Sân của phòng ba có cái
tên rất dễ nghe, Tụ Phong Hiên.
Nhưng mà trên dưới của
phòng ba đều rất muốn đổi cái tên để đẩy cái vận xui đi. Bởi nơi đây sắp trở
thành “Trừu Phong Hiên [1]” rồi.
Bởi vì tất cả cán bộ ở
phòng ba đều rơi vào cơn bão động kinh và rối rắm rồi.
Lãnh đạo cao nhất là nhóc
thụ cặn bã Lý thất công tử Dung Tranh, nước mắt giàn giụa, cắn một góc chăn,
rơi vào tình trạng ưu thương trong rối rắm của một phu quân bị bỏ rơi vì bị
thiếu phu nhân “đuổi đến biệt viện”, Trương di nương thuộc giai cấp cán bộ
nghẹn ngào cắn khăn, rối rắm vì trong khi có “đồ ngon” như thế này, công tử lại
rơi lệ trong gió, thở dài ai oán.
Hai vị khác cũng trong
giai cấp cán bộ là Liễu di nương và Chu di nương thì đều ở trong phòng mình,
trắng trợn nghĩ xem Trương tiểu tiện đang cùng công tử điên loan đảo phượng [2]
như thế nào, thế này thế nọ, cuối cùng trằn trọc không yên, cực kì rối rắm.
Đến nỗi tầng lớp quần
chúng là các thông phòng cũng phải cắn răng, lâm vào cảnh tuyệt vọng. Trai sò
không đánh nhau, các ngư ông này không được lợi, rối rắm đến phát điên.
Nhưng mà, người đứng trên
đỉnh, boss lớn nhất của phòng ba, cựu sĩ quan huấn luyện thất thiếu phu nhân Mộ
Dung Xán cũng cực kì rối rắm.
Chẳng qua là nguyên nhân
nàng rối rắm hoàn toàn khác với những cán bộ khác.
Sự dịu dàng của phụ nữ là
mộ của anh hùng. Lời này nói cực kì đúng.
Chính là bởi vì không có
dịu dàng (ai thèm đi tranh tên bắn sớm chứ), cho nên thất thiếu phu nhân trở
thành boss anh hùng dữ tợn nguy hiểm nhất ở phòng ba.
Đây đại khái là một cách
giải thích mới của “thời đại sinh anh hùng”.
Thất thiếu phu nhân hiện
đang băn khoăn về vấn đề sinh tử to lớn của phòng ba. Hôm nay, đại thiếu phu
nhân của gia đình, sau khi đi thăm bệnh thất công tử xong, bèn như rảnh rỗi,
nói “chuyện nhà” với thất thiếu phu nhân.
Đại tẩu bình thường bận
rộn như vậy, sao có thời gian làm chuyện vô dụng này chứ? Bên trong nhất định
có bí ẩn. Nhưng mà vị đại tẩu này của nàng đã luyện phá toái hư không [3] đến
cảnh giới thành thần rồi, có thể vừa như tung hoa, vừa vùi dập đám thuộc hạ tôm
cua của nàng, khiến họ khóc không ra nước mắt…
Nói chuyện mà như nói ý
trời, nàng phải cẩn thận xem xét.
Sau khi nàng lướt qua tất
cả các câu nói, cẩn thận dùng phương pháp bài trừ, lọc ra những chữ quan trọng…
Một là than nghèo, hai là thê thiếp.
Một luồng sáng lóe lên,
nàng đến phòng kiểm toán một chuyến, lập tức tra ra manh mối.
Lý gia là nhà giàu nhất
Uyển thành, mặc dù không chia ra ở riêng khi cha mẹ còn sống, nhưng Lý gia có
thể hưng thịnh lâu như thế chính là vì đã sớm sắp xếp gia nghiệp. Mỗi con trai,
dù là của thiếp, sau khi cưới vợ đều sẽ được “tiểu phân”, tất cả ruộng đất đều
là của con trưởng, khỏi phải nói, ngoài con trưởng ra, con vợ cả cũng được phân
mấy cửa hàng, con vợ lẽ cũng có phần. Nhưng bảy phần lợi nhuận từ ruộng đất cửa
hàng sẽ cho vào kho chung, hai phần cho các chủ phòng, một phần cho chủ tiệm.
Mặc dù chưa ở riêng, có
điều nhìn được mà không sờ được chính là hy vọng anh em không làm mưa làm bão
với nhau vì tiền bạc, khiến gia đình bất ổn. Hơn nữa bản thân có thể cầm hai
phần, chi phí thường ngày đều lấy trong kho chung, chỗ kia đương nhiên làm vốn
riêng cho các phòng, đương nhiên cũng sẽ làm tăng thêm sản nghiệp, kiếm ra
tiền, chẳng những làm hầu bao của bản thân to thêm, còn làm kho chung bớt dư
dả, tránh cảnh thừa tiền nên ăn không ngồi rồi… Có thể nói, tổ tiên của Lý gia
đã rất hao tâm tổn trí.
Nhưng mà hao tâm tổn trí
như vậy, cuối cùng gặp thất công tử thì mới biết cảm giác va phải sắt.
Cửa hàng phân cho hắn có
tiền lời ít nhất, bởi vì hắn chỉ biết lấy tiền ở tủ, lão gia phải liều mạng mới
khiến hắn không ra đường ở. Mà hắn không bòn rút đã rất tốt rồi, còn mong hắn
để tâm? Đừng nghĩ nữa. Ngủ rồi mơ còn nhanh hơn.
Thế mà phòng ba lại dùng
nhiều tiền nhất. Đại công tử của phòng trưởng có một thê, một thông phòng, ba
con gái. Tứ công tử ở phòng hai còn không có thông phòng, có cả con trai lẫn
con gái.
Thất công tử ở phòng ba…
Một thê ba thiếp mười hai thông phòng.
Tiền rót vào ít nhất, lấy
ra lại gấp bốn, năm lần người khác. Khó trách đại tẩu không vui… Đại khái ngoại
trừ lão phu nhân ra, chẳng ai vui nổi.
Đại công tử lạnh lùng,
nhưng rất thích làm địa chủ, điền trang nào cũng có lời… Dù sao tương lai đều
là của hắn. Tứ công tử yêu việc buôn bán, tự mình đi làm ăn, cửa hàng sinh cửa
hàng, từng cái một, tương lai cũng đều là của hắn.
Thất công tử… Vị thất
công tử này…
Nếu mình là anh em của
hắn, đã đá hắn rồi khỏi cổng Lý gia từ tám trăm năm trước rồi, đỡ mang theo
họa. Mộ Dung Xán yên lặng nghĩ.
Ngoài tăng thu nhập, giảm
chi tiêu, nàng còn cách nào nữa?
Nàng ngán ngẩm úp đầu
xuống bàn, cực kì mong mình có thể giả chết.
Thiên địa bất nhân, dĩ
vạn vật vi sô cẩu [4]. Sao lại cố tình ném tên thụ cặn bã này cho nàng chứ…?
Nàng cười khổ hai tiếng.
- Chú thích:
[1] Trừu Phong Hiên: trừu
phong = động kinh; trừu phong hiên = hiên động kinh.
[2] Điên loan đảo phượng:
đại ý là điên đảo trời đất, thương dùng để chỉ việc OOXX của nam nữ.
[3] Phá toái hư không:
một bộ võ thuật.
[4] Thiên địa bất nhân,
dĩ vạn vật vi sô câu: ý là ông trời không thương ghét thứ gì, chỉ mặc kệ cho
mọi vật tự sinh tự diệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...