Lục Giáp bị bắt vào hang ổ của bọn giặc cỏ này đã ba ngày rồi, lúc ấy một mình hắn đi ra ngoài đi săn, ai biết vừa mới đi ra khỏi huyện Nhạc Bình đã bị nhóm giặc cướp này bắt mất.
Ngày đầu tiên bị đưa lên núi hắn đã sợ hãi muốn chết, cả đêm cũng không dám ngủ, qua đến ngày thứ hai, thấy bọn cướp kia cũng không có động tĩnh gì khác, lá gan của hắn cũng dần dần biến lớn lên.
Hai tay của Lục Giáp cũng đang bị cột chặt, hắn bĩu môi, ra hiệu cho Phó Gia Bảo đi thao mình đến một góc phòng cho tiện bàn kế hoạch.
Góc nhỏ này phủ lên một tầng cỏ khô, xem ra đây là địa bàn của Lục Giáp.
Cũng may đám giặc cướp kia không có trói chân bọn họ, có lẽ là cảm giác mấy người bọn họ căn bản không có năng lực chạy trốn.
Căn phòng gỗ nhỏ hẹp này quả thực là khiến cho người ta hít thở không thông, Phó Gia Bảo chịu đựng sự đau nhức khó chịu trên người mình, đi theo Lục Giáp đến góc nhỏ hẻo lánh kia.
Lục Giáp tiến sát đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Đám cướp trong sơn trại này cực kỳ độc ác, hung tàn, bọn chúng đã giết không ít người rồi, chúng đặc biệt bắt mấy người chúng ta đem nhốt ở chỗ này, chính là vì nhìn trúng xuất thân phú quý của chúng ta, muốn dùng mạng của chúng ta lừa gạt thêm một khoản tiền tài lớn nữa."
Phó Gia Bảo nghe vậy tức giận đến hai hàng lông mày đều muốn phát run lên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn giặc cỏ xấu xa, độc ác này, chúng nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Lục Giáp xuỵt một tiếng, hắn nhìn thoáng qua những người khác cũng đang bị nhốt trong căn phòng nhỏ này, nhỏ giọng nói: "Những người kia đều bị ép viết thư về cho nhà mình chuẩn bị tiền chuộc thân.
Lòng tham của bọn giặc cỏ kia còn rất lớn, vừa há miệng ra chính là muốn mấy vạn lượng bạc."
Phó Gia Bảo khiếp sợ hỏi lại: "Quan phủ không quản chuyện này sao?"
Lục Giáp lắc đầu, "Quan phủ căn bản là không biết, đám người trong sơn trại này rất tinh ranh, làm sao có thể để lộ đuôi ra cho người ta nắm được? Địa điểm chúng nhận tiền chắc chắn không phải ở núi này.
Hơn nữa những người này làm sao dám nhắc đến bọn giặc cướp này ở trong thư, phần lớn đều viết là trên đường gặp chuyện bất ngờ đang rất cần tiền để lấp liếm cho qua thôi.
Hơn nữa..." Hắn đem thanh âm ép xuống càng thấp hơn, " Một khi có người đến đưa tiền, đám người đó sẽ lập tức cướp sạch tiền, đem người kia giết đi, tìm đại một chỗ chon thi thể, quan phủ làm sao mà biết được?"
Sắc mặt Phó Gia Bảo trở nên nặng nề, cẩn thận hỏi Lục Giáp, "Ngươi không viết thư về sao?"
Lục Giáp lại lắc đầu, "Viết thư về nhà sẽ làm chết nhiều thêm một người tới giao tiền thôi, có được ích lợi gì đâu, ta lại không phải người ngu." Hắn vừa nói vừa thương hại nhìn thoáng qua những người kia, chờ người nhà của bọn họ đưa bạc tới, bọn họ sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Ngay từ đầu Lục Giáp cũng ôm hi vọng chỉ cần giao tiền thì sẽ được thả về, nhưng vẫn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào không biết, bởi vậy lúc viết thư cũng kiếm cớ, lề mà lề mề không chịu viết cho xong, về sau có một tên tiểu lâu la uống say bị hắn moi ra mấy lời này, hắn bị dọa cả người lạnh lẽo lập tức đem lá thư đã viết được một nửa kia bôi xóa lung tung, trở thành chữ như gà bới.
Hắn còn cho Phó Gia Bảo nhìn những vết thương nông sâu nặng nhẹ sau lưng mình, bởi vì hắn không chịu viết thư, cho nên đám giặc cỏ kia liền dùng roi quất hắn, ý đồ muốn dùng hình phạt đau đớn này bắt hắn khuất phục.
"Cũng còn may là thân thể ta khá cường tráng, nếu như đổi thành ngươi đã sớm bị bọn chúng đánh chết rồi."
Phó Gia Bảo nhìn chằm chằm những vết thương còn loang lổ máu sau lưng Lục giáp, có chút bội phục lại có chút sợ hãi nói "Ngươi nhanh nói đi, phải làm như thế nào mới có thể chạy khỏi đây?"
Lục Giáp nhỏ giọng nói, thì ra ngọn núi này vốn là sản nghiệp của lục Giáp, hai năm trước, Lục Giáp đã bỏ tiền ra mua ngọn núi này dự định xây dựng một biệt viện trong núi, hắn đã đi dạo quanh ngọn núi này mấy lần rồi, rất quen thuộc đường lối, đáng tiếc về sau biệt viện không xây dựng thành công, hắn cũng liền không quản đến ngọn núi này nữa, không nghĩ tới lại bị một đám giặc cỏ từ đâu chạy đến chiếm lấy.
"Phía sau ngọn núi này này có một con đường nhỏ hẹp, có thể đi thẳng xuống chân núi, đoán chừng là bọn cướp kia cũng không biết đến.
Người ở trong này ta không biết một ai hết, cũng không tin tưởng bọn họ, nhưng một mình ta thì lại không chạy ra được, may mắn có ngươi đến rồi.
Chỉ cần hai ta hợp tác lại với nhau, nhất định có thể chạy thoát ra ngoài."
Phó Gia Bảo nói: "Trong phòng này nhiều người như vậy, làm sao không..."
Lục Giáp và Phó Gia Bảo đối nghịch với nhau đã lâu, vì vậy hắn đối với Phó Gia Bảo cũng hiểu rõ vài phần, không chờ hắn nói xong đã cướp lời đáp: "Ngươi bị ngốc à, nhiều người như vậy, động tĩnh nhất định sẽ rất lớn, đến lúc đó tùy tiện bị một người kéo chân sau, chúng ta đều sẽ phải chết ở chỗ này."
Phó Gia Bảo ngẫm nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, thân thể khẽ run rẩy, cũng không để tâm tới chuyện Lục Giáp vừa mới chửi hắn, lập tức nói: "Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào bây giờ?"
Lục Giáp ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Đám giặc cỏ này ban ngày đi ngủ, chạng vạng tối mới đi ra ngoài cướp bóc, chúng ta phải chờ cho đến lúc đó..."
Phó Gia Bảo càng nghe hai mắt càng sáng lên, nếu không phải tay hắn đang bị trói chặt thì hắn muốn giơ tay vỗ vai Lục Giáp, gật đầu nói: "Tốt! Chỉ cần có thể chạy ra ngoài, sau này Phó Gia Bảo ta liền đem ngươi trở thành huynh đệ."
Lục giáp lại hừ một tiếng, "Ai muốn làm huynh đệ với ngươi? Sau khi đi ra ngoài ngươi và ta mỗi người một hướng, không còn liên quan gì đến nhau!"
Phó Gia Bảo liếc mắt, thầm nghĩ tên họ Lục này quả nhiên vẫn giỏi làm cho người ta chán ghét như trước.
Có điều nghe hắn nói như vậy, Phó Gia Bảo ngược lại an tâm hơn một chút.
Hai người vừa mới nói xong, cửa căn phòng liền bị người bên ngoài đá một cái văng ra.
Toàn bộ mấy người bị nhốt trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía cửa phòng, thậm chí có người muốn đứng lên chạy ra ngoài, căn phòng nhỏ hẹp mới vừa nãy không hề có chút sức sống bỗng chốc trở nên ồn ảo, náo loạn hẳn lên.
Phó Gia Bảo nghe thấy đủ loại câu hỏi tiền chuộc của bọn họ đã đến chưa, khi nào thì bọn họ có thể ra ngoài...!
Hai tên giặc cỏ dẫn đầu tiến vào phòng hùng hùng hổ hổ đem bọn họ đuổi trở về, có một người gố gắng muốn chạy ra ngoài còn bị bọn chúng đá cho hai cước.
Lục Giáp nhỏ giọng giải thích cho Phó Gia Bảo biết, "Mỗi ngày bọn chúng liền cho chúng ta một bát cháo loãng, ta mới chịu đói có hai ngày đã chịu không nổi, cũng không biết những người này đã bị nhốt bao lâu rồi, ngươi nhìn bọn họ thử xem tất cả đều muốn đứng cũng đứng không vững..."
Lục Giáp còn chưa nói xong, hai tên lâu la kia đã há mồm lớn giọng, "Đứa nào là Phó Gia Bảo? Mau ra đây!"
Rất hiển nhiên, trong số giặc cỏ này có người biết chữ, bọn chúng nhìn thấy bản đồ chỉ đường của Phó Gia Bảo, cho nên đã biết thân phận của hắn.
Phó Gia Bảo rất nhanh liền bị kéo ra ngoài, có người bắt hắn viết thư chuộc thân gửi về nhà.
Huyện Nhạc Bình cách nơi này rất gần, chỉ cần Phó Gia Bảo viết xong, ngày mai liền sẽ có người đưa tiền tới, nhưng Phó Gia Bảo lại nhìn chằm chằm bút mực kia nửa trời, cứng cổ nói mình không biết chữ.
Bọn cướp kia tất nhiên là không tin, cả hai tên cùng lúc vây lên, một trận quyền cước đấm đá giáng xuống người Phó Gia Bảo, còn có người cầm roi đến quất hắn.
Trong lòng Phó Gia Bảo biết mình đánh cũng đánh không lại, trốn cũng trốn không thoát, chỉ ôm đầu yên lặng nhẫn nhịn, thầm nghĩ các ngươi cứ chờ lấy, chờ bản thiếu gia chạy thoát khỏi đây, nhất định sẽ báo quan phủ đến quét sạch hang ổ của các ngươi!
Hai tên giặc cỏ kia vừa đánh vừa mắng không ngừng, cuối cùng còn nhổ hai ngụm nước bọt lên người hắn, sau đó lại đem hắn tống lại vào trong phòng nhỏ.
Lúc Phó Gia Bảo bị đánh, Lục Giáp cũng lén nhìn qua khe hở quan sát tình hình, nhìn thấy Phó Gia Bảo bị đánh thê thảm thành đầu heo, hắn tiếc nuối nói: "Ngươi cũng thật là, cứ ngoan ngoãn nghe bọn chúng viết thư còn có thể kéo dài được một ngày, nói không chừng đêm nay chúng ta liền có thể chạy ra khỏi chỗ này rồi, ngươi cũng bớt được một trận đòn này."
Lúc này mặt Phó Gia Bảo đã bị đánh sung húp lên, hắn rầu rĩ mở miệng, thanh âm yếu ớt thều thào như muỗi kêu, "Lỡ như người nhà ta biết tin lại vội vã đưa tiền đến thì sao? Hoặc lỡ như đêm nay chúng ta không có cơ hội thì thế nào?"
Lục Giáp nghe hắn nói liền sững sờ.
Thì ra là Phó Gia Bảo lo lắng người của Phó gia đưa tiền đến sẽ bị giết hại, mà hắn kéo dài thời gian không chịu viết, cho dù sẽ bị đánh, nhưng ít nhất trong vòng vài ngày tới cũng sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Lục Giáp nhích đến bên cạnh hắn nằm xuống, cảm than một câu, " Không nghĩ tới ngươi còn rất có lương tâm."
Phó Gia Bảo dõng dạc đáp, "Đó là chuyện tất nhiên."
Bên người dần dần yên tĩnh trở lại, Lục Giáp đã ngủ, hắn phải tích lũy sức lực vì hành động tối hôm nay.
Hôm qua Phó Gia Bảo đã một đêm không ngủ, ban đầu cũng rất buồn ngủ, nhưng trên người hắn chỗ nào cũng đau nhức,, đau đến nỗi ngủ không được.
Trước đây, hắn cho là mình rất lợi hại, bởi vì hắn chịu Lâm Thiện Vũ đánh nhiều lần như vậy, nhưng mỗi một lần đều kiên cường mà vượt qua, so với Lâm Thiện Vũ, quyền cước của bọn giặc cỏ kia quả thực không đáng giá nhắc tới.
Nhưng Lâm Thiện Vũ đánh người rõ ràng đau đến như vậy, nhưng mỗi một lần, hắn đều có thể rất nhanh hòi phục lại, sau nửa canh giờ đã có thể vui vẻ nhảy nhót, sau đó cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu gì cả.
Mà lúc đám cướp này đánh hắn rõ ràng không phải rất đau, nhưng hậu quả sau đó lại ghê gớm vô cùng, rất nhiều chỗ trên người hắn đều đã sưng phồng lên, đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn còn đau nhứ đến mức xương cốt của hắn đều liên tục phát run không ngừng được.
Còn có những vết thương do tên cướp kia dùng roi quất lên người hắn nữa, ngày đó lão đầu tử cũng dùng roi mây quất hắn, thoạt nhìn bộ dáng còn hung ác, dữ tợn hơn bọn người này, nhưng hắn chịu đánh cũng không có bị da tróc thịt bong, càng sẽ không đau đến nỗi không ngủ được, những vết sưng đỏ vì bị đánh cũng sẽ rất nhanh tiêu tan hết.
Trong đầu Phó Gia Bảo có chút hỗn độn, hắn nằm ở một góc u ám, ẩm thấp dơ bẩn trong căn phòng nhỏ, chịu đựng đau đớn suy nghĩ thật lâu, nghĩ đến cuối cùng nhịn không được hốc mắt ứa ra một chút nước mắt, hóa ra lão đầu tử đánh hắn, cũng không phải là thật sự đánh, mà Lâm Thiện Vũ đánh hắn, mặc dù rất đau, nhưng cũng rất có chừng mực, chỉ là da thịt đau nhức một hồi, cũng sẽ không thật sự làm tổn thương thân thể của hắn.
Hắn lại một mực cho là bọn họ thật sự đang trừng trị hắn.
Bọn hắn rõ ràng là đang che chở hắn mà! Nhưng mà điều này, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được...!
* * * *
Lục Giáp ngủ đến chạng vạng tối liền tỉnh lại, đám giặc cỏ kia đến chạng vạng tối sẽ phân chia đi đến các con đường xung quanh ngồi chờ, chỉ để lại một bộ phận ở lại trông coi sơn trại, đám người này cũng không biết phía sau núi còn có một con đường khác, bởi vậy chỉ đem người canh gác ở mấy con đường xuống núi mà bọn chúng biết đến, những chỗ khác không hề quan tâm đến.
Hai người Lục Giáp và Phó Gia Bảo giúp đỡ nhau tháo dây trói, lại giả vờ như vẫn đang bị trói, đợi đến khi phần lớn đám giặc cỏ kia đều đã xuống núi, hai người làm bộ muốn đi đại tiện, mấy tên lâu la ở lại canh gác cũng không quan tâm mặc bọn họ đi.
Thời gian bọn giặc cỏ này chiếm lĩnh ngọn núi không qua dài cho nên cũng chưa phát hiện phía sau núi còn có một con đường nhỏ không dễ phát hiện kia, thấy hai người bọn họ đi về hướng kia, cũng không thèm để ý đến nữa.
Hai người nơm nớp lo sợ, mãi cho đến khi thuận lợi đến được vị trí con đường nhỏ kia mới thở phào nhẹ nhõm.
Phó Gia Bảo toàn thân đau nhức, nhưng hiện tại thể lực của hắn so với ngày trước cũng đã tốt hơn nhiều.
Chung quanh con đường nhỏ kia đều là vách đá, còn buông thõng không ít dây leo, nhìn sơ qua cũng không nhìn ra có đường, hai người tìm tòi trong chốc lát, lại hợp lực xé mở một mớ sinh dây leo rậm rạp, rốt cục mới làm lộ ra một lối đi nhỏ bị che giấu phía sau.
Phó Gia Bảo nhìn thấy vui vẻ nói: "Quả nhiên là có đường."
Lục Giáp dẫn đầu chui ra ngoài, Phó Gia Bảo đang muốn đuổi theo, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng gào thê lương của nữ tử.
Lưng hắn cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt xuyên thấu qua thân cây lớn đang che chắn thân ảnh bọn hắn, Phó Gia Bảo nhìn thấy một tên cướp đang đem một nữ nhân ép dưới thân thể mà chà đạp, hắn nhận ra nữ nhân kia chính là một trong số nữ tử cùng bị đưa lên núi với hắn lúc trước.
Lục Giáp ở bên kia nhỏ giọng thúc giục hắn nhanh chui qua, Phó Gia Bảo lấy lại tinh thần, bước về phía trước hai bước, nhưng ngay trước khi chui vào đường nhỏ hắn lại ngừng lại, những chỗ bị đánh trên người vẫn còn vô cùng đau đớn, hắn nghe thấy ở tiếng khóc lóc thê lương của nữ tử kia ở ngay sau lưng, liền cắn răng, nói với Lục Giáp: "Ngươi đi trước đi! Đi báo quan!"
Dứt lời liền tìm một khối đá lớn đi về hướng âm thanh kia truyền đến.
Lục Giáp đoán được hắn muốn cứu người, âm thầm mắng câu ngu xuẩn, bản thân đã lo không xong còn muốn làm anh hùng, hắn cho mình là đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp hay sao? Đọc truyện võ hiệp đọc đến đầu óc ngu ngốc đi luôn rồi.
Hắn tăng tốc nhanh chân xông xuống núi, Phó Gia Bảo đã khó sống nổi, hắn trước hết phải bảo trụ mạng của mình mới là quan trọng.
Nhà Lục Giáp có mở võ quán, hắn cũng luyện được thân thể cường tráng khỏe mạnh hơn người bình thường một chút, sau khi thở hồng hộc chạy xuống tới chân núi còn cố gắng chạy về hướng huyện Nhạc Bình, hắn một đường dè dặt, cẩn thận, chỉ là càng chạy càng phát hiện không thích hợp, đám giặc cỏ kia kia không phải đã xuống núi rồi sao? Vì sao một cái bóng cũng không nhìn thấy? Bọn chúng đang ẩn mình trốn ở đâu sao?
Lục Giáp càng gia tăng cảnh giác.
Ngay vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng vó ngựa đang tiến gần về phía mình, một nữ tử toàn thân mặc y phục màu đen, đầu đội mũ trùm trắng đang cưỡi ngựa từ xa mà đến, Lục Giáp ngây người, lại có nữ nhân nào to gan dám đơn độc đi ra ngoài vào thời điểm này sao!
Không đợi hắn hoàn hồn, nữ tử kia đã phóng ngựa đến gần hắn hỏi: "Xin hỏi ngươi có gặp qua một thiếu niên mười tám tuổi, tướng mạo tuấn tú, tên là Phó Gia Bảo hay không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...