Trong ngự thư phòng, Phong Dục nhìn sổ con được trình lên, lông mày nhíu chặt, đột nhiên ném cuốn sổ xuống, mắng: “Một đám phế vật!”
Tay Dương Đức cầm trà gần như không vững.
Hắn ta thường hầu hạ ở ngự tiền, biết nhiều việc hơn người bình thường, tự nhiên cũng biết được chuyện phiền lòng gần đây của hoàng thượng.
Tình hình ở Cù Châu đang rất khó khăn.
Dân tị nạn chạy trốn tới kinh thành ngày càng nhiều.
Thánh thượng không biết đã mất bình tĩnh bao nhiêu lần vì chuyện này.
Đây cũng là lí do tại sao gần đây ít lui tới hậu cung.
Thật ra hôm nay, khi trên đường đến cung Kiền Ngọc để dùng bữa với Thục phi, thánh thượng đã gặp được Trầm tần mới vừa được tấn chức gần đây.
Dương Đức biết, Trầm tần này có thể tấn chức, ngoại trừ dựa vào thủ đoạn của bản thân, còn chủ yếu là do thế lực của gia tộc.
Ai đã khiến Trầm gia làm được thật sự chuyện dân chạy nạn này.
Tuy rằng không có nhiều công lao, nhưng so với một vài quan viên đục nước béo cò kia cũng phụ trợ được ít đúng không?
Hắn ta không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nhìn tấu chương kia một cái, cẩn thận dâng nước trà lên, cúi đầu giả bộ mình không tồn tại.
Phong Dục dựa vào ghế ngồi, phiền muộn nhéo mi tâm, hắn nói: “Hàn Ngọc Dương trở lại rồi sao?”
Nửa tháng trước, chuyện ở Cù Châu không có tiến triển gì.
Hắn cố ý phái Hàn Ngọc Dương ra ngoài, tính toán thời gian có lẽ cũng đã đến lúc quay về kinh rồi.
Dương Đức giả chết không được: “Còn hai ngày nữa là về kinh thành ạ.”
Hắn ta muốn nói, nếu Hàn đại nhân có thể xử lý chuyện này thì nhất định sẽ giao cho ngài ấy.
Nhưng hắn ta hiểu thánh thượng nghiêm khắc thế nào, chỉ có thể ngẫm trong lòng không dám nói ra.
Lúc này, bên ngoài có động tĩnh gì đó.
Dương Đức nhìn thoáng qua, thấy hoàng thượng không có động tĩnh liền bước nhanh ra ngoài.
Vừa đi ra hắn ta đã mắng: “Có chuyện gì! Sao lại ầm ĩ trước ngự tiền như thế?”
Biết rõ tâm tình hoàng thượng không tốt, còn dám làm ra động tĩnh lớn như thế, không phải muốn chết sao?
Dương Đức mắng xong mới nhìn người trước mặt.
Nhìn rất quen mắt.
Lạc Vân cười khanh khách chào: “Dương công công, chủ tử nô tỳ nghĩ ngày hôm nay trời nóng nên đặc biệt làm nước ô mai ướp lạnh sai nô tỳ đưa tới.
Ngài xem có thể cho nô tỳ vào dâng cho hoàng thượng được không?”
Dương Đức quét mắt qua Tiểu Lưu Tử trước ngự tiền, vẻ mặt hắn ta đau khổ: “Nô tài đã nói với nàng ta rằng hôm nay không có cách nào vào được, nhưng Lạc Vân cô nương không nghe, nô tài cũng không có cách nào từ chối.”
Trong lòng hắn ta hơi khó chịu.
Hôm nay tâm tình thánh thượng không tốt, ngay cả khi dùng bữa với Thục phi, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo, ai dám đi vào để chuốc lấy xui xẻo chứ?
Nhưng cung nữ của Trác Vân Lâu này không hay biết gì, mặc kệ hắn ta khuyên nhủ, nhất quyết không rời đi, cuối cùng kinh động đến bên trong.
Dương Đức nghiêm nghị, ha hả hai tiếng rồi nở nụ cười:
“Hôm nay tâm tình hoàng thượng không tốt.
Lạc Vân cô nương nên về đi.”
Nụ cười trên mặt Lạc Vân ngưng lại.
Nàng ta còn muốn nói gì nữa nhưng Dương Đức đã cau mày: “Nếu ngươi muốn vào, ta sẽ cho vào.
Nhưng đừng trách sao ta không nhắc nhở trước.”
Lần này Dương Đức cũng cảm thấy cung nữ này không có mắt.
Trước kia nhìn cũng tốt, mấy ngày nay hắn ta còn đối tốt với nàng ta, cho người của Trác Vân Lâu dâng đồ, để lại ấn tượng trước mặt thánh thượng.
Vẻ mặt Lạc Vân đột nhiên thay đổi, vội vàng cười nói:
“Tiểu công công nói vậy, nô tỳ còn có thể không nghe ngài khuyên sao? Nhưng dù sao cũng là tâm ý của chủ tử, nô tỳ trở về như thế, cũng không biết phải bẩm báo làm sao.”
Tim Lạc Vân đập rộn ràng, cũng không dám kiên trì muốn vào nữa.
Diêm vương khó gặp, tiểu quỷ khó chơi.
Ở trước mặt người lưu lại ấn tượng kém.
Lỡ như thánh thượng lật lại cũng không phải chuyện tốt.
Là nàng ta quá nóng vội.
Đã nửa tháng rồi, ngoại trừ cung Khôn Hòa và Trầm tần ở Sư Đình Hiên được sủng ái hai lần, thánh thượng cũng không vào hậu cung nữa.
Chủ tử nhà nàng ta và Trầm tần cùng tiến cung, cùng một địa vị.
Hiện giờ Trầm tần đã thăng vị, còn được ân sủng.
Đột nhiên còn chèn ép chủ tử nàng ta đủ thứ, trong lòng ai mà không lo lắng cho được?
Dương Đức cũng không muốn làm chủ tử ở hậu cung này khó chịu.
Tuy nói hắn ta là người hầu hạ ở ngự tiền, nhưng những chủ tử này đều kề cận bên người thánh thượng, người thân cận hay xa cách, không ai có thể biết được.
Cho nên vẻ mặt Dương Đức cũng bình thường trở lại: “Thôi, ngươi cứ để đồ ở đây.
Đợi hoàng thượng rảnh rỗi ta sẽ thay Hứa chủ tử dâng lên.”
“Vậy làm phiền Dương công công.” Lạc Vân nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, lặng lẽ đưa một cái hầu bao qua.
Dương Đức nhận lấy, nếu không nhận, không biết chủ tử sau lưng lại nghĩ thế nào đâu.
Lạc Vân đi rồi, Tiểu Lưu Tử bưng hộp đựng vẻ mặt đau khổ hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Dương Đức liếc mắt, Tiểu Lưu Tử mở hộp đựng ra, chỉ nhìn màu sắc thôi đã khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.
Hắn ta suy nghĩ một chút: “Thôi, để ta vào hỏi xem.”
Tiểu Lưu Tử hơi kinh ngạc.
Hắn ta còn tưởng rằng Dương công công sẽ trực tiếp đưa vào cho cung nhân bên cạnh hoàng thượng dùng.
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra trước đây.
Dù sao đồ do hậu cung đưa tới cũng không thể đều đưa vào cho thánh thượng.
Thánh thượng cũng không thích dùng đồ vật do dậu cung đưa tới, cho nên phần lớn đều vào miệng bọn họ.
Hơn nữa hôm nay tâm tình thánh thượng còn không tốt, không hiểu sao Dương công công phải phí sức vì chuyện này?
Chẳng lẽ…Hứa mỹ nhân này có gì đặc biệt sao?
Dương Đức cũng không biết trong lòng Tiểu Lưu Tử suy nghĩ nhiều như vậy.
Hắn ta đưa nước ô mai vào chỉ vì hôm nay hoàng thượng chưa dùng cái gì, hơn nữa món này nhìn qua cũng rất ngon miệng.
Sau khi thử ngân châm, Dương Đức mang đồ vào đại điện.
Phong Dục ngẩng đầu lên từ đống tấu chương, mệt mỏi bóp gáy.
Hắn liếc mắt nhìn một cái, giọng nói thờ ơ: “Ai đưa tới?”
“Là Hứa mỹ nhân ở Trác Vân Lâu ạ.”
Tâm tình thánh thượng không tốt, Dương Đức cũng không muốn nói tốt cho Hứa mỹ nhân, dù sao canh cũng đã đưa vào đủ để lưu lại ấn tượng cho thánh thượng rồi.
Phong Dục nhìn nước ô mai được bưng tới, gõ lên bàn, đột nhiên nói: “Đem mấy quả anh đào hôm qua lần lượt đưa tới cung Khôn Hòa, cung Kiền Ngọc tặng đi.”
Dừng một chút, hắn đột nhiên nhớ tới người nhìn thấy ở ngự hoa viên.
Sau khi khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Trầm tần lướt qua, điều hắn nghĩ đến là nữ tử tránh ở chòi nghỉ mát kia.
Cách hơi xa nên hắn cũng không thể thấy rõ, nhưng hắn vẫn nhận ra nàng.
Hắn suy nghĩ một lúc, dường như đã lâu không gặp nàng, nói: “Gửi một ít cho Ngọc tài nhân nữa.”
Ngừng một chút, lại thêm một câu: “Còn cả Trầm tần và Hứa mỹ nhân trong cung nữa.”
Dương Đức lặng lẽ nhìn thánh thượng, hắn ta không hiểu ý tứ trong lời hắn nói.
Anh đào cũng là thứ hiếm.
Những năm trước chỉ có cung Khôn Hòa và cung Kiền Ngọc mới có, thỉnh thoảng sẽ phân cho cung Du Cảnh nữa.
Nhưng lần này thánh thượng không nhắc đến Dung tần, xem ra đúng là Dung tần đã thất sủng.
Điều khiến Dương Đức nghi hoặc chính là câu nói cuối cùng của thánh nhân.
Hắn nhắc Ngọc tài nhân trước rồi mới nói đến Trầm tần và Hứa mỹ nhân.
Tuy rằng trong lời nói giọng điệu không có gì đặc biệt thay đổi, nhưng Dương Đức cảm thấy thánh thượng chỉ là muốn tặng cho Ngọc tài nhân, sau đó mới tặng thêm cho Trầm tần và Hứa mỹ nhân mà thôi.
Thật ra mà nói, địa vị và mức độ sủng ái Ngọc tài nhân cũng quá dễ thấy khi lướt qua hai người này.
Mà lời nói tiếp theo của thánh thượng càng xác minh phỏng đoán của hắn ta: “Tặng nhiều đến cung của Ngọc tài nhân một chút.”
Sau khi Dương Đức lui ra, Phong Dục mới cau mày.
Ban đầu hắn không nghĩ tới Ngọc tài nhân, nhưng ngay lúc đó hắn chợt nhớ đến cảnh nữ tử nọ quỳ xuống khi hắn ở cung Kiền Ngọc.
Có lẽ vì lúc đó hắn quá chú ý đến cảnh này nên đã để lại ấn tượng sâu sắc, làm hắn nhớ mãi.
Hắn không mấy để tâm, chẳng qua chỉ là nghĩ đến có lẽ nàng ngày trước chỉ có thể nhìn Dung tần thưởng thức.
Suy nghĩ khó hiểu này làm hắn nổi lên chút thương cảm.
A Dư thấy Dương Đức đưa các thức đồ tới, kinh ngạc trợn tròn hai mắt:
“Dương công công, đây là…”
Dương Đức mỉm cười: “Hoàng thượng trong lòng nhớ chủ tử, trong cung vừa có anh đào đã sai nô tài dâng tặng cho người rồi.”
A Dư đương nhiên không tin lời hắn, nhưng nhìn hai giỏ anh đào, nàng không khỏi nghi ngờ xen lẫn kinh ngạc.
Nàng hầu hạ ở cung Du Cảnh, ở trong cung hỗn loạn cũng như cá gặp nước, nàng cũng nghe được nhiều tin tức.
Thứ này hiếm có, ngay cả những năm trước Dung tần được sủng ái cũng không được nhiều.
Nàng cũng không nghĩ rằng mình sẽ có phần trong năm nay.
Nàng khẽ cắn môi, đè xuống nghi hoặc trong lòng, sau khi cảm tạ Dương công công, nhẹ giọng hỏi:
“Công công đi từ đâu tới đây vậy?”
Mắt Dương Đức chợt lóe, cũng cười trả lời:
“Nô tài đi tới cung hai vị nương nương trước, sau đó lại qua cung Trầm tần và Hứa mỹ nhân.
Cuối cùng là tới cung chủ tử.”
A Dư nhận được tin tức mình muốn, nhờ Chu Kỳ bưng cho hắn ta một chén trà: “Công công đi lâu rồi cũng mệt, uống một chén trà đi.”
Nàng đã từng là nô tỳ, tự nhiên cũng biết chạy qua chạy lại một lúc liền miệng khô lưỡi đắng, rất thèm uống một chén trà.
Dương Đức cũng thật sự khát, không từ chối.
hắn ta uống xong trà, nói hai câu cát tường rồi mới xoay người rời đi.
Trong điện im lặng, A Dư nhìn hai giỏ anh đào, có hơi khó xử cau mày.
Trong hậu cung đông đúc này, chỉ có năm người được ban thưởng.
Trong năm người này, chỉ có nàng có địa vị thấp nhất, thậm chí không có xuất thân.
Nàng không biết người khác được nhiều hay ít nhưng chỉ nhìn bản thân nàng thôi cũng thấy hơi phô trương.
Một lúc sau, nàng giãn mày ra.
Nàng không xuất thân không gia thế, muốn sống yên trong hậu cung này cũng chỉ có thể dựa vào sự sủng ái của thánh thượng mà thôi.
Hiện giờ nàng được sủng ái bao nhiêu thì những người hầu trong cung càng kính trọng bấy nhiêu.
Vậy còn sau này? Nếu ngay cả hiện tại đã không tốt thì tương lai sẽ ra sao?
Nàng vừa hoàn hồn lại đã thấy niềm vui tràn ngập từ đám cung nhân trong điện: “Hoàng thượng vẫn coi trọng chủ tử.”
Nửa tháng không được ân sủng, cung nhân trong cung không khỏi lo lắng, chỉ là đem lo lắng này nhất thời đè xuống mà thôi.
A Dư mím môi cười yếu ớt.
Sau khi mọi người vui vẻ xong, mới sai Chu Kỳ thưởng cho họ chút bạc, rồi bảo họ lui xuống.
Chờ trong điện yên tĩnh lại, Chu Kỳ rốt cuộc không nhịn được cười nói: “Xem Dung tần còn kiêu ngạo thế nào!”
Dung tần xưa nay xem thường đám nô tài, còn mắng cả A Dư tỷ tỷ, nhưng hôm nay hoàng thượng nhớ đến tỷ tỷ cũng không nhắc tới Dung tần!
Điều này làm cho người hận nàng ta như Chu Kỳ vui sướng đến thế nào cơ chứ!
A Dư không khỏi mỉm cười.
Trong hậu cung này, nàng và Dung tần nhất định không chết không ngừng!
Nhưng nàng vẫn nhắc nhở:
“Cây to đón gió.
Trên người ta có ân sủng nhưng vẫn thật hơi lộ liễu, e rằng lần thỉnh an ngày mai sẽ không dễ chịu.”
Nàng vốn tưởng rằng lần ân sủng này đã rất thu hút sự chú ý nhưng cũng không ngờ tới được, lúc trời còn chưa tối, người ở ngự tiền lại tới lần nữa.
Tối nay, các Ấn Nhã thắp đèn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...