Lý thất công tử Dung
Tranh đã bị một chấn động lớn.
Kể từ sau khi bị nương tử
nhà mình xử lý, hắn biết rõ thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán rất khỏe, nhưng
không ngờ không chỉ có khỏe mà thôi.
Nàng rõ ràng là một cao
thủ võ lâm!
Cho dù thê thiếp của hắn
đông nghìn nghịt, nhưng suy cho cùng hắn vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mười
sáu, mười bảy tuổi, đang ở thời kì trưởng thành khó khăn, nhọc nhằn. Thiếu niên
nào ở thời kì trưởng thành cũng có một giấc mơ anh hùng, giấc mộng võ hiệp.
Mặc dù hắn, vì được bà
nội ưu ái, phụ thân bắt nạt, mẫu thân mặc kệ, nên không có cơ hội học võ, nhưng
cũng không ngại để hắn nuôi dưỡng giấc mộng võ hiệp. Bằng không hắn sẽ không vô
dụng đến mức lôi một đống nô bộc ra ngoài gây chuyện, chẳng qua chỉ là muốn
thỏa mãn cảm giác võ hiệp một chút thôi.
Đáng tiếc, hắn là một
người tốt cả tin, đám bạn bè chó má cảm thấy không lợi dụng hắn thì đúng là xấu
hổ với quốc gia, với xã hội, cho nên mười lần hắn áp bức dân chúng thì đến chín
lần là vì “huynh đệ”, “các ca ca” bị “bắt nạt”, hắn chỉ xuất đầu lộ diện hộ
người khác thôi…
Được hưởng lợi đều là nhà
người khác, tiếng xấu thì do hắn gánh. Nói trắng ra thì đây không phải “người
chuyên dạy dỗ”, mà là “ông thánh” của nhân gian, mặc dù cực kì ngu ngốc.
Kể từ khi cảm thấy đứa
trẻ này vẫn còn cứu được, ý chí chiến đấu của sĩ quan huấn luyện kiêm giáo viên
là Mộ Dung Xán tăng lên gấp đôi, phừng phừng cuồn cuộn, ngọn lửa lan ra cháy
sạch đồng cỏ tà ác.
Nàng đã tổng hợp ý kiến
lần thứ nhất, cực kì khách quan. Dựa theo tài liệu lấy từ lão phu nhân (bà
nội), lão gia (bố), phu nhân (mẹ), cho tới người hầu Ngân Tâm, bà vú, người gác
cổng, người giặt đồ, làm một cuộc “phỏng vấn gia đình” chu đáo toàn diện.
Đợi sau khi biết rõ vị
công tử bột đa tình bắn sớm nàng đã cưới tám, chín tháng lại là một vị thanh
niên thánh phụ nhiệt tình quá mức… Nàng im lặng thật lâu.
Giáo dục con trẻ quả
nhiên là không thể chậm trễ.
Nàng thầm than thở.
Bà nội cưng chiều quá
mức, phụ thân nghiêm nghị nhưng không biết cách dạy con,
mẫu thân có cuộc hôn nhân thất bại nên chuyển sự hận thù sang con cái… Thật sự
là sự kết hợp tồi tệ nhất trên thế giới.
Bà vú nói, khi còn nhỏ
thất công tử được tôn là thần đồng, năm sáu tuổi đã đọc xong kinh thi, bảy tuổi
đã biết làm thơ. Không thể nói là ngu ngốc… Chẳng qua là bà nội nâng niu, phụ
thân mắng chửi, mẫu thân trốn ở Phật đường, một năm chẳng có mấy lần gặp mặt…
Thế là một thiếu niên bất
lương bản triều Đại Yến đã xuất hiện.
Trong lúc nàng nhìn thất
công tử Dung Tranh bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Dung Tranh cũng cẩn thận
nghiên cứu nàng.
Dạo này quan hệ của bọn
họ đã hòa hoãn hơn nhiều, đại khái là bàn tay máu của Mộ Dung Xán đã khơi dậy
lòng thương hoa tiếc ngọc của Dung Tranh, mặc dù không ngủ lại nhưng ngày nào
cũng đến thăm Mộ Dung Xán, tự mình bôi thuốc, nhiều đến mức tay nàng viết chữ
cũng khó.
“Nương tử…” Nhìn thấy da
tay nàng đã khỏi rồi, không biết nên làm gì, lòng Dung Tranh hơi thất vọng. Sau
này không biết dùng lý do gì để đến tìm nàng nữa… “Nàng, nàng biết võ công?”
Mộ Dung Xán tỉnh táo lại,
có chút khó khăn. Nhưng mà nàng lại có thể sử dụng cái gọi là xuân thu bút pháp
[1] đến mức xuất thần. Nàng thản nhiên thở dài, “Lý gia là một trong số ít
những gia đình lương thiện. Mộ Dung phủ…” Nàng lại thở dài một tiếng, thê lương
vô tận, ý tứ sâu sa, khiến người khác phải nghiền ngẫm.
Dung Tranh ngẩn người,
nhìn tiểu nương tử đáng yêu thấp hơn hắn một cái đầu. Mộ Dung Xán trông không
đẹp đến yêu nghiệt như Dung Tranh, nhưng cũng thướt tha thanh tú. Tuy nàng quá
nhỏ nên trông có vẻ trẻ hơn thực tế, nhưng ánh mắt luôn quá tang thương, không
khỏi hơi già dặn.
Trước kia hắn vẫn ngại
phải lấy một cô vợ trông già dặn, u ám như bức tượng gỗ, nên không vui vẻ lắm.
Có điều đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng nghĩ, vì sao nàng chỉ nhỏ hơn mình
nửa tuổi mà lại già dặn chín chắn như vậy.
Nàng có thực lực như thế,
còn biết võ công. Vì sao lại phải sống như thể đang đeo gánh nặng ngàn cân trên
vai?
Hồi tưởng lại lúc bọn họ
về lại mặt [2], quy mô đáng sợ của Mộ Dung phủ, phép tắc phiền phức đến khó
chịu… Bố vợ, mẹ vợ với nụ cười như đeo mặt nạ…
“Mộ Dung phủ… đáng sợ vậy
sao?” Hắn hạ giọng hỏi.
Mộ Dung Xán nhìn xa xăm,
không trả lời, mãi một lát sau mới cười khẽ một tiếng, “Giờ ta là người của Lý
gia. Nhà chúng ta không đáng sợ là tốt rồi.”
Dung Tranh gần như rơi
lệ, mất bình tĩnh cầm lấy tay nàng, không nói nên lời.
… Có phải làm quá rồi
không? Mộ Dung Xán đang nổi da gà khắp người yên lặng nghĩ. Sẽ không phải vừa
mua dây buộc mình chứ…?
“So với nàng, ta thật vô
dụng.” Dung Tranh nghẹn ngào, tự thương hại chính mình.
Mộ Dung Xán cười gượng…
Da gà phiền phức đã bớt. “Sao phu quân lại nói vậy? Phu quân là người đọc sách,
không phải một người đàn bà nông thôn thô lỗ như ta.”
Nàng hiền hòa hàn huyên
một hồi với Dung Tranh, cẩn thận làm dịu cơn giận của hắn. Thanh thiếu niên [3]
là sinh vật khiến người khác căm ghét nhất, cũng là những người có nhiều vấn đề
nhất. Chỉ có con lừa mới có thể so sánh với độ lập dị của họ. Tiêu biểu cho
việc đánh thì không đi, mắng lại bỏ chạy.
Chỉ có thể chuẩn bị sẵn
sàng, một tay củ cải hồng, một tay gậy gộc.
Lúc thì thương hoa tiếc
ngọc, thỉnh thoảng lại cắt thịt lọc da… Đánh rồi, dọa nạt rồi, cũng phải cho
chút ngọt ngào chứ.
Cho nên, cựu sĩ quan huấn
luyện khôn khéo của chúng ta, thất thiếu phu nhân tiểu thư Mộ Dung Xán tặng củ
cải hồng đầu tiên, chính là kế “yếu thế”, khiến tiểu thụ cặn bã ngu ngốc phải
băn khoăn, khiến Dung Tranh cầu xin nàng dạy chút công phu quyền cước.
“Không phải ta không
muốn…” Mộ Dung Xán tỏ vẻ chần chừ, “Chỉ để phòng thân, chăm là được. Nhưng mà
cực kì vất vả… Thiếp thân không đành lòng để phu quân chịu khổ như vậy.”
“Ta không sợ khổ!” Dung
Tranh hếch bộ ngực không được cường tráng cho lắm của hắn lên, “Sau này… ta sẽ
bảo vệ nàng! Tuyệt đối không để nàng bị liên lụy…” Vừa nói vừa thương tiếc vuốt
ve lớp da non trên tay nàng.
Cắt thịt lọc da… Mộ Dung
Xán dùng tu vi [4] cả đời của mình để nén xúc động phá lên cười của mình xuống,
nghiêm mặt nói, “Khi trước… Sư phụ có nói, học môn công phu này, dù là không
bái làm thầy thì cũng phải tuân thủ luật lệ của môn phái, nếu không thì thà
thất truyền chứ quyết không truyền thụ lung tung. Lúc truyền thụ cho ta, có khi
còn… hung dữ, còn đánh người.” Nàng tỏ ra rất khó xử, “Phu quân, không nên
đâu…”
Chàng thanh niên tinh
thần sung mãn nhanh chóng rơi vào bẫy, vỗ ngực nói không thành vấn đề, hơn nữa tuyệt
đối sẽ không tố cáo.
Thế là cựu sĩ quan huấn
luyện khôn khéo là tiểu thư Mộ Dung Xán đã lấy được quyền trừng phạt về thân
thể một cách rất hợp tình hợp lý.
Nàng nở một nụ cười cực
kì quyến rũ, khiến khuôn mặt vốn già dặn của nàng trở nên kiều diễm, làm cho
tiểu thụ cặn bã ngu ngốc mê hoặc đến không phân biệt được bắc nam.
Hôm đó nàng rất vui vẻ.
Chẳng qua là sau ngày hôm nay, tiểu thụ cặn bã ngu ngốc rốt cuộc cũng không thể
vui vẻ nổi nữa.
Cuối cùng hắn đã hiểu ý
nghĩa thật sự của câu “hồng nhân họa thủy”.
- Chú thích:
[1] Xuân thu bút pháp:
đại ý là nói không rõ nghĩa.
[2] Lại mặt: ngày thứ ba
sau khi về nhà chồng, con gái và con rể phải về thăm nhà vợ, gọi là lại mặt.
[3] Thanh thiếu niên: là
các cô cậu tuổi teen đó.
[4] Tu vi: chỉ tu dưỡng,
tố chất, năng lực của một người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...