Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

“Vô Miên giả đại nhân, xin ngài cho ta vay tiền. Chỉ cần ngài đồng ý thì muốn bảo ta làm gì cũng được.”

Khuôn mặt đáng yêu của thiếu nữ nhuộm ráng hồng, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt và khát vọng, ta nhìn nàng, trợn tròn hai mắt.

Vừa ra cửa thì Victoria đã chạy tới tóm chặt lấy gấu áo bào của ta, chết sống không buông tay, lại còn nói là muốn mượn tiền ta mua cái đai lưng gì gì đó.

“Đại… Đại nhân, chúng ta vừa mới biết được lần đấu giá này có một kiện kỳ trân tên là đai lưng biến hình Advena. Ta cũng quỳ xuống thỉnh cầu ngài cho ta vay tiền, ta có thể dùng tiền công thế chấp, ta còn trẻ, làm công hai trăm năm cũng được…” Dạo này Diana vẫn luôn trốn tránh ta, giờ này vì hạnh phúc của em trai, nàng lấy hết dũng khí đến gặp ta xin giúp đỡ, thậm chí nguyện ý ký kết khế ước làm công thời hạn hai trăm năm.

Sau khi Eliza trừ sạch mấy chục loại nguyền rủa trong cơ thể Victoria thì hắn vẫn sống cùng chị gái mình, tuy nhiên, có lẽ do nghe phải mấy lời đồn bậy nên hắn luôn sợ hãi và tránh xa ta, cho dù ngẫu nhiên gặp phải trên hành lang cũng vội vàng chạy đi, cứ như thể ta là ác thú ăn thịt người vậy.

“Đại nhân! Chỉ cần ngài đồng ý cho ta vay tiền, mua được cái đai lưng kia… Ta… ta đồng ý dùng kỹ xảo thị phụ phục thị ngài. Ta biết ngài ưa thích bé trai nên lần trước mới cự tuyệt ta phục vụ, thế nhưng lần này chỉ cần có nó thì ta có thể biến trở lại thành nam tính, ngài sẽ rất vui mừng đúng không!? Ta sẽ khiến ngài rất sung sướng, nhất định!”

“Victoria!!” Diana kinh ngạc nhìn vào ‘muội muội’ mình, không ngờ phía dưới khuôn mặt cười thường ngày của Victoria lại có nhiều đau khổ như vậy, vì một cơ hội quay trở lại làm nam, nàng vậy mà lại có thể hi sinh nhiều đến thế.

“Tỷ tỷ, không cần nói nhiều lời, trên đời này chỉ có một chiếc đai lưng Advena, bỏ qua cơ hội lần này ta sẽ phải làm nữ nhân cả đời. Chỉ cần có thể biến trở về, dùng nhục thể phục thị ác ma tính là gì!!”

Trong đôi mắt thiếu nữ tinh linh xinh đẹp ngập tràn giác ngộ hy sinh, cả người đều toát lên khí thế không tiếc thân mình vì mục tiêu phía trước, nhìn nàng, ta lại nhớ tới những người anh hùng trước lúc hy sinh tính mạng mình vì….

“Khục, nếu thế, làm một ‘Ác ma’ (nói nhấn mạnh), có ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang phát sinh sao?”

Hai tinh linh bị doạ đến run rẩy, dưới sự áp bách của ta, các nàng vội vàng kể lại tất cả đầu đuôi mọi chuyện.

Đai lưng Edwin, hay còn gọi là đai lưng biến hình Advena, là một kiện kỳ vật cấp sử thi, tác dụng duy nhất của nó là triệt để thay đổi giới tính của kẻ sử dụng, ngoài ra, một khi đã đeo nó thì chỉ có chết mới lấy được nó xuống.

Do đặc tính quỷ dị này, bất cứ ai đeo nó cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài, nếu không, bị người nhạo báng là việc nhỏ, bị người giết vì đồ vật như vậy mới thật quá thảm.

Vị thủ hạ có khẩu vị đặc biệt nào đó của sư vương vì lấy lòng hắn đã giết chết người mình yêu nhất rồi lấy cái đai lưng này dâng lên trên, vài ngày sau, nó sẽ trở thành một trong số các vật phẩm được chào bán trong hội đấu giá.

Thế giới này vốn không có cái gì được gọi là bí mật tuyệt đối, tin tức chiếc đai lưng Advina sắp được đấu giá cũng sớm đã bị lộ ra ngoài, mà thứ đồ vật được coi là ác mộng với người bình thường này lại là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Victoria.

“Đại nhân, cầu ngài, ta đã chịu quá đủ cái cảm giác trống vắng dưới hạ thân mỗi sáng thức dậy. Cả những ánh mắt của lũ đàn ông khác khi nhìn ta, chúng nhìn như thể muốn trực tiếp nuốt chửng ăn sạch ta, mỗi khi nghĩ tới ta lại nổi da gà mụn nhọt khắp người… Nhất là quãng thời gian mỗi tháng một lần đó nữa, nó quả thực là cơn ác mộng đối mọi người đàn ông!”

Nhìn thiếu nữ đang khóc lê hoa đái vũ vì tố cáo cơn ác mộng hàng tháng, ta không hiểu sao lại thấy có chút vui vẻ, ừm, để bảo trì hình tượng của Vô Miên giả, ta nên cố nhịn cười một chút, miễn cho việc thất lễ… Nhưng, đột nhiên ta lại nhớ tới một câu nói lúc vừa nãy của nàng.

“Chờ chút! Ngươi vừa nãy có ý rằng ta cự tuyệt ngươi là vì nhục thể của ngươi là nữ? Sau đó còn nói khi biến trở lại thành nam sẽ nguyện ý phục thị ta? Ngươi nghĩ ta là gay???”


Không có thằng đàn ông nào chịu được loại lời nói như vậy, lúc này lửa giận của ta bốc cao ba trượng, truy hỏi gắt gao:

“Ai nói!? Ai dám bịa đặt? Ta muốn cho hắn biết tay!!”

“Là…là các chị em trong đội đều nói thế, người yêu của ngài không phải là thành chủ Adam đại nhân sao? Với cả hơn trăm năm qua hai người bọn ngài không kết hôn chẳng phải vì sự tồn tại của đối phương à? Tuy ta còn chưa trưởng thành, nhiều chuyện không hiểu lắm, vậy nhưng mối tình trăm năm này thật sự khiến người ta cảm động nha. Tỷ tỷ còn giấu mấy quyển tiểu thuyết với truyện tranh lấy ngài và Adam đại nhân làm nhân vật chính dưới giường…. Ưm ưm ưm, tỷ tỷ, ngươi che miệng ta làm cái gì?!”

“A ha, đại nhân, ha ha, chỉ là mấy lời huyên thuyên của những người dưới ấy mà, bí mật của ngài và Adam đại nhân không có nhiều người biết đâu. Chúng ta sẽ giữ kín bí mật này, ngài cứ yên tâm!” Diana vừa cố gắng bịt kín miệng em gái mình vừa cố gắng giải thích.

Trên bầu trời, một ngàn con chân long đồng loạt giáng thế, dưới đất, mấy vạn con lợn gặm tỏi chạy qua….

“Vô Miên giả đại nhân là vu yêu Roland, nếu thế thì tình yêu giữa ngài và thành chủ đại nhân lại càng gian khổ…. Ya a a, ta thật sự muốn gửi yêu sách đến mấy nữ hoạ sĩ kia, các nàng vẽ quá mức bảo thủ, tình yêu vượt qua giới tính, vượt qua sống chết nha, quá đẹp!! Không được, Diana, phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không thể vì dục vọng của mình mà tiết lộ bí mật của đại nhân.”

Nếu ta biết suy nghĩ trong đầu nữ kị sĩ trước mắt, sợ rằng ta sẽ lấy cái búa đập phát chết tươi nàng, sau đó đập đầu vào cột nhà tự tử…

“Ai, đồn, chuyện, này!! Là ai nói đầu tiên!” Từ một lời đồn phát triển đến mức có cả truyện tiểu thuyết ăn theo, sau lưng không có bàn tay thao túng, ta tuyệt đối không tin.

“Hoa…hoa hồng bạc đại nhân, mười lăm năm trước nàng bắt đầu tung tin… Mọi người đều tin đây là thật, đến số tập tranh cũng có hơn trăm phiên bản, thấy ngài không nói gì, người bên ngoài còn tưởng là ngài mặc nhận.”

Lúc này, cơn giận đang vọt thăng bỗng nhiên bị tưới một chậu nước lạnh, ta nghẹn họng.

“Eliza! Mười lăm năm trước? Đó không phải lúc ta sai Eliza đi rải tin đồn về Adam sao?”

Ta muốn lên cơn giận, thế nhưng không hiểu sao lại có chút buồn cười, hồi đó chẳng phải chính ta dạy nàng nên rải những tin đồn thế nào để Adam không tìm được bạn gái sao? Xem ra, đây lại là một lần dời đá đập lên chân kinh điển của ta.

Lúc đó ta còn kinh ngạc vì sao hiệu quả của lời đồn lại tốt đến vậy, hiện tại xem ra nội dung lời đồn ta biên soạn đã bị Eliza giảo hoạt thay đổi, một thằng đàn ông với xu hướng giới tính biến dị làm sao có nữ nhân nào thích, cũng khó trách bất kể nam hay nữ, chỉ cần đứng trước mặt Vô Miên giả đều lập tức run lẩy bẩy….

“Quả nhiên, Eliza, ta không được các thiếu nữ chào đón, ta không tìm được bạn gái đều do ngươi!!!”

Ngày trước, nếu ta nói như vậy nhất định sẽ có một âm thanh băng lãnh châm chọc ta thế này.

“Không, tất cả đều do tính cách hâm hâm dở dở của ngài! / Cần ta tìm cho ngài một cái gương sao? / Vong linh mà cũng muốn yêu đương, a ha ha…”

Chết thật, thói quen thật đáng sợ, rõ ràng cái người độc mồm độc miệng đó không có ở đây, vậy mà ta vẫn tự động tưởng tượng ra mấy lời cay nghiệt của nàng. Lại nghĩ đến nàng mới vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh, bây giờ đến ngồi dậy cũng khó khăn, cơn giận bừng bừng của ta bỗng hoá thành bọt nước.


Ta mệt mỏi, vô lực vẫy vẫy tay.

“Ta không phải gay, các ngươi đi giải thích rõ ràng với người khác cho ta, sau đó tịch thu tất cả những thứ lung tung rối loạn đó, làm xong ta sẽ giúp ngươi lấy được cái đai lưng kia.”

Lời ta vừa dứt, hai thiếu nữ ám tinh linh vui đến nỗi khóc, cùng lúc gật đầu lia lịa. Tuy nhiên đằng sau góc tường lại có một đám đực rựa nhảy ra, liều mạng vung tay lắc đầu, có một tên đạo tặc đằng trước còn sử dụng các thủ ngữ(*)đặc biệt dụng khi trinh tra.

“Ân…’Không nên đáp ứng’ là sao?”

Nhìn kỹ lại, đám gia hoả đó có mấy con gà non trong pháp vương sảnh, có quan toà trong thẩm phán sảnh, già trẻ đều có, điểm chung duy nhất tựu tất cả đều là nam tính, trên thân còn treo đầy poster và biểu ngữ kì cục.

“Hội viên hạng nhất hội hâm mộ Victoria!” Nha, ta có vẻ như đã hiểu.

“Nam hay nữ đều giống nhau, tiểu Victor vô đối!”, cái biểu ngữ này hơi vặn vẹo thì phải, hắn cũng là tên duy nhất lúc gật lúc lắc, hẳn là đang mâu thuẫn trong lòng…

“Nữ hoàng Victoria vạn tuế!”, ai da, vị này điểm bừa mà lại đoán trúng chân tướng số mệnh của lịch sử, tiềm chất thần côn cực cao nha.

Ta hiểu rồi, lại là tin tức bị lộ. Đám này tới đây để ngăn trở Victoria biến trở lại thành nam đây mà…

Đối mặt những tên đực rựa kích động đằng xa, ta mỉm cười vươn tay tạo thành một chuỗi thủ ngữ của đạo tặc.

Còn bên kia, tên Gnome tinh thông thủ ngữ đạo tặc cũng bắt đầu dịch từng chữ từng chữ cho đồng bạn hiểu.

“Ta không rảnh quản đám các ngươi chết sống làm sao, ngày mai mỗi người nộp lên một bài luận 10000 chữ! Đề mục là luận tầm quan trọng của giá trị quan ngay thẳng đối với mỗi người trong cuộc sống. Tên khốn nào dám không nộp, bắt lại, đưa cho Mening chơi…”



“Những âm mưu và tội lỗi mà không bị vạch trần thì không tồn tại.”, đây là một câu ngạn ngữ của ám tinh linh, Lolth vẫn luôn đứng sau cổ vũ những đứa con gái của mình tàn sát lẫn nhau, sau đó chọn đứa giảo hoạt nhất và mạnh mẽ nhất làm người đứng đầu. Trong mỗi thành thị, bài danh của các gia tộc chính là tượng trưng cho vinh dự và địa vị, cũng chính là mục tiêu của những âm mưu và tàn sát.

Trên ý nghĩa nào đó, quy tắc trò chơi mà Chu hậu đặt ra cho ám tinh linh cũng chính là quy tắc của cả thế giới dưới lòng đất, mà lúc này, ta rõ ràng bị sư vương và long hậu chơi một vố, vậy mà giờ ta lại không dám đường đường chính chính đến trả thù.

Trong thời gian minh hội cấm chỉ phát sinh hành vi chiến tranh, kẻ vi phạm sẽ trở thành công địch của tất cả minh ước… Tuy nhiên, không thể báo phục ngoài sáng thì chẳng lẽ ta không thể âm thầm làm trong bóng tối sao?


Trên minh hội, số thành chủ mà chúng ta đắc tội không ít. Ở địa hạ thế giới, không tồn tại khái niệm gì là lấy đức báo oán, chịu thiệt mà không đánh trả sẽ bị coi là mềm yếu, mềm yếu trong một môi trường tôn sùng nắm đấm chính là nguyên tội, những thành chủ kia tuyệt đối sẽ không biết ý tứ gì là tặng than trong lúc tuyết rơi, tình trạng bầy sói phanh thây là có khả năng xảy ra nhất.

Ta đem quyền trượng ném cho đối phương, đào một cái hầm ngoài sáng rồi thả mồi trong đó ép đối phương nhảy vào, sau đó đối phương lại trả thù thông qua tay của các chấp chính quan, những thứ này chắc chắn các thành chủ khác đều nhìn trong mắt, cũng coi đó là cuộc giao tranh giữa bá chủ mới và bá chủ cũ.

Cho nên ta bắt buộc phải đánh trả, không những thế còn phải đánh thật đau, phải đánh làm sao để không vi phạm quy củ, không thấy một tia máu tanh, lại còn phải khiến đối phương đau rát.

Việc này thật sự khá là khó khăn, trên lý thuyết, ta tốt nhất nên bình tĩnh chờ đợi, càng gần thời gian hội đấu giá cử hành thì áp lực của sư vương càng lớn, đánh chó cùng đường hiệu quả tốt hơn khiêu chiến con sư tử già đang giận dữ nhiều.

Nhưng nếu không làm gì cả, không chỉ người khác xem thường ta, cả ta cũng không nhịn được cục tức này. Mà lời thỉnh cầu của Victoria lại khiến ta nảy ra một linh cảm.

Muốn đi mua cái đai lưng kia là không có khả năng, hiện tại chúng ta đã đắc tội hầu như toàn bộ người ở đây, một khi chúng ta định mua cái gì đó, những tên thành chủ không đem tiền làm tiền ấy tuyệt đối sẽ vung tiền như rác, coi như không có ai muốn chừa mặt ra làm kẻ cõng oan, các bá chủ cũ cũng sẽ không để chúng ta yên.

Nếu không mua được thì đi trộm thôi, dù vì vĩnh dạ quyền trượng xuất hiện nên lực lượng phòng bị của nhà đấu giá hiện tại cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng ta chẳng phải có thần trộm đệ nhất – – ‘tham lam’ sao.

Phòng thủ nghiêm mật thế nào cũng chỉ là để nhắm vào sinh vật hình người, mấy thứ như lồng sắt, quỹ bảo hiểm gì gì phòng được sinh vật dịch thể có thể tuỳ ý biến hình chắc.

Cơ thể mẹ của tham lam trong đường ống dẫn nước đã đúng hạn tử vong, tuy nhiên không phải tất cả con cháu nó phân liệt ra đều chết sạch, một bộ phận thể phân liệt của tham lam đã được đám druid của dã ngưu minh đem về làm ‘thánh vật’, còn cả tên thợ săn tên Mening kia cũng bắt một con rồi dùng năng lực của thợ săn để nuôi sống…. Ta đã không dám tưởng tượng bọn hắn làm vậy để làm gì, và sau khi mấy tên đó về đến thành Sulfur sẽ xảy ra chuyện gì.

“Quả nhiên vẫn nên để quần biến thái này tự sinh tự diệt ở đây…”

Tuy vậy bây giờ ta có chút cảm kích đám biến thái đó, nếu không ta sẽ phải gánh vác áp lực đến từ những người biết sự thật, mở ra bình chứa ‘tham lam’ một lần nữa, lần này mở ra ‘tham lam’ sẽ là thể hoàn mỹ… không cẩn thận chút xíu sẽ chơi hỏng, ân, dựa theo hiểu biết của ta với chính mình, tám thành sẽ chơi hỏng, nếu lại xảy ra tình trạng cả thành trần truồng, Eliza tỉnh dậy chắc chắn sẽ giết ta mất.

Ta tìm một tên druid, sau đó mượn con Slime ‘thánh vật’ nửa sống nửa chết trong tay hắn rồi bắt đầu đồng hoá tinh thần… Vì sao không tìm mượn Mening, con Slime của hắn mạnh mẽ hơn nhiều!?! Các ngươi phải biết đồng hoá tinh thần sẽ cộng hưởng ký ức của nhục thể, ta không muốn biết tên biến thái mạnh nhất lịch sử đó đã làm cái gì với sủng vật của mình…

Do mấy đợt tập kích, nhà kho đấu giá và phủ sư vương đều đã trở thành lịch sử, hiện tại sư vương và gia sản của hắn chắc đang ở chỗ long hậu. Vì vậy ta mang theo món đồ chơi nhỏ đến gần chỗ ở lâm thời của Morel, sau đó thả nó xuống phía dưới đường ống dẫn trong lòng đất…

Được rồi, chúng ta nên lơ là thứ mùi vị cá thiu chuột chết dưới đó, cũng đừng nhìn mấy vị khách trọ nhỏ đen xì bóng nhẫy bên trong cống ngầm, tiếp tục lơ là đi vô số chướng ngại vật, sau một cuộc hành trình ngàn khó vạn hiểm, cuối cùng ta cũng đến được nơi cần đến.

Đó là một bảo khố khổng lồ, ngoài cửa có một con rồng đang ngủ say, nhìn một chút hoá ra lại chính là bản thân long hậu, có vẻ mấy ngày nay bọn họ đã chịu đủ khổ vì mấy tên đạo tặc.

Ta chui vào bằng đường thông khí, quả nhiên có một hàng rào bằng gỗ nhằm ngăn chặn mấy con Slime, thế nhưng chút sợ hãi theo bản năng này làm sao có thể ngăn trở ta, sau khi vô cùng cẩn thận tránh khỏi mấy cái bẫy, ta cuối cùng cũng tiến vào trung tâm bảo khố.

Rất nhiều rất nhiều vật phẩm được đặt chung một chỗ, con Slime này chỉ có thể mang đi vài kiện nên tất phải làm ra lựa chọn lấy hay bỏ, vật bị vứt bỏ đầu tiên đương nhiên là căn quyền trượng ở vị trí giữa nhất.

“Hừ, công nghệ quá quá kém, dù không có cảm ứng linh hồn ta cũng biết là đồ giả.”

Ừm, xem ra bọn họ đang dương đông kích tây, đồ bên trong bảo khố do long hậu canh gác chỉ là giả, đồ thật hiện chắc vẫn còn trong tay sư vương.

“Chìa khoá vị diện thuỷ nguyên tố? Hạch tâm titan? Ha ha, ta phát rồi…”


Quá mức tham không phải là chuyện tốt, ta cuốn đi mấy kiện đáng tiền nhất trước mắt cùng cái đai lưng kia xong liền lập tức lên đường trở về.

Thế nhưng trên đường rời đi, ta lại nghe được cuộc trò chuyện của ai đó với sư vương.

“Nhất định phải lưu lại quyền trược, nếu làm hỏng, sư tử, cái chết không phải là chung kết, linh hồn của ngươi vĩnh viễn sẽ kêu rên trong ngọn đèn của bá tước đại nhân.”

“Vâng thưa đại nhân, xin thông báo đến bá tước đại nhân, ta sẽ làm hết sức hoàn thành nhiệm vụ.”

Một cái bá tước mà có thể mệnh lệnh cho bá chủ như thuộc hạ? Bá tước ác ma sao? Lại nhớ tới ngọn đèn vừa đề cập tới, một cái tên quen thuộc vang lên trong trí óc ta.

“Bá tước ác ma, ‘Phệ hồn giả’ Kakagiri à?”, khi ta muốn tiến gần thêm để nghe lén, giọng nói kia bắt đầu trở nên trầm thấp, chắc là việc cơ mật cần ma thuật tiêu âm che giấu.

Tuy nhiên Slime nghe bằng thân thể chứ không phải bằng tai, chỉ cần có tần suất chấn động của âm thanh là đủ rồi.

“….Cánh cửa vị diện sẽ mở ra…. Đại quân của bá tước sẽ nhấn chìm tất cả…”

“Thành Sulfur…. hoả nguyên tố thần… phản đồ…”

Hiển nhiên, từ những lời lẽ rời rạc này cũng đã có thể đoán được ra dã tâm của sư vương và bọn ác ma vẫn chưa chết, có vẻ bọn họ đang sắp đặt cái gì đó, đáng tiếc những tình báo nghe được quá mức vụn vặt.

Về sau, vì tránh bị pháp thuật trinh sát phát hiện, ta huỷ bỏ khống chế đối với con Slime, chỉ lưu lại mệnh lệnh khiến cho nó tự mình theo đường ống dẫn trở về doanh địa… Được rồi, ta thừa nhận lý do chính là vì những thứ dưới cống ngầm quá kinh tởm…

Việc ngoài ý muốn lại phát sinh sau khi nó về doanh địa, ta cảm giác được sau khi con Slime vừa bò ra khỏi cửa cống lập tức bị người nào đó công kích, cứ thế diệt vong.

“Hẳn là người nào đó xem nó là thích khách, thôi quên đi, phản ứng là của sức mạnh pháp luật, chắc là đồng liêu ở thẩm phán sảnh, ngày mai đi hỏi rồi lấy lại đống đồ vật kia một thể.”

Suy xét thời gian hiện tại đã là bốn giờ sáng, sau khi nhớ kỹ địa điểm mất đi liên lạc, ta quyết định chờ trời sáng hẳn rồi mới đi lấy những thứ đó về.

Ngày hôm sau, trời quang đãng, một tiếng thét thất thanh của nữ giới cất lên làm cả trang viên bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“….Cái âm thành này, hơi giống Cross…. Chờ chút, Cross, đệ nhất mỹ nhân hệ thống tư pháp!”

Từ phương hướng của sự rối loạn, thêm vào đó là vô số kinh nghiệm xui xẻo trước kia, ta biết, lần này lại chơi hỏng….

Quả nhiên, khi ta lấy ra kính viễn vọng nhìn đến đó, trước mắt ta hiện lên một thiếu nữ tinh linh đang vừa chạy vừa khóc, thân dưới nàng đang mặc quần dài của nam, nửa người trên mặc một cái áo sơ mi có cổ, dù nàng dùng hai tay ôm ngực cũng không che dấu nổi hai ngọn núi trập trùng, khuôn mặt mỹ lệ kia giống Cross đến kinh người.

“Xem ra, đệ nhất mỹ nhân sẽ biến thành đệ nhất mỹ nữ. Ta có thể coi như không biết sao? Ừm, đúng rồi, ngày mai hạ đạt một văn kiện đi, trước tiên thủ tiêu cái hội hâm mộ Victoria đó, tiếp theo thủ tiêu luôn cái đoàn hâm mộ Cross mà tám thành sẽ được thành lập kia. Ta là người tốt, mấy tên xui xẻo ấy không liên quan tới ta, ân, đúng vậy, không liên quan!!!”

(*) thủ ngữ: thủ - tay, ngữ - ngôn ngữ, ngôn ngữ biểu hiện bằng một chuỗi các động tác tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui