Chén trà trong tay Lâm Thiện Vũ rơi xuống.Nàng không ngờ rằng Phó Gia Bảo sẽ nói những lời như vậy, thành hôn đã mấy tháng, nhưng bọn họ vẫn chưa viên phòng.
Không phải Phó Gia Bảo không muốn, mà là đều bị vẻ mặt không biến sắc của nàng ngăn cản, sau một thời gian dài, Phó Gia Bảo dường như đã quên chuyện này, đối với chuyện hai người mỗi đêm đều ngủ riêng cũng không có mâu thuẫn gì.
Nàng vẫn tưởng rằng Phó Gia Bảo đã quên chuyện này, hoặc là tiểu xử nam không biết chuyện giường chiếu, nên hắn cũng không quan tâm đến việc viên phòng, không ngờ trong lòng Phó Gia Bảo vẫn luôn nghĩ đến chuyện này.Nhìn chằm chằm con tôm đỏ đang né tránh ánh mắt của nàng, Lâm Thiện Vũ mỉm cười, gật đầu nói: "Được!"Phó Gia Bảo không ngờ rằng Lâm Thiện Vũ lại đồng ý, ngẩng đầu lắp bắp nói: "Thật, thật không?"Lâm Thiện Vũ gật đầu, cười không nói gì.
Dù sao thì nàng cũng chỉ hứa sau khi Phó Gia Bảo kiếm được tiền sẽ viên phòng, cũng không hứa nàng sẽ hợp tác.
Đến lúc đó, nếu quan hệ của hai người nước chảy thành sông, nàng đương nhiên sẽ cam tâm tình nguyện, nếu không thì...!ha ha.Phó Gia Bảo không biết gì, vẫn đang đắm chìm trong ý nghĩ kiếm được tiền là có thể động phòng, cứ vui mừng mà cười ngây ngô. Cười từ đông viện đến lúc ăn cơm tối với gia đình ở chính viện, cười suốt đoạn đường trở về đông viện dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phó lão gia.Buổi tối, lúc ngủ bị Lâm Thiện Vũ đuổi khỏi giường, miệng vẫn còn tươi cười nằm ngủ dưới đất.Nếu không phải Lâm Thiện Vũ chắc chắn mình không có động gì đến đầu của hắn, thì chắc sẽ nghĩ rằng Phó Gia Bảo đã bị mình đánh thành ngu ngốc.Ngày hôm sau, vừa mới hửng sáng, A Hồng ngáp một cái sau đó bưng nước nóng vào đông viện, đột nhiên thấy mới sáng sớm mà cửa thư phòng đã mở, chẳng lẽ tối hôm qua hạ nhân không đóng cửa?A Hồng tự xưng là đại nha hoàn đi tới, đang định nhìn kỹ, sau đó tìm ra người trực đêm hôm qua và dạy dỗ một bài học, thì đã thấy trong thư phòng có người đang ngồi múa bút thành văn.A Hồng kinh ngạc trợn to mắt, người đang ngồi trong thư phòng, ấy vậy mà lại là thiếu gia!Nàng ta thấy tay thiếu gia cầm bút, không biết đang viết cái gì, ánh mắt không chỉ là tập trung, mà gần như có hai ngọn lửa cháy hừng hực, có thể lao vào đánh nhau với ai đó bất cứ lúc nào.
A Hồng ngẩng đầu nhìn một lần nữa, thấy trên đầu thiếu gia còn quấn một tấm vải trắng, trên đó còn có một dòng chữ!A Hồng là một nha đầu biết vươn lên, từ khi phát hiện Thiếu nãi nãi tính tình hiền hòa, mỗi khi gặp một chữ đều sẽ lập tức nhớ kỹ chữ đó, sau đó chạy đến hỏi Thiếu nãi nãi, đến bây giờ nàng ta đã nhận biết được không ít mặt chữ.Nàng ta mở to mắt ra nhìn, thấy trên tấm vải viết một hàng chữ: Để sớm được viên phòng, ta sẽ cố gắng hết sức.A Hồng: ...Nàng ta ngẩn người, sau đó mặt lập tức đỏ lên.Phi, thiếu gia đúng là rất không đứng đắn!Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phó Gia Bảo: Xông lên! Phấn đấu để được viên phòng.Lúc đầu, tôi nghĩ rằng Phó Gia Bảo sẽ bị lời nói của Lâm Thiện Vũ kích thích, sau đó quyết chí phấn đấu đuổi kịp và vượt qua Phó Châu.
Nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến Phó Gia Bảo lại không có tiết tháo, lại là vì viên phòng -_-||Không phải là tôi không nghĩ ra được nội dung, tôi nghĩ nội dung là Phó Gia Bảo ôm đầu gối vắt óc suy nghĩ cả một đêm ở bên ngoài, nữ chính ngủ ở bên trong, ngày hôm sau dậy thì thấy Phó Gia Bảo quyết tâm phấn đấu trở nên mạnh mẽ, ai có thể ngờ được Phó Gia Bảo lại vì viên phòng...!Đây là vấn đề của Phó Gia Bảo, không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ ghi lại hành động không đứng đắn của hắn mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...