Đánh đến đau cả tay,
giọng của thất công tử cũng khàn đi, thất thiếu phu nhân Mộ Dung Xán mới dừng
tay… Sau đó liền òa khóc.
Đương nhiên không phải vì
thương thất công tử… Nghĩ hay thế. Đó là sự ẩn nhẫn suốt mười mấy năm đã đến
cực hạn, vất vả lắm mới thấy ánh sáng, hóa ra lại chỉ là một que diêm, vừa sáng
là vụt tắt.
Nàng rất ủ rũ, cực kì ưu
thương, mất hết ý chí. Sớm biết thế này thì thà để di nương gả nàng cho thiếu
gia ngu ngốc của tể tướng, ít nhất bị đánh cũng không dám nói ra, nàng còn có
an nhàn sống qua ngày… Nếu không thì cái người ốm ốm yếu yếu ở sân sau của nhà
tể tướng, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt…
Ít nhất tốt hơn cái tên
thất công tử ăn chơi gái gú này!
Ông trời ơi, nàng cũng
không mong cái gọi là một đời một kiếp chỉ có hai người… Vô nghĩa, có thể ba vợ
bốn nàng hầu thì làm gì có ai chọn chung tình. Tôi cũng chẳng phải hàng dùng
một lần, còn tin tưởng sát na [1] tức vĩnh hằng gì chứ… Nhảm nhí!
Những gì nàng muốn chỉ là
một bát cơm yên ổn, một cái giường yên ổn, mọi người hòa thuận rồi cùng được
lợi. Có thể sinh được con cái là tốt nhất, nếu không thì nhận nuôi một đứa…
Hoặc là rất nhiều đứa. Kiếp trước nàng muốn làm giáo viên mẫu giáo, lại bị mẹ
bắt đi học quân sự… Chứ nàng không muốn sinh nhiều đâu.
Yêu cầu của nàng quá đáng
lắm sao? Thật sự quá đáng sao? Vì sao trên dưới của Lý gia đều đồng ý để nàng
bớt lo, vẫn còn tên phế vật vô dụng này ngoài lá gan ra, ngũ tạng lục phủ cũng
không cho nàng tỉnh… Chỉ biết cố gắng làm nàng nóng giận!
Để nàng nhất thời xúc
động, phá vỡ cái mặt nạ đã cẩn thận bảo vệ suốt mười mấy năm… Tạm biệt bát cơm
yên ổn, sau này không chết lạnh chết đói ở bên ngoài, nàng đã cảm ơn trời đất
rồi.
Lần gào khóc này tích lũy
mười mấy năm cẩn thận và áp lực, rửa trôi tất cả ưu tư và phiền não. Đại khái
là việc đã đến nước này, còn gì để nói nữa, dù sao cũng đã tệ đến không thể tệ
hơn rồi, trái lại chỉ có thể thả lỏng tinh thần.
Nhìn mặt thất công tử
toàn nước mắt, mắt cũng mờ đi, tự nhiên lại thấy thương tình. Nàng thấy hơi
buồn cười, thô lỗ lau nước mắt của mình bằng ống tay áo, tìm thuốc mỡ, giật
quần thất công tử xuống, khiến hắn thét lên.
Sặc! Trông như tiểu thụ
[2]… Mẹ nó nữa.
“Nương tử, ta không dám
nữa… Tha thứ cho ta đi…” Thất công tử đầy khuyết điểm, chỉ có khuôn mặt là được
khóc đến hoa lê mang lệ.
“Im ngay! Tên thụ căn bã
này!” Mộ Dung Xán hét lên, lại không nhẫn tâm để hắn chịu khổ, nhẹ nhàng xoa
thuốc, nhưng vẫn khiến thất công tử phải kêu cha gọi mẹ.
Thất thiếu phu nhân nhẫn
nại xoa thuốc sau đó giúp hắn mặc quần, đã nhẫn nại đến không thể nhẫn hơn giúp
hắn cởi trói, nhấc thất công tử lên, đá ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa đánh rầm
một tiếng, ngã xuống giường… che kín đầu, ngủ say.
Nàng đã hiểu sâu được hai
chuyện.
Thứ nhất, đánh người cũng
mất thể lực.
Thứ hai, những bà vợ hung
dữ bình thường đều là vì bị ép buộc phải như vậy.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng
tâm lý bị bỏ, cũng dự đoán thất công tử sẽ bôi đen thêm cho lời tố cáo như thế
nào, thậm chí còn tạo ra nghệ thuật vu oan giá họa, tất cả thiếp thất thông
phòng đều lấy tay che trời, giậu đỏ bìm leo…
Cho nên sáng sớm hôm sau,
khi nàng đi thỉnh an, đến miếng bảo vệ đầu gối cũng đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc
trong phòng cũng đã vận động để làm nóng cơ thể, ăn no tám phần, chuẩn bị tinh
thần để bước vào một trận đánh khốc liệt.
Nhưng khiến nàng kinh
ngạc là thất công tử đã đến từ sáng sớm, còn run rẩy nắm tay nàng vào chỗ ngồi,
cùng thỉnh an bà nội. Dù lúc ngồi xuống, thất công tử méo mặt một chút, nhưng
vẫn ngồi yên ổn rất chỉnh chu.
… Không tố cáo à?
Nàng không nhìn ra được
đầu mối nào, đành ôm bụng nghi ngờ trở về, nghĩ đến đau cả đầu. Không muốn đào
đồ cưới lên, đành kiếm chút đồ trang sức không hay dùng đưa cho người hầu, đem
ra ngoài bán. Một ngày làm hòa thượng thì đánh chuông đủ một ngày [3], mặc dù
tính nàng không tốt, nhưng nàng phân biệt rõ công và tư.
Tiền là mất từ trong tay
nàng, tên thất công tử vô dụng kia nhất định chẳng đền bù được, coi như chủ
nhân hiện tại là nàng gặp xui xẻo, thất thiếu phu nhân phải bù vào. Trong sân
này toàn là người, có người là phải có tiền, lại chẳng thấy ai phạm lỗi, tóm
lại làm sao có thể khấu trừ tiền được?
Mặc kệ thất thiếu phu
nhân có thể làm chủ nhân đến bao giờ, không có quy củ thì làm sao có thể rõ
vuông rõ tròn được.
Phát tiền tiêu tháng, sắp
xếp thỏa đáng tiền ăn. Nàng đợi một tháng rưỡi rồi…
Vẫn không có ai tố cáo.
Ô?
Mặc dù thất công tử thấy
nàng thì y hệt chuột thấy mèo, sợ đến mức cả người run lẩy bẩy, nói chuyện cũng
lắp bắp; mặc dù ánh mắt ba nàng thiếp luôn dao động, thấy có cơ hội là giấu kim
trong chăn, đâm vào người nàng.
Cứ như thế, một chút
phong thanh cũng không có.
Nàng không biết là, không
phải đám oanh oanh yến yến trong sân chuyển thành người tốt, cũng không phải
đám nha hoàn bà tám bỏ được tật buôn chuyện. Đó là vì thất công tử khóc lóc quá
thảm, ấn tượng để lại quá sâu. Đến giờ vẫn không ai biết thất công tử bị thương
ở đâu… Liên tục nửa tháng, hắn không ngủ lại phòng nào hết, chỉ nghỉ ngơi ở thư
phòng… Cũng toàn là mấy tên đầy tớ giúp hắn bôi thuốc.
Đến đầy tớ cũng run rẩy,
đó là chưởng sắt, chưởng sắt… May mà là đánh vào mông, nếu là ngực thì làm sao
cơ thể nhỏ bé đó chịu đựng được một chưởng của thất thiếu phu nhân chứ…
Phải yêu tính mạng, rời
xa tin đồn.
Thậm chí thất công tử… Cả
đời hắn được bà nội chiều chuộng, nuôi ở sâu trong sân sau, từ nhỏ đến lớn đều
lăn lộn trong son phấn chăn nệm, có ai dám chạm vào một cái móng tay của hắn?
Dù phụ thân nghiêm khắc nhưng vẫn e ngại bà nội, chỉ có thể mắng hắn một trận
mà thôi.
Lúc ở bên ngoài, hắn cũng
luôn mang theo rất nhiều hộ vệ. Chỉ có hắn bắt nạt người, nào có ai dám động
vào hắn.
Đây là lần đầu tiên có
người động thủ đánh hắn, đánh xong còn khóc đến khổ sở nữa. Hơn nữa người đánh
hắn còn là thất thiếu phu nhân, một tiểu thư khuê các thanh tú, dịu dàng hiền
hậu.
Đó cũng là lần đầu tiên
hắn chứng kiến một người phụ nữ giận dữ đến vậy, vừa tức giận vừa mạnh mẽ. Hắn
có cảm giác, rất kỳ diệu.
Sợ thì cực kì sợ, nhưng
nhìn nàng khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi mà vẫn cắn chặt răng lại, cực kì
xinh đẹp, rạng ngời trước mặt hắn…
Sau một tháng rưỡi, hắn
do do dự dự, bước một bước thì lùi ba bước, cọ tới cọ lui, cuối cùng cọ vào
giữa nhà.
“Có việc gì?” Thiếu phu
nhân đang phiền não xem làm thế nào để lấp đầy lỗ hổng ngẩng lên, không thể
khách khí nổi với hắn nữa.
Thất công tử lấy dũng
khí, chuẩn bị làm như thánh nhân vẫn dạy: ngồi mà nói không bằng dậy mà đi.
Nhưng hắn lại một lần nữa
bị đạp ra khỏi cửa rồi, người đạp là thất thiếu phu nhân hét lên, “Cách xa ta
một chút! Đồ thụ cặn bã!”
- Chú thích:
[1] Sát na: một thời gian
rất ngắn, chỉ trong một mối niệm có tới 90 sát na.
[2] Thụ: khái niệm trong
đam mĩ, là số 0, tức bottom, tức người nằm dưới.
[3] Một ngày làm hòa
thượng thì đánh chuông đủ một ngày: được chăng hay chớ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...