Lời của Phó Gia Bảo vừa dứt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không hiểu nổi mà nhìn hắn.
Bởi vì chuyện bịa đặt lần trước lúc về lại mặt, người của Lâm gia vốn đã không thích Phó Gia Bảo rồi, giờ phút này nghe hắn nói như vậy, vừa nghi ngờ vừa cảm thấy mất hứng, Lâm đại ca lên tiếng nói: "Ngươi đây là có ý gì? Còn muốn hãm hại muội muội ta lần nữa?" Ban đầu vốn chỉ nghĩ đơn giản là hai nhà tụ tập cùng ăn mừng tết Đoan Ngọ và xem hội đua thuyền rồng, thế mà chẳng hiểu làm sao Phó Gia Bảo vừa mới vào phòng bao đã bắt đầu nhảy ra gây sự, thái độ không thích của hai anh em Lâm gia đối với Phó Gia Bảo lại càng sâu đậm thêm một tầng.
Phó Gia Bảo chỉ cho là hiện tại người Lâm gia vẫn còn đang bị Lâm Thiện giả lừa gạt, làm cho mơ hồ, cho nên hắn cũng không tức giận, hay oán trách gì bọn họ, mà chỉ phất tay một cái nói: "Ta biết các người đều bị nữ nhân này qua mặt, cho nên mới không nhìn rõ chân tướng, có điều chờ nghe ta nói hết, các người liền sẽ biết ngay, Lâm Thiện Vũ đang đứng ở trước mặt các người lúc này, không phải là con gái lớn của Lâm gia các người."
Mấy lời này của Phó Gia Bảo hoàn toàn làm cho mọi người như rơi vào vùng sương mù, mơ hồ, không nghĩ ra được cái gì cả, Phó lão gia cũng khó hiểu mà nhìn hắn, sáng sớm nay đứa con trai này của hắn đã thần thần bí bí bàn giao hắn một ít chuyện, hắn còn tưởng rằng có chuyện lớn gì sắp xảy ra, suốt đoạn đường từ nhà tới Phúc Yên lâu hắn không cách nào bình tĩnh, an tâm cho được, không nghĩ tới Phó Gia Bảo lại ở ngay trước mọi người mặt làm ra một màn này.
Hắn vội vàng trấn an người một nhà Lâm gia đang cực kỳ phẫn nộ, lại quay sang trách mắng Phó Gia Bảo: "Còn không mau im miệng lại! Ngươi đang nói mê sảng cái gì đó!"
Hôm nay Phó Gia Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng, người cũng đã mượn đủ, khẩu khí nói chuyện cũng tăng thêm mấy phần, hắn một tay chống nạnh hùng hồn nói: "Đợi lát nữa ta nói ra chứng cứ rồi, các người sẽ biết ta không phải đang gây chuyện, hồ nháo!" Ở trong mắt tất cả mọi người, Phó Gia Bảo hắn chưa từng có làm ra chuyện gì đứng đắn, bây giờ hắn muốn khiến cho đám người này mở mang một chút tầm mắt! Còn có Lâm Đại cô nương đáng thương kia nữa, nể tình nàng cùng hắn có hôn ước, hắn cũng phải đứng ra thay nàng báo thù!
Phó Gia Bảo nói xong, liền xoay người đối mặt với Lâm Thiện Vũ.
Bởi vì lúc trước vẫn còn lưu lại ám ảnh đáng sợ, cho nên lúc Phó Gia Bảo đối diện với Lâm Thiện Vũ còn có chút bỡ ngỡ, có điều rất nhanh sau đó hắn liền trấn định lại.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cẩn thận đối chiếu, so sánh mọi chuyện với những tình tiết bên trong quyển < Uống rượu giang hồ >, Lâm Thiện Vũ biết võ công, nhưng võ công của nàng hẳn là không cao lắm.
Nếu như mấy người bọn hắn muốn đấu một đối một khẳng định là đánh không lại Lâm Thiện Vũ, chẳng qua hiện giờ trong tay hắn còn có mấy chục gia đinh nữa, chỉ cần đồng loạt xông lên, cho dù không thể tổn thương được Lâm Thiện Vũ nhưng cũng có thể chế trụ được nàng, đến lúc đó mọi người liền có thể nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Thiện Vũ, sau đó đồng tâm hiệp lực đem nàng đến cho quan phủ trị tội!
Nghĩ tới đây, trái tim Phó Gia Bảo liền phanh phanh đập liên hồi, cảm thấy mình dường như đã trở thành một đại hiệp chuyên trừ gian diệt ác trong truyện võ hiệp rồi, chuyện hắn làm lúc này chính là đang giải cứu những con dân u mê vẫn còn đang bị Lâm Thiện Vũ lừa gạt mê hoặc này!
Nghĩ đến đây, hắn càng đứng thẳng lưng hơn, lý lẽ hùng hồn, hai tay chắp sau lưng nói với Lâm Thiện Vũ: "Ngươi che giấu rất khá, đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chính những bút tích ngày ấy ngươi lưu lại đã làm bại lộ thân phận của ngươi!" Hắn vừa nói vừa muốn dùng mấy đầu ngón tay rút một tờ giấy Tuyên Thành từ trong ngực áo ra, ai ngờ tờ giấy kia không biết sao lại lọt sâu xuống dưới phần thắt lưng, hắn kéo một lúc cũng chưa kéo ra được, kéo thêm hai lần ba lần cũng vẫn không kéo ra được, đối diện với ánh mắt kỳ quái của mọi người, Phó Gia Bảo lúng túng ho nhẹ một tiếng, chỉ có thể trực tiếp luồn cả bàn tay vào trong ngực áo đem tờ giấy đã bị gấp gọn kia lôi ra.
"Mời mọi người xem!" Phó Gia Bảo nhìn cũng không nhìn liền đem tờ giấy kia mở ra cho tất cả mọi người cùng nhìn, nhất là người một nhà Lâm gia, hắn hận không thể đem mảnh giấy này dí thẳng đến trước mắt bọn họ, "Các người nhìn xem, Lâm Đại cô nương có thể viết ra được những chữ đẹp mắt như thế này sao?"
Đợi đến lúc nhìn thấy nội dung của những chữ viết trên tờ giấy Tuyên Thành kia, Phó lão gia và Tân thị cảm thấy cực kỳ xấu hổ, Phó lão gia đè nén lửa giận trong người xuống, thấp giọng trách mắng: "Đồ không biết xấu hổ, còn không mau thu lại!"
Tân thị cũng lên tiếng: "Gia Bảo, con lần này...!thật là hơi quá rồi!"
Phó Gia Bảo nghiêng đầu nghi hoặc nhìn bọn họ.
Mấy người nhà Lâm gia bên này, Lâm phụ Lâm mẫu còn có thể cố duy trì bình tĩnh, nhưng còn hai ca ca của Lâm Thiện Vũ thì đã bị chọc tức đến muốn cười, Lâm nhị ca nói: "Hoàn toàn chính xác, muội muội ta thật sự không cách nào viết ra được những chữ tốt như của Phó thiếu gia thế này!" Vừa nói hắn vừa đưa tay đoạt lấy tờ giấy kia quay ngược lại, ngay lập tức mấy con chữ ngoằng ngoèo giống như giun bò bên trên kia đập thẳng vào mắt Phó Gia Bảo, dưới góc phải còn có ký tên của Phó Gia Bảo.
Cái này...!đây là chữ viết của mình mà? Hai mắt Phó Gia Bảo trợn tròn, tờ giấy mà hắn nhét vào trong ngực rõ ràng là tờ mà Lâm Thiện Vũ đã viết kia, làm sao lại biến thành tờ mà mấy tháng trước hắn nghệch ngoạc viết lung tung rồi?
Mắt thấy mấy người nhà Lâm gia đã muốn đi qua gạt đám gia đinh ngoài cửa ra mang Lâm Thiện Vũ, Phó Gia Bảo vội vàng ngăn lại, nói: "Các người không thể đi, nữ nhân kia rất nguy hiểm!" Hắn dang hai cánh tay vội vã nói với mấy người Lâm gia: "Các người chờ một chút, ta còn có chứng cứ khác!"
Lúc này mấy người Lâm gia đã mặc kệ là chứng cớ gì, trên thực tế bọn hắn đều đã bị chọc giận điên lên rồi, con gái nhà ai sau khi gả đi rồi lại hết lần này tới lần khác bị vu khống như vậy mà còn có thể nào giữ bình tĩnh nổi.
Nếu không phải cố kỵ có Phó lão gia ở đây, hai anh em Lâm gia đã sớm chụp Phó Gia Bảo đánh một trận cho hả giận rồi! Làm gì có con rể nhà ai lại liên tục vu khống hại người như thế chứ, đây là chuyện quái quỷ gì!
Nhìn thấy hai vị ca ca Lâm gia không thể nhịn được nữa muốn động thủ, Lâm Thiện Vũ đang bị mấy tên gia đinh vây vào giữa bỗng nhiên lên tiếng: "Đại ca nhị ca, các huynh đừng động thủ, cứ để hắn nói, muội cũng muốn nhìn hắn có thể lấy ra cái chứng cớ gì nữa."
Nghe nàng nói lời này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Phó lão gia áy náy nói: "Con dâu đừng để ý, Gia Bảo hắn không biết nặng nhẹ, trở về ta nhất định sẽ xử phạt hắn thật nghiêm khắc!"
Tân thị cũng nói: "Lần này thực sự là Gia Bảo quá hồ nháo, trước kia hắn cũng chưa bao giờ như thế, sau khi trở về ta và lão gia nhất định dạy dỗ hắn cho thật tốt."
Lúc này Lâm phụ từ đầu vẫn luôn yên lặng quan sát mọi chuyện mới bắt đầu nói,: "Lần trước lúc các người tới đón Thiện Vũ, cũng nói như vậy, thế nhưng Phó Gia Bảo vẫn cứ như vậy không chút thay đổi.
Phó lão gia, Phó phu nhân, hai người cũng đừng trách ta nói thẳng, lúc trước cha ta làm chủ cùng nhà các người định ra hôn ước, là xét đến người nhà họ Phó sống phúc hậu, ai có thể nghĩ tới lại nuôi ra một Phó Gia Bảo...!như thế..." Lâm phụ dường như đã dùng hết vốn từ của mình rồi, hắn dứt khoát lướt qua cái từ kia, tiếp tục nói: "Nếu như đã không được, vậy thì để hai đứa nó hòa ly đi!"
Nếu như là trước đây, Phó Gia Bảo nghe thấy hai chữ "Hòa ly" này, nhất định sẽ mừng rỡ như điên mà gật đầu, nhưng bây giờ hắn đã nhận định Lâm Thiện Vũ trước mặt là giả, hoài nghi nàng đã ám hại Lâm Đại cô nương, hắn tuy rằng chỉ là một tên công tử ăn chơi, nhưng cũng là một người lương thiện, rộng lượng, mặc dù người của Lâm gia có thành kiến đối với hắn, nhưng làm sao hắn có thể bỏ mặc nữ nhân này tiếp tục làm hại người của Lâm gia cho được?
Thế là hắn thẳng thừng từ chối ý kiến này, kiên quyết muốn đem "Lâm Thiện Vũ" ra công lý.
Phó Gia Bảo quay đầu đối mặt với Lâm Thiện Vũ, hắn nói ra những chứng cứ bản thân đã sưu tầm, tìm tòi những ngày qua, "Từ khi nàng gả vào Phó gia, ta đã cảm thấy nàng chỗ nào cũng không thích hợp.
Sau này ta đã cẩn thận hỏi thăm Lâm Nhị cô nương, mới phát giác nữ nhân trước mắt này và Lâm Đại cô nương không có chỗ nào giống nhau.
Nói ví dụ như Lâm Đại cô nương lúc còn ở nhà mẹ đẻ thích nhất ăn mấy món mặn, thịt cá các loại, mà nàng ở Phó gia lại luôn luôn thiên vị các món thanh đạm.
Lâm Đại cô nương tính tình hoạt bát, nàng lại hết sức trầm tĩnh, Lâm Đại cô nương yêu thích áo váy màu sắc rực rỡ, nổi bật và các loại trâm hoa trang sức, vòng tay, nàng lại ngày ngày quần áo mộc mạc đơn giản..."
Nghe Phó Gia Bảo nói ra từng ví dụ một, Phó lão gia và Lâm phụ Lâm mẫu thấp giọng trao đổi vài câu, quả nhiên đều có thể một vừa đối đầu.
Mà Lâm Thiện Vũ, vẫn thủy chung lặng yên đứng ở đó, không có chút nào phập phồng, lo lắng không yên, tựa như hết thảy những gì Phó Gia Bảo đang nói cùng nàng không có chút quan hệ nào.
Đợi Phó Gia Bảo từ đầu đến cuối đem hết những chỗ khác biệt giữa nàng và Lâm Đại cô nương nói xong, lúc này Lâm Thiện Vũ mới mở miệng nói: "Con người cuối cùng cũng sẽ thay đổi, chỉ có những điều này thì có thể nói rõ cái gì?"
Những người khác gật đầu, Lâm phụ Lâm mẫu cũng có thể phát giác ra từ sau khi xuất giá Lâm Thiện Vũ có chút thay đổi, nhưng như vậy thì thế nào, chỉ là hành vi cử chỉ khác trước mà thôi, theo bọn hắn nghĩ, người đang đứng ở đằng kia chính là con gái của bọn họ không hề sai, ngay cả nốt ruồi nhỏ ở trên cổ kia cũng đều giống y như đúc cơ mà.
Phó Gia Bảo lại cảm thấy Lâm Thiện Vũ đây là muốn giãy giụa, trốn tránh sự thật.
Hắn xòe cây quạt xếp trên tay phe phẩy mấy cái, điệu cười và cử chỉ của hắn ở trong mắt Lâm Thiện Vũ trông giống y như một nhân vật hy sinh phản diện chuyên làm nền cho các nhân vật chính trong truyện, Lâm Thiện Vũ nhìn bộ dáng đắc ý kia của hắn, liền có chút nhịn không được cảm thấy ngứa tay, nàng nhéo nhéo lòng bàn tay, mới chậm rãi nói tiếp: "Chàng nhìn gương mặt này của ta xem, ta không phải Lâm Thiện Vũ thì còn có thể là ai?"
Phó Gia Bảo hừ một tiếng, "Trong giang hồ có một bí pháp gọi là thuật dịch dung." Hắn dùng quạt xếp chỉ vào Lâm Thiện Vũ, một bộ nắm chắc thắng lợi trong tay nói: " Ngươi chính là dùng thuật dịch dung giả dạng thành Lâm Đại cô nương, cho nên mới có thể lừa gạt, qua mặt hết tất cả chúng ta."
Lâm Thiện múa: "..."
Phó Gia Bảo: "Ngươi có dám để ta sờ mặt của ngươi hay không?"
Lâm Thiện Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu chân thành nói: "Chàng qua đây sờ đi."
Phó Gia Bảo còn đang chờ Lâm Thiện Vũ sợ hãi cự tuyệt, lại nghe được nàng dứt khoát đồng ý như vậy, lập tức có chút không hiểu nổi.
Chuyện gì đã xảy ra? Nàng rõ ràng không phải Lâm Thiện Vũ, nghe ta nói như vậy hẳn là phải rất bối rối, lo lắng mới đúng chứ, vì sao nàng lại có thể trấn định như thế? Thế mà còn đám để ta qua sờ thử nữa?
Không, không đúng, nàng nhất định là cố ý nói như vậy, là muốn khiến cho ta tự loạn trận cước! Hiện tại nàng khẳng định sợ hãi lo lắng đến mức chịu không nổi rồi!
Phó Gia Bảo nghĩ rõ ràng điểm này, nhất thời lại khôi phục sự tự tin.
Hắn đem quạt xếp nhét lại vào trong ngực áo, vén tay áo lên liền đi qua chỗ Lâm Thiện Vũ.
"Các người đứng đó chờ xem đi! Ta nhất định có thể đem mặt nạ trên mặt nàng lột xuống!" Miệng nói, hai tay của hắn liền đụng đến gương mặt của Lâm Thiện Vũ, dự định dọc theo vị trí từ lỗ tai của nàng chậm rãi sờ qua kiểm tra.
Trong quyển < Uống rượu giang hồ > có viết, mặt nạ của những người giang hồ kia đều có thể từ sau tai bóc xuống.
Đây là lần đầu tiên Phó Gia Bảo đụng chạm, sờ soạng gò má của một nữ tử, hai tay vừa mới đặt lên, hắn liền sững sờ, cảm xúc trơn mềm mềm mại kia làm cho tay của hắn vô ý thức vuốt ve một chút.
Nữ ma đầu này sao có thể có khuôn mặt trơn mềm như thế chứ? Chuyện này không có khả năng!
Không đúng không đúng, đây không phải là mặt của nữ ma đầu! Bản thiếu gia không thể bị nàng mê hoặc được!
Phó Gia Bảo lập tức ổn định tâm thần, hai tay ở xung quanh lỗ tai Lâm Thiện Vũ không ngừng xoay tới xoay lui, nhưng điều làm cho hắn kỳ quái là, bất luận hắn sờ như thế nào, đều không cảm nhận được gương mặt này có chỗ nào khác thường, căn bản không giống như là một bộ da giả.
Hắn lại nhịn không được xoa xoa đường rìa gò má nàng, mãi cho đến khi đem gương mặt của Lâm Thiện Vũ đều xoa cho đỏ bừng lên cũng không thấy gương mặt này của nàng có bất kỳ biến hóa nào.
"Không có khả năng! Gương mặt này nhất định là giả, làm sao có thể là thật..." Mắt thấy sờ tới sờ lui, càng sờ càng cảm thấy gương mặt này là thật, trong lòng Phó Gia Bảo cũng càng ngày càng hoảng hốt, ngay cả thái dương đều toát đầy mồ hôi từ lúc nào không biết.
Lúc này đây, hắn rốt cục đối diện với đôi mắt của Lâm Thiện Vũ, chỉ thấy đôi mắt nàng giống như hàn băng lạnh lẽo, cứ như vậy lạnh buốt mà nhìn hắn.
Toàn thân Phó Gia Bảo run lên một cái, cũng cảm thấy trên thân có chút lạnh toát.
Hắn theo bản năng muốn lui lại, bỗng nhiên, cảm thấy hoa mắt! Lâm Thiện Vũ một đấm đánh vào sống mũi hắn!
"Ngao..." Phó Gia Bảo kêu thảm một tiếng, trừng to mắt che mũi lui lại, cả khuôn mặt đều vì đau đớn mà vặn vẹo, bọn gia đinh bị biến cố này dọa cho giật nảy mình, đều quên động đậy, chỉ chốc lát sau, lại thấy chân Lâm Thiện Vũ nhấc lên, một cước đá vào bụng Phó Gia Bảo.
Phó Gia Bảo liên tiếp trúng đòn đau, cả người đều bị đánh đến mơ hồ rồi mới ngã xuống, lại không có ai đi lên đỡ hắn, bỏ mặc hắn té ngã trên đất phát ra một tiếng phanh nặng nề.
Phó Gia Bảo ngao ô một tiếng, đau đến nước mắt đều muốn chảy ra, hắn cảm thấy mông nhỏ của mình đều muốn nở hoa luôn rồi!
Ngay lúc này, Tân thị thốt ra, "Đánh thật hay!"
Phó Gia Bảo không dám tin quay đầu nhìn lại, tầm mắt mơ hồ quét đến Tân thị đang che miệng lại, vẻ mặt đầy lúng túng khó xử.
Phó Gia Bảo vừa đau vừa giận, hôm nay là chuyện gì xảy ra? Vì sao Lâm Thiện Vũ không phải là giả? Nàng rõ ràng là giả mà làm sao lại có thể biến thành thật? Nàng thế mà không phải dùng thuật dịch dung cải trang! Còn có Tân thị nữa! Nàng không phải luôn một mực giả bộ hiền lương thục đức sao? Làm sao lúc này cũng bại lộ bản chất rồi!
Nhưng mà những vấn đề này Phó Gia Bảo đã không còn sức lực, khả năng để suy nghĩ rõ ràng nữa rồi, bởi vì Lâm Thiện Vũ đã vượt qua mấy tên gia đinh kia, đi đến trước mặt hắn....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...