch Húc Thần cũng vơi dần đi. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Thôi vậy, cứ để cái đầu lừa của nó bình tĩnh đi đã, cho miệng khỏi phun toàn phân dọa đến em gái tao. Tao đưa em gái về trước đây, về nhà muộn quá không tốt.”

“... Vậy được, đi cẩn thận nhé, lát nữa liên lạc qua điện thoại.” Làm đội trưởng mà phải dính vào một đống vấn đề trẻ con thế này, cậu chàng đội trưởng cũng thấy rất bất đắc dĩ.

Bạch Húc Thần không ngồi xe buýt nữa mà ôm Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị đến ga bắt chuyến tàu điện ngầm trở về.

Ga tàu điện ngầm cách Kim Ngọc Mãn Đường hơi xa. Dù sao cũng không gấp, Bạch Húc Thần coi như đang đi dạo phố. Tiểu Tịnh Trần trợn hai con mắt to tròn xoe, tò mò quan sát người đi qua đi lại nơi đô thị sầm uất. Bỗng nhiên, bé chớp mắt một cái, quay đầu nhìn lại đầy nghi hoặc.

Bạch Húc Thần dừng bước, khó hiểu hỏi: “Em sao vậy?”

Tiểu Tịnh Trần gãi cái đầu đầy tóc tơ mềm mại, nói với vẻ không chắc chắn: “Hình như em nhìn thấy cái chú lấy mất ví tiền của anh kia rồi.”

Bạch Húc Thần hơi ngẩn người, kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Em không nhìn nhầm chứ?”

Tiểu Tịnh Trần phồng má, chân mày xoắn lại: “Anh cả, anh phải tin em, trí nhớ của em rất tốt.”

Bạch Húc Thần: “...” Cái đồ ngốc xem một tấm bản đồ một trăm lần vẫn không nhớ nổi thì không có tư cách khoe khoang trí nhớ của mình.


Bạch Húc Thần sáng suốt không tiếp tục xoắn xuýt lấy vấn đề này, cậu trực tiếp chuyển đề tài: “Tên trộm ví đó đi về hướng nào rồi?”

“Phía bên kia.” Ngón tay nhỏ mũm mĩm vừa chỉ, Bạch Húc Thần lập tức quay người đuổi theo tên trộm, vừa chạy vừa hỏi: “Vừa nãy ngồi trên xe buýt, nhìn thấy kẻ trộm trộm ví tiền của Đông Tử, tại sao em lại không nói?” Đương nhiên Bạch Húc Thần không dùng giọng điệu chất vấn để hỏi câu này, chỉ đơn thuần là tò mò, cậu tin tưởng Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới việc “không thể ngăn cản con đường tiền tài của người khác”.

Tiểu Tịnh Trần nằm trên vai Bạch Húc Thần, mờ mịt hỏi: “Trộm là cái gì ạ?”

Bạch Húc Thần: “...” Cậu thực sự không muốn thừa nhận rằng em gái nhà mình đã ngốc đến mức đần độn rồi: “Nhìn thấy một ông chú lạ mặt lấy đồ trong túi của bạn anh, em cũng nên mở miệng hỏi một câu chứ?”

“Chú đó không phải người lạ, em biết chú ấy.” Câu nói long trời lở đất của Tiểu Tịnh Trần dọa cho Bạch Húc Thần giật nảy mình. Cậu vô thức dừng bước, khó tin nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Em... Em có quen biết sao?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hồn nhiên nói: “Em đã từng gặp ở nhà Hàn Hùng, em còn từng đánh chú ấy nữa.”

Bạch Húc Thần: “...”

“Chú ấy giơ một ngón tay đặt lên trên miệng, mà ba đã từng dạy em rằng, như thế có nghĩa là “đừng lên tiếng”, cho nên...”


“Cho nên em liền không lên tiếng?” Giọng nói của Bạch Húc Thần không tự chủ được mà cao lên tận quãng tám, đây là cái logic quái quỷ gì vậy hả em gái?

“Em có quen chú đó, nhưng em không quen cái người tên Đông Tử kia.” Hàn Hùng là bạn của bé, người nhà của bạn cũng là bạn, vì thế mà em gái nghe lời của chú kia không lên tiếng, khiến ví tiền của Đông Tử bị trộm mất.

Bạch Húc Thần đã hoàn toàn không có cách nào hình dung được tâm trạng của bản thân, cậu thậm chí còn hơi oán giận chú út Bạch Hi Cảnh nhà mình nữa. Cậu tin chú út thật sự yêu thương Tiểu Tịnh Trần như con gái ruột, nhưng cậu không hiểu nổi, có người làm cha nào lại để mặc cho con gái đến nông nỗi không có kiến thức thông thường như vậy hay không chứ? Đây đã không chỉ là ngốc bẩm sinh nữa rồi, mà là hoàn toàn mù mờ không biết gì, không phân biệt được thiện ác!

“Anh cả?” Bạch Húc Thần trầm mặc quá lâu khiến Tiểu Tịnh Trần cảm thấy hơi lo lắng. Lúc Đông Tử nổi giận với mình, bé đã mơ hồ cảm nhận được chắc bản thân đã làm sai chuyện gì đó. Bộ dạng hiện tại của Bạch Húc Thần rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận, Tiểu Tịnh Trần cúi đầu ấp úng nói: “Em xin lỗi!”

Mặc dù bé vẫn không hiểu bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, nhưng sư phụ nói, làm sai nhất định phải xin lỗi.

Bạch Húc Thần bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tịnh Trần. Cậu không thể trông chờ một đứa bé từ nhỏ đã đoạn tuyệt với nhân thế, chưa từng đi học có thể hiểu được về nhân tình thế sự, huống chi, nơi bé sinh sống là một ngôi chùa dường như chỉ có thiện mà không có ác. Tiểu Tịnh Trần mới xuống núi được nửa năm, có nhiều chuyện đôi lúc còn nghe không hiểu, bé dùng “quen biết” và “không quen biết” để phân biệt thân sơ cũng không có gì đáng trách cả.

Tiểu Tịnh Trần nhạy cảm cảm nhận thấy cơn giận dữ trên người Bạch Húc Thần đang từ từ tiêu tan, liền không nhịn được nói: “Anh ơi, chúng ta vẫn đuổi theo chú kia chứ?”

Lúc này Bạch Húc Thần mới đột nhiên nhớ ra bản thân đang đuổi theo tên trộm, liền lập tức quẹo vào một cái hẻm nhỏ theo hướng Tiểu Tịnh Trần chỉ. Cái hẻm nhỏ rất sâu, trong nháy mắt, khi Bạch Húc Thần chạy vào cũng vừa khéo nhìn thấy bóng người vụt qua, rõ ràng chính là tên trộm kia.


Bạch Húc Thần bế Tiểu Tịnh Trần lập tức đuổi theo sau, đuổi đến hơn mười mấy, hai mươi phút.

Cũng không biết có phải phát giác phía sau có người đuổi theo hay không mà tên trộm đột nhiên chạy vào trong một ngõ nhỏ tối tăm, hơn nữa lần nào cũng đều đúng lúc để Bạch Húc Thần nhìn thấy bóng dáng thoáng qua ở chỗ quẹo. Dần dần, ngoài Bạch Húc Thần, Tiểu Tịnh Trần và tên trộm không ngừng rẽ ngoặt ở phía trước ra thì không còn sự xuất hiện của những người đi đường nào khác. Đường đi trong con hẻm nhỏ rắc rối phức tạp, Bạch Húc Thần nhanh chóng quên mất đường tới đây.

Bạch Húc Thần đuổi theo ngày càng sát. Quẹo qua chỗ ngoặt cuối cùng, cậu dừng lại khẩn cấp, hít một hơi thật sâu, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Đây là một ngõ cụt, cuối ngõ có một cái cổng sắt lớn, cổng sắt loang lổ rỉ sét, bị khóa chặt bởi một sợi dây xích, phía bên trong cửa sắt chắc là một nhà máy bị bỏ hoang, nói cách khác, hầu như không có người sống ở đây, là một địa điểm tốt để giết người cướp của.

Lúc này, có không ít thanh niên đang ngồi hoặc đang dựa vào đống rác to đùng ở phía trước cửa sắt, nhỏ nhất có lẽ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lớn nhất cũng không quá hai mốt, hai hai tuổi. Tất cả họ đều nhuộm quả đầu sặc sỡ đủ sắc màu, trong miệng ngậm thuốc lá, quần áo mùa hè lòe loẹt lộ ra hình xăm kỳ lạ, quái đản trên da thịt, trên tay còn cầm hung khí không góc cạnh như gậy bóng chày, côn sắt… không ngừng gõ xuống mặt đất nhằm mục đích dọa nạt.

Tất cả những thanh niên kia đều đánh giá hai anh em với thái độ không tốt, thậm chí trong ánh mắt của vài người còn bày ra vẻ dâm tà một cách trắng trợn. Chẳng có cách nào khác, ai bảo ngoại hình của Bạch Húc Thần lại đẹp quá như vậy, ai bảo Tiểu Tịnh Trần trông quá đáng yêu như thế, đây chính là đang cám dỗ người khác phạm tội mà.

Còn chưa biết bản thân đã bị gậy ông đập lưng ông thì chính là kẻ ngốc. Bạch Húc Thần cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần ở trong lòng, bé đang nhìn những thanh niên lạ mặt kia với vẻ tò mò, trong đôi mắt ngây thơ trong suốt hoàn toàn không nhìn ra bất kì vẻ sợ hãi hay hoảng hốt nào. Bạch Húc Thần thở dài nặng nề, thật sự không muốn để đứa trẻ thuần khiết đáng yêu như vậy nhìn thấy được mặt tối của xã hội.

Nhưng đáng tiếc là nếu không đen tối một chút, e rằng không có cách nào có thể sống mà đi ra khỏi cái ngõ hẻm này mất!

Kể từ sau khi biết ba của Tiểu Tịnh Trần là Bạch Hi Cảnh, Hàn Đức liền từ bỏ suy nghĩ muốn bới móc. Chọc vào Bạch Hi Cảnh, hắn ta có mười cái mạng cũng không đủ làm mồi cho cá mập. Nhưng mặc dù hắn đã ngừng lại, em gái Hàn Diễm của hắn lại không muốn cứ thế bỏ qua cơ hội tốt mà khó khăn lắm mới có được này.

Mong ước lớn nhất của người phụ nữ là gì? Châu báu? Tiền tài? Quyền thế? Địa vị? Còn có cả… đàn ông.


Bạch Hi Cảnh có tiền, có quyền, có thế, hơn nữa luôn giữ mình trong sạch, trước giờ chưa từng làm chuyện xằng bậy với bất cứ người đàn ông hay người phụ nữ nào, đối với người nhà thì như mùa xuân ấm ấp, đối với kẻ địch thì lạnh lùng hà khắc như mùa đông. Anh hoàn toàn phù hợp với mọi ảo tưởng về đàn ông của hầu hết phụ nữ. Hàn Diễm cũng là phụ nữ, dựa vào vị thế chính trị của ba và anh cả ở thành phố S, cô ta cũng ảo tưởng sẽ nắm được trái tim của người đàn ông này làm tù binh. Nhưng thật đáng tiếc là Bạch Hi Cảnh không dễ tiếp cận như vậy.

Kể từ sau khi biết Hàn Hùng và con trai Bạch Hi Cảnh là bạn bè, tâm tư của Hàn Diễm liền sống dậy. Hết lần này đến lần khác, cô ta nỗ lực lợi dụng mối quan hệ giữa hai đứa bé để lôi kéo kết giao với Bạch Hi Cảnh. Nhưng đáng tiếc là Bạch Hi Cảnh đối với chuyện của con gái cưng nhà mình đã nắm rõ như lòng bàn tay, căn bản sẽ không chịu gặp người phụ nữ có ý đồ riêng. Hết lần này đến lần khác đều gặp trắc trở, thậm chí phải chịu nhục nhã và sự châm chọc khiêu khích từ một số quản lý nữ cấp cao trong công ty của Bạch Hi Cảnh, Hàn Diễm cảm thấy trái tim thiếu nữ yếu đuối của bản thân đã phải chịu vết thương không có cách nào bù đắp được. Cô ta phải trả thù, trả thù người đàn ông vô tình vô nghĩa đã làm tổn thương cô ta. Thế là cô ta mới gợi ý cho Hàn Đức.

Hàn Đức là một gã công tử bột tiêu chuẩn nhưng lại không có thiên phú “thức thời” của con nhà giàu thật sự. Hắn ta vốn sợ Bạch Hi Cảnh nên không dám động tới Tiểu Tịnh Trần, người đã bóp nát cổ tay hắn. Nhưng dưới sự kích động, xúi giục và khích tướng của Hàn Diễm, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được, trong lòng dâng lên ngọn lửa giận căm ghét, quyết định trả thù Tiểu Tịnh Trần, nhân tiện cũng cho Bạch Hi Cảnh xem ít cảnh hay.

Hắn cảm thấy Hàn Diễm nói rất có lý. Dù cho Bạch Hi Cảnh có lợi hại hơn nữa thì anh cũng vẫn là công dân Hoa Hạ, đã là công dân Hoa Hạ thì nhất định phải tuân thủ pháp luật của Hoa Hạ, anh không thể thật sự giải quyết Hàn Đức hắn một cách im hơi lặng tiếng được, nhà họ Hàn sẽ không dễ dàng chịu để yên.

Đáng tiếc rằng, hắn đã quên mất, Bạch Hi Cảnh muốn giày vò một người, ngoài cách trực tiếp giết người ra thì vẫn còn một ngàn cách khiến cho người đó sống không bằng chết.

Cho dù thế nào thì Hàn Đức đã quyết định gây rối với Tiểu Tịnh Trần. Thế là lúc bất ngờ nhìn thấy bé trên xe buýt, ma xui quỷ khiến thế nào hắn liền cố ý móc túi tiền của Đông Tử ngay trước mặt Tiểu Tịnh Trần, còn giơ ngón tay lên ra hiệu bé không được lên tiếng. Hàn Đức vốn nghĩ rằng nếu Tiểu Tịnh Trần kêu lên, hắn sẽ nói là do thiếu niên đó không cẩn thận làm rớt ví tiền, hắn nhặt được liền tốt bụng đem trả lại, nhưng không ngờ lại bị đứa bé này vu tội.

Một đứa bé không hiểu chuyện, một thanh niên đạo đức và hướng thiện, mọi người sẽ tin ai, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Nhưng đáng tiếc là Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, bảo bé đừng lên tiếng thì bé thật sự không lên tiếng. Kết quả là Hàn Đức tự đào hố chôn mình. Lúc đó, Đông Tử lại cứ liên tục thay đổi tư thế đứng, từ đưa lưng về phía Hàn Đức trở thành đối diện với Hàn Đức khiến cho hắn không có cách nào nhét ví tiền trở lại túi Đông Tử được, chỉ có thể bị ép chấp nhận sự thật mình là ăn trộm.

Mặc dù kế hoạch xảy ra chút sơ suất, nhưng lúc nhìn thấy Bạch Húc Thần và Đông Tử xảy ra tranh chấp, trong lòng Hàn Đức vẫn rất đắc ý, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt rưng rưng oan ức của Tiểu Tịnh Trần, hắn càng cảm thấy tâm trạng thoải mái, đến cả lông tơ toàn thân cũng dựng lên vô cùng đắc ý. Sau khi phát hiện Bạch Húc Thần và những thiếu niên kia mỗi người đi một ngả, Hàn Đức liền cố ý dạo chơi xung quanh cậu, nhưng không ngờ hắn phải lượn qua lượn lại ba, bốn lần, thì Tiểu Tịnh Trần mới phát hiện ra hắn chính là tên trộm ví tiền.

Cho nên nói, em gái ơi, sau này đừng khoe khoang khả năng nhận thức thị giác của em nữa, thật mất mặt mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui