Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ Xuyên Sách


Hôm nay là một ngày có khí trời tốt hiếm có, lại sắp đến tiết Thất tịch, bên ngoài đường phố náo nhiệt hơn ngày thường mấy phần, đến cả đường phía Tây cũng khác với thường ngày lạnh tanh, liếc nhìn lại đúng là khắp nơi đều là người.Lâm Thiện Lãi cũng vào huyện Nhạc Bình.Nàng chỉ là một cô nương xuất thân nông hộ, không chú trọng như những đại gia khuê tú khác, ra ngoài cũng không cần đội nón che mặt, mà là cả người mặc váy bố sạch sẻ, dùng một cây trâm mộc mạc vấn tóc lên.Hai ngày nữa chính là Thất tịch rồi, cha mẹ và hai chị dâu đều không đi được, chỉ có thể để cho nàng đi theo nhị ca vào thành mua chút hàng hóa ăn lễ.


Đi chung với nàng còn có mấy tiểu cô nương trong thôn, bọn họ ngồi xe lừa do nhị ca Lâm gia đánh, một đường vui vẻ nói với nhau những thứ muốn mua.Tiểu cô nương ở tuổi bọn họ, trừ giúp nhà mua đồ lễ tết ra thì tự nhiên cũng sẽ dùng tiền ngày thường tích góp được mua một ít đồ trang sức phấn son loại để mình dùng.Đoàn người xuống xe ở đường phía Đông, nhị ca Lâm gia đi tặng Phó gia chút quà Thất Tịch, Lâm Thiện Lãi thì cùng những tiểu cô nương khác đi dạo phố.Đi dạo xong đường phía Đông, lúc đoàn người chuyển tới đường phía Tây, Lâm Thiện Lãi chợt nhớ tới hôm nay tiệm của a tỷ sẽ khai trương, vì vậy liền dẫn những bạn đồng hành kia đi đi tới cửa hàng mặt tiền.Trước khi tỷ gả qua, Lâm Thiện Lãi cũng đã tới cửa hàng mặt tiền này rồi, nhưng lúc nàng tới cửa hàng lại lấy làm kinh hãi.Ở trong ấn tượng của nàng, hình dáng tiệm mì nhỏ cũ nát lại chật hẹp đã hoàn toàn thay đổi, vách tường loang lổ ban đầu đã được sớt trắng như tuyết, dưới mái hiên còn treo một cái bảng hiệu "Lộ Hoa Hiên".Đi vào trong nhìn lên liền thấy trên tường ngay cửa treo hai bức tranh mỹ nữ, khác với tranh mỹ nữ thời này, hai bức tranh kia hết sức giống như thật, Lâm Thiện Lãi vừa nhìn còn tưởng rằng là hai vị cô nương đứng ở nơi đó.

Mỹ nhân trong tranh kia mày liễu như than, đôi môi đỏ thẫm, trên gương mặt quả lê có hai rặng mây đỏ đỏ, màu sắc hết sức xinh đẹp, nhìn giống như là có người cố ý dặm lên một lớp phấn.Vị trí tiệm này hẻo lánh, ít có người đi tới nơi này, nhưng một khi có người đi qua, chỉ cần thoáng nghiêng đầu xem một chút, không có ai là không bị bức tranh mỹ nhân kia thu hút, lúc này trong tiệm đã có mấy cá tò mò khách.Lâm Thiện Lãi nhấc chân đi vào, cẩn thận quan sát mới phát hiện, trong cửa hàng trừ hai bức tranh mỹ nhân như thật kia ra, những thứ trang trí khác nhìn sơ qua đều giống như những cửa tiệm khác, nhưng cẩn thận nhìn một chút lại rất không giống nhau.Nói cách khác cửa tiệm khác muốn để hàng đều là để vào tủ, nhưng cửa hàng này bởi vì quá nhỏ nên mới đẩy tủ lõm vào trong vách tường, tuy nói mỗi một tầng đều không sâu như tủ bình thường nhưng lại có chỗ trống rất lớn.Mà tiệm này bán là phấn son, cũng không giống như những cửa tiệm khác, để hết đồ ra quầy cho người chọn, mà là mỗi loại đều lấy một hộp nho nhỏ bày ở nơi đó, không có nắp nên ai cũng có thể nhìn thấy phấn ở bên trong có chất lượng thế nào, đã vậy còn có nữ tiểu nhị bán phấn miệng lưỡi lanh lẹ, đã thuyết phục hai khách nữ thử phấn.Một khi nhìn trúng thứ gì thì người nữ tiểu nhị kia lập tức từ trong ngăn kéo phía sau lấy hàng ra bỏ túi.Lúc những ngăn kéo kia được kéo ra, Lâm Thiện Lãi liếc mắt nhìn, thấy nó cũng được sắp xếp rất ngăn nắp, rõ ràng là một cái ngăn kéo nho nhỏ nhưng lại có thể để mười mấy hộp phấn, hộp đựng phấn đều là sứ thanh hoa nho nhỏ, có cái in núi cao sông xanh, có cái in mỹ nhân, còn có cái in hoa nở phú quý.

.


.

Lâm Thiện Lãi quét mắt qua một cái, lại không dưới bảy tám loại.Chuyện a tỷ muốn mở cửa hàng phấn son, cả nhà đã biết từ sớm, mấy ngày trước Lâm Thiện Lãi và mẹ cùng với hai vị chị dâu nhận được phấn a tỷ đưa tới, nhưng đều là loại có hoa văn cẩm lý mỹ nữ, còn không biết thì ra lại có nhiều loại như vậy, nhất thời cảm thấy có chút hoa cả mắt.Đang lúc ấy thì hai người bạn đồng hành của nàng kêu lên một tiếng, thì ra là phát hiện những tấm ván trên mặt tường có thể thả xuống làm ghế.Hai người bạn đồng hành vẫn là lần đầu tiên thấy có thể làm như vậy, không khỏi ngạc nhiên một trận, Lâm Thiện Lãi nhìn thấy không thể không bội phục tâm tư thông minh của a tỷ, a tỷ cũng không biết nghĩ như thế nào mà một cửa hàng nhỏ như vậy, sau khi để nhiều đồ mà còn có thể có nơi cho khách nghỉ chân.


Thật là không có ai thông minh hơn a tỷ cả!Trong lòng Lâm Thiện Lãi đang xúc động, hai người bạn đồng hành kia của nàng đi thăm xong thấy cửa hàng này khác với chỗ khác liền đi tới quầy, bọn họ đi ra vốn cũng muốn mua thêm ít đồ vật con gái như phấn son, trang sức, sau khi vào cửa hàng này tự nhiên cũng không khỏi nhìn một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận