A Dư bị kéo ra ngoài chính điện, nàng cảm thấy trên đỉnh đầu có chút lạnh lẽo.
Không trung không biết từ bao giờ đã có tuyết rơi, đáp xuống mặt đất không một tiếng động, tuyết trắng tựa lông ngỗng, cơ hồ phủ khắp cả thiên địa.
Đi được một đoạn dường như lực đạo kéo nàng nhẹ hơn một chút, bên tai truyền đến tiếng nói do dự: "A Dư tỷ tỷ..."
Nàng nghiêng đầu nhìn xem, là Trác Dư trong điện, bởi vì trong cung có một vị là Trác tần nên mọi người đều kêu hắn là Tiểu Dư Tử, A Dư cùng hắn không quá quen thuộc nhưng hắn với Tiểu Lý Tử lại có quan hệ rất tốt.
Tiểu Dư Tử cùng thái giám bên cạnh liếc nhau có chút không biết phải làm sao.
Bọn họ lờ mờ biết lý do chủ tử phạt A Dư, chính vì biết được nguyên nhân nên mới chần chừ.
A Dư bị trói nằm trên ván gỗ, nghe thấy Tiểu Dư Tử thấp giọng: "A Dư tỷ tỷ ngài chịu đựng chút..."
Kiểu phạt trượng này đều có kỹ xảo, thoạt nhìn thì rất nghiêm trọng nhưng kỳ thật vẫn có cách giảm nhẹ đau đớn.
Bọn họ cũng không còn biện pháp nào khác, chủ tử thì đương nhiên không thể cãi lệnh nhưng cũng không muốn đắc tội A Dư.
Bản tử đánh vào người không đau đớn như lần trước nhưng ngay cả như vậy nàng cũng không nhịn được mặt trắng bệch.
Cơn đau phía sau khiến nàng hoảng hốt nhưng khi nhớ tới lời Dung tần nói thì nàng lại không muốn để bọn Tiểu Dư Tử hạ thủ lưu tình.
So với việc sau này tiếp tục bị tra tấn, không bằng ở chỗ này chịu không nổi đi.
Tới lúc nàng tỉnh lại thì người đã bị nâng về sương phòng, bất đồng với lần trước chính là bên cạnh đã không còn Chu Kỳ, trong căn phòng nặng nề này chỉ có một mình nàng.
A Dư không chỗ nào là không bị thương.
Nàng gian nan nghiêng người thấy sắc trời bên ngoài đã dần sáng có lẽ là đã hôn mê một đêm.
A Dư liếm đôi môi khô khốc, từ hôm qua đến giờ một giọt nước cũng chưa được uống, cộng thêm vết thương trên người, nàng cảm thấy sống chẳng được bao lâu nữa.
A Dư mê man nằm trên giường, ngoại trừ đau cũng chỉ cảm nhận được miệng lưỡi khô rát.
Nàng nhìn ấm trà trên bàn, gian nan nuốt nước miếng, chống thân mình bò về phía trước, ngón tay bị thương như cũ không tốt lên nhưng cơn khát đã giúp nàng đã quên đi đau đớn.
Một chút sơ ý, nàng từ trên giường té xuống đất, sắc mặt đã trắng nay còn trắng hơn.
Lúc chỉ cách cái bàn trong chốc lát nàng cố sức vươn tay, suy yếu thở phì phò, rốt cuộc cũng nắm được một góc, ấm trà lung lay rơi xuống nện ở bên má nàng, A Dư miễn cưỡng quay đầu đi, nghe thấy âm thanh tan vỡ.
Tầm mắt A Dư dừng lại ở những mảnh vỡ của ấm trà, cả người cứng đờ, dùng chút sức lực còn lại để cười lên.
Mặt đất khô ráo, trong ấm không có nước.
A Dư vô lực nằm ra đất, cả người không thể nhúc nhích.
Không biết đã nằm bao lâu, chờ đến khi tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã tối sầm, mắt nàng trợn tròn, trong bóng đêm cái gì cũng không nhìn thấy.
Cả phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Ngón tay A Dư giật giật, ngay cả quay đầu cũng không nổi, nàng suy sụp từ bỏ.
Người lén lút đi vào trông được cảnh này, hô hấp hơi ngừng, hắn bước nhanh đi vào nâng người dậy, hoảng loạn thấp giọng kêu: "A Dư!, A Dư!"
Đây là tiếng Tiểu Lý Tử.
Hắn tay chân nhẹ nhàng đem nàng đặt lên giường, hốc mắt hồng hồng, run rẩy móc từ tay áo ra chút hoa quả đặt sát cạnh miệng nàng, dùng sức bóp nát, bón chút thịt quả cho nàng.
A Dư tròng mắt giật giật, gian nan nuốt xuống.
Hai trái cây nhỏ, căn bản không có nhiều tác dụng.
Tiểu Lý Tử nghẹn ngào: "Chủ tử phân phó, không cho bất kỳ kẻ nào đem đồ ăn cho ngươi, đồ ăn đều bị thu lại, hai trái này là Chu Kỳ trộm được."
Thời điểm ăn trưa Chu Kỳ vụng trộm đưa cho hắn, nhưng ban ngày họ không dám tới vất vả chờ đến ban đêm, thừa dịp trời tối mới lén lút qua đây, Chu Kỳ đang ở bên ngoài canh cho hắn.
A Dư không bất ngờ, Dung tần muốn nàng chết, sao có thể hạ thủ lưu tình?
Tiểu Lý Tử lau nước mắt nói: "A Dư, ngươi làm gì vậy? Đang yên đang lành sao lại chọc giận chủ tử?"
Ở trong lòng hắn, A Dư luôn là người thông minh, mặc kệ nàng có tâm tư gì cũng không tới mức chọc chủ tử sinh đại khí.
A Dư gian nan mở miệng: "Ta.....làm Hoàng Thượng.....rút....móng tay Diệu Cầm..."
Ý định ban đầu của nàng chỉ là muốn hạ uy phong của chủ tử, kết quả thành ra như vậy nàng không hề nghĩ tới, nhưng đích xác là do nàng tạo thành.
Tiểu Lý Tử bị nghẹn không ra lời, một lúc sau từ cổ họng mới có chút thanh âm: "Ngươi quả thực điên rồi!"
Khóe mắt A Dưa rơi xuống một giọt nước mắt.
"Cho dù Hoàng Thượng coi trọng ngươi, nhưng bây giờ ngươi còn ở Du Cảnh cung, tại sao không cố nhẫn nại một chút!"
Ngày nào nàng còn là hạ nhân thì ngày đó chủ tử vẫn có biện pháp trị nàng.
Nhưng nếu hôm nay A Dư là chủ tử, cho dù nàng tùy tiện xử lý hai cái cung tỳ như Diệu Cầm, Dung tần đáy lòng có hận cũng không dễ dàng đối phó với nàng giống như bây giờ.
A Dư gắt gao cắn răng, những gì Tiểu Lý tử nói nàng đều hiểu.
Chỉ là....chỉ là chủ tử không có ý định buông tha cho nàng!
Nếu nàng thực sự có thể ra khỏi Du Cảnh cung như hắn nói thì nàng hà tất phải liều mạng làm mất mặt Dung tần?
A Dư nhắm mắt lại, nước mắt lặng yên không một tiếng động từ khóe mắt chảy xuống, nhỏ giọt ở cổ nàng cũng chảy xuống tay Tiểu Lý Tử, nóng bỏng tựa dung nham.
"Ta, đi......Càn khôn cung......!Nàng ta đêm đó, liền......!thị tẩm......"
"......!Dung tần....không đem ta......!đưa cho...!Hoàng Thượng"
Nàng không đoán được ý tứ của Thánh Thượng, nhưng nếu người thực sự muốn đem nàng ra khỏi Du Cảnh cung thì đêm qua đã không để nàng lại cho Dung tần.
A Dư không có sức kể toàn bộ nhưng chỉ cần hai câu này cũng đủ khiến Tiểu Lý Tử cứng người, giọng hắn giờ như ăn phải sáp nến: "Ngươi có đau hay không?"
Nước mắt A Dư mãnh liệt trào ra, nàng nói: "......!Đau......!Lý Tử ca......!ta...đau quá......"
Nàng rất sợ đau nhưng sau khi làm nô tài dù chủ tử có phạt thì cũng thành ban ân, có đau cũng không thể kêu ra ngoài.
Tiểu Lý Tử hít thật sâu, đau lòng cùng tự trách khiến giọng hắn trở nên gian nan, chóp mũi cũng chua xót.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ, A Dư tức khắc cắn chặt môi, ngừng tiếng khóc.
Tiểu Lý Tử đứng lên, đè tiếng nói: "Ta đi đây."
A Dư không đáp lại, ngay tại lúc Tiểu Lý Tử sắp bước ra ngoài, bỗng nhiên nhẹ giọng: "......!Lý Tử ca......!đừng đến nữa......"
Nàng biết mình rất khó sống sót nhưng dù như thế nàng cũng không muốn liên lụy tới Tiểu Lý Tử và Chu Kỳ.
Thân mình Tiểu Lý Tử cứng lại, hắn không trả lời mà bước nhanh ra ngoài.
- ---------------
Hôm sau tại Càn Khôn cung.
Lư hương bên ngự án khói nhẹ lượn lờ, Phong Dục trong tay cầm sổ con, mày nhăn rất nhẹ.
Dương Đức xoa mồ hôi lạnh đi vào.
Dư quang nhìn thấy hắn, Phong Dục hơi nheo lại con ngươi, ném sổ con lên mặt bàn, đánh giá từ đầu đến chân Dương Đức một phen, kéo khóe môi: "Cước bộ nhanh như vậy?"
Vẻ mặt Dương Đức đau khổ.
Hoàng Thượng vừa nãy đột nhiên nhớ tới A Dư cô nương, sai hắn đi nhìn xem tay cô nương như thế nào, nhưng hắn còn chưa ra khỏi cửa Càn Khôn cung thì đã có tiểu thái giám đến nói cho hắn, tay A Dư cô nương không những không khỏi mà mạng sống phỏng chừng cũng sắp mất luôn.
Hắn từ trong điện đi ra ngoài chưa được mấy bước đã quay trở lại, còn có thể không nhanh sao?
Dương Đức cúi đầu: "Hoàng Thượng, tay A Dư cô nương hẳn là......!không khỏi được."
Không khỏi được?
Phong Dục đứng lên, đi đến trước mặt Dương Đức: "Nói rõ ràng."
"Hôm kia Hoàng Thượng vừa đi khỏi Du Cảnh Cung, A Dư cô nương liền bị phạt."
Dương Đức dừng một chút: "Nói là phạt 30 bản tử, cũng không thỉnh y nữ......"
Những lời sau, Dương Đức không dám bẩm lên.
Dược mà ngài phân phó đưa đi, ngay cả đại môn cũng chưa vào được, lời này hắn dám nói?
"Chuyện khi nào?"
"Dạ, đêm hôm trước." Dương Đức buồn bực, lời này không phải mới vừa nói qua sao?
Phong Dục cong môi, ý cười không tới đáy mắt, hắn bình tĩnh nói: "Chuyện ngày hôm trước mà bây giờ ngươi mới biết được."
Dương Đức sắc mặt trắng nhợt.
Phong Dục lười truy cứu, nói: "Đưa ngự y đến, sau đó tự lãnh phạt đi."
Dương Đức không dám chần chờ, đi ra ngoài phân phó người đi thỉnh ngự y, thậm chí tự mình chạy tới Du Cảnh cung một chuyến.
Hắn mới vừa tiến vào Du Cảnh cung, Dung tần đã tự mình ngăn lại: "Dương công công có chuyện gì mà tới nơi này của bổn cung?"
Dương Đức ngoài cười nhưng trong không cười: "Hoàng Thượng phân phó nô tài đến xem vết thương của A Dư cô nương."
Ở Du Cảnh ngay trước mặt mọi người làm trò, Dương Đức không khách khí chút nào, cơ hồ kéo rớt mặt nạ Dung tần.
Dung tần sắc mặt thay đổi hết trắng lại hồng, cuối cùng còn lại một mảnh xanh mét: "Người của Du Cảnh cung, Bổn cung sẽ tự khắc chăm lo."
Dương Đức hạ khóe miệng: "Dung tần chủ tử, đây là phân phó của Hoàng Thượng, người đừng làm khó nô tài."
Hắn tìm một người dẫn dường, vừa lúc chỉ vào Chu Kỳ.
Dung tần còn muốn ngăn, ngự tiền thái giám phía sau Dương Đức trực tiếp tiến lên, Dung tần bị cản lại, những người khác căn bản không dám động.
Trong lòng Chu Kỳ vui vẻ, vội vàng mang người tới sương phòng A Dư.
Diệu Cầm đỡ Dung tần, có chút hoảng loạn lo lắng: "Chủ tử, phải làm sao bây giờ?"
Việc tra tấn A Dư nàng ta cũng có một chân, sai người cất toàn bộ đồ ăn chính là chủ ý của nàng ta.
Diệu Cầm nhớ tới thảm trạng của A Dư, không khỏi có chút hoảng loạn, nếu ngự tiền thấy bộ dạng kia, nên làm thế nào cho phải?
Dung tần cắn răng: "Sớm biết như thế, ngày ấy nên đánh chết con tiện tì kia!"
Diệu Cầm trong lòng tuy tiếc nuối, nhưng việc đã đến nước này quan trọng nhất vẫn là tìm đường ra.
Dung tần phất tay áo, đi theo sau Dương Đức.
Dương Đức lúc này đang lo lắng, người lát nữa hắn nhìn thấy có lẽ chỉ còn là một khối thi thể, cũng không nhất định.
Nhưng hắn không ngờ tới, lúc bọn hắn xuất hiện, cửa sương phòng cự nhiên đang mở.
Hắn theo bản năng nhìn vào mắt Dung tần, phát hiện Dung tần nhăn mày lại, hiển nhiên cũng không biết tình huống hiện tại như thế nào.
Dương Đức dẫn người vào trong, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.
A Dư cô nương hôn mê bất tỉnh.
Trước giường là một tiểu thái giám, hắn kéo hàm dưới của A Dư cô nương, giúp nàng hé miệng.
Điều khác thường là không biết trong tay hắn đang nắm cái gì, chỉ thấy phía dưới nhỏ nước, vài giọt rơi vào trong miệng A Dư cô nương, còn đâu toàn bộ đều rớt xuống sàn.
Nghe thấy âm thanh nức nở của tiểu thái giám, Dương Đức vội hoàn hồn, bước nhanh đi qua, vẫy ngự y tiến vào trị liệu.
Tiểu Lý Tử bị đẩy sang một bên, hắn thấy Dương Đức lại nhìn thấy ngự y vây quanh A Dư, đoán được cái gì, hắn rốt cuộc thả lỏng nằm trên mặt đất, hốc mắt đỏ bừng hiển nhiên vừa mới khóc một hồi.
Bây giờ hắn mới buông đồ vật đang nắm kia ra, mọi người lúc này mới có thể thấy rõ trong tay hắn là cái gì.
Một nắm tuyết đọng, đang từng chút tan ra.
Dương Đức cả kinh, giận dữ quát: "Ngươi đang làm cái gì?"
Trừ phi là hình phạt nếu không sao lại bón tuyết.
Tuyết vào yết hầu, lạnh lẽo gặp nóng rát, hoàn toàn có thể bức chết người khác.
Tiểu Lý Tử quỳ gối bên người Dương Đức, khóc đến rơi lệ đầy mặt: "Nô tài cũng không có biện pháp, chủ tử không cho A Dư ăn uống, nô tài thấy nàng ngất xỉu, mới nảy ra hạ sách này!"'
Hắn đã đem tuyết ủ ấm thành nước.
Hắn lo lắng A Dư không dậy nổi, vụng trộm qua đây nhìn, lại phát hiện nàng đã bất tỉnh nhân sự.
Hắn vội vã xông vào.
Hắn không thể trơ mắt nhìn nàng chết!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...