Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Tang Noãn cẩn thận xem xét có người theo dõi mình hay không liền đi đến một bệnh viện mà hồi nãy mình cố tình cắt đuôi đám người theo dõi.

Lúc này cô chầm chậm bước ra ngoài không có chuyện gì tựa như vị khách vừa tới khám bệnh đây vậy.
Cầm lấy chìa khoá mở cửa xe, định chạy về công ty thì một tiếng chuông in ỏi muốn náo động lên.

Tang Noãn có chút nhíu mày, nhanh chóng bắt máy.
“Alo, cậu gọi tôi có chuyện gì gấp vậy?”
“Chủ tịch, cô về nhanh lên.

Tập đoàn xảy ra chuyện rồi.”

Tang Noãn đạp ga phóng hết cỡ lao về công ty, chưa kịp nhấn nút khoá cửa thì cô đã chạy vọt lên thì thấy đại sảnh lúc này cực kỳ ồn ào náo loạn lên.

Tang Noãn thấy đồ đạc nội thất trong công ty bị đập phá nghiêm trọng và có một đám côn đồ xăm trổ đầy mình, tay lăm lăm dùng vũ khí.

Cô âm thầm quét một vòng thì một cô trợ lý nhanh chóng bước tới gần vào thông báo tình hình.
“Thưa chủ tịch, cái đám người này tới gây rối chuyện rằng tập đoàn mình trong đợt vừa rồi đóng góp cho bọn họ một lô hàng thực phẩm cứu đói vùng gặp thảm hoạ Formosy.

Họ cho rằng do bên mình đưa đến thực phẩm hết hạn nên khiến cho người dân ở đó bị ngộ độc thực phẩm.”
Tang Noãn nhíu căng mày mình lại.


Đồ hết hạn sao? Làm gì có chuyện này được chứ? Cô nhớ không nhầm rằng kho hàng cứu tế này mình đã xuất duyệt hơn năm trăm triệu để mua hàng hoá mà? Thế quái nào lại thế chứ?
Thấy bọn côn đồ kia vẫn không ngừng phá hoại mọi thứ, thậm chí gây thương tích cho những bảo vệ đang cố gắng di dời sự chú ý của bọn người này.

Một tên cầm đầu la ó lên, một chiếc gậy lớn đập bồm bộp trên tay.
“Mau kêu chủ của bọn mày ra đây.

Nếu không thì không yên với tao đâu.”
Mọi người định ngăn cản Tang Noãn lại đằng sau thì cô ngang nhiên bước tới trước tên mập to con đang lớn lối chửi ầm ỹ này.
“Là tôi.

Anh muốn gặp tôi có chuyện gì?”
Tên cầm đầu nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Tang Noãn liền bày ra ánh mắt gớm ghiếc thèm muốn xơ múi cô.

Hắn ta lăm lăm tiến gần lại, cây gậy lớn không ngừng ma sát giữa nền nhà.
“Tao muốn mày giải thích chuyện chúng mày đã cho chúng ta đống đồ ăn hết hạn kia.

Chúng mày đã khiến người dân ở đó gặp ngộ độc sau khi dùng đồ ăn ở đó, bọn tao tới đây muốn chúng mày giải quyết hậu quả của chúng mày gây ra.”
Tang Noãn mặt mày hờ hững nhìn cái tên đầu trọc trước mặt mình, cô đứng khoanh tay trước ngực.

Ánh mắt sắc bén quét thẳng một trận lạnh lẽo xâm nhập nhanh chóng.
“ Chuyện này cũng không có nghĩa các anh có quyền đập phá công ty tôi.

Yêu cầu các anh nhanh chóng đền bù những hư tổn mà anh gây ra cùng rời khỏi đây.”
Tên cầm đầu nghe vậy liền chửi tục câu mẹ nó, một gậy nện thẳng vào phía Tang Noãn.
“Nhìn bộ dạng con đ…ĩ đ…i…ế…m mày hơi ngon nghẻ tao mới nhẫn nhịn nãy giờ.

Mày không chịu giải quyết còn muốn tao bồi thường nữa sao?”
Một nện mạnh lao xuống thẳng vào người Tang Noãn khiến cho mọi không khỏi hoảng hốt muốn lao vào can ngăn thì đột nhiên lại vang lên một tiếng la hét đau đớn như lợn chọc tiết, cái gã cầm đầu đang hộc từng ngụm máu mà nằm sõng soài giữa nền nhà lạnh lẽo.
Đằng sau đó là một bóng lưng mảnh khảnh phủi bụi trong tay mình, một chân giẫm mạnh lên lưng tên côn đồ này.

Giọng nói rét lạnh khiến cho cả đại sảnh không khỏi lạnh rung người lên.
“Tôi đã nói rằng các người nên nhanh chóng rời khỏi đây rồi mà.”
Tên cầm đầu la ôi ối hét lớn lên, ánh mắt dâm đục nhìn về phía đàn em mình mà ra hiệu lên.

Một cây súng nhanh chóng chỉa thẳng vào phía Tang Noan khiến cho cả hiện trường dần trở nên náo loạn hẳn đi.

“Con đ…ĩ, mày nhanh chóng lột đồ đi qua đây nếu không thì tao nổ súng bắn chết một đứa trong này.”
Tang Noãn cau mày nhìn thấy cái gã đàn ông này cầm hàng nóng, cô không lo cho bản thân mình cho lắm nhưng sợ ảnh hưởng đến mọi người liền giơ hai tay bước tới lại gần cái tên cầm súng.

Cái tên côn đồ cầm súng tỏ vẻ cực kỳ đắc ý nhìn bộ dạng của cô bây giờ, lười gớm ghiếc liếm quanh môi của hắn ta một vòng như chuẩn bị ăn tiệc vậy.
“Mày nhanh chân bước tới đây cho tao.”
Cả đại sảnh lúc này cực kỳ xanh mặt ra, ở nước A này không cấm mọi người dùng súng để phòng vệ nhưng sẽ bị kiểm soát cực kì nghiêm ngặt.

Việc gã côn đồ này cầm súng đã khiến cho mọi nhân viên ở đây sợ phát khiếp ra, thậm chí có vài người bảo vệ cao to lực lưỡng nhìn thấy súng thật mặt mày cũng âm trầm đi.
Nghe tiếng quát tháo của tên côn đồ trước mắt mình, Tang Noãn nhún nhún vai liền bước tới.

Cái tên cầm đầu đằng sau đã được đàn em mình đỡ dậy, lão ta khá tán thưởng đàn em mình.

Giọng nói ô ếu vang lên từng tiếng d…â…m dục.
“Xử nó đi.

Tối nay nó sẽ do mày hưởng thụ đó.”
Nghe tiếng cười khoái chí của đám côn đồ trước mặt mình, Tang Noãn mặt mày không chút biến sắc tới lại gần đó.

Ngay sau tiếng cười ô ếu đó là một trận hét lớn khiến cho cả đại sảnh muốn ngừng hô hấp của mình lại.
“Á…á…”
Thân ảnh của Tang Noãn đang đắng đằng xa đột nhiên lao phụt tới đằng trước.

Động tác không dư thừa đánh bay khẩu súng đang cầm của tên cầm đồ trước mặt mình.

Mọi người không khỏi hoàn hồn khi thấy trong tay của Tang Noãn lăm lăm một khẩu súng không biết có từ đầu.


Ánh mắt tràn đầy sát khí muốn nuốt chửng tên côn đồ trước mặt mình đi, giọng nói lành lạnh như quỷ sát tu la ngục doạ cho cái tên côn đồ này sợ khiếp vía.

Một chất lỏng màu vàng tanh tưởi nhanh chóng chảy ra.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao? Tụi mày nghĩ chỉ có đám đầu trâu mặt ngựa chúng mày mới có thứ đồ chơi này à? Mà dạo này tao không có luyện tập nên hay dùng mày thay thế được chứ?”
Họng súng lạnh lẽo hướng thẳng về phía của đám côn đồ lúc này còn hùng hổ nhưng bây giờ lại nhác cấy không dám rục rịch ho he.

Không ngờ mấy năm hành nghề trên gian hồ lại đá trúng phải thiết bàn vạn năm rồi.

Cái tên bị hướng thẳng âm thầm bản thân không xong rồi liền nhắm mắt lại chờ chết đi.
Ngay lập tức sau đó có một phát súng vang lên khiến cho mọi người sợ hãi bịt tai nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra thì thấy cánh tay của Tang Noãn đã hướng thẳng lên trời.

Điều này doạ cho cái tên côn đồ lập tức hôn mê bất tỉnh đi.
Tang Noãn lấy một mảnh vải lau con súng yêu quý của mình, giọng hờ hững vang lên nhìn về phía tên cầm đầu của đám côn đồ này.
“Về nói với lão ta, muốn đối phó Tang Noãn này thì ông ta cần xuất lực đàng hoàng vào.

Đừng đưa đám tôm tép này tới đây, chơi chán ngắt lắm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận