Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Bóng đêm âm trầm, trăng sáng vằng vặc.

Lâu Nguyệt Đồng tiến lên trước vài bước, không tức giận nữa, tâm bình khí hòa hỏi: “ Ta là Lâu Nguyệt Đồng, còn ngươi?”

“ Trình Tử Xuyên.”

“ Quả nhiên là người Trình gia.” Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Tại sao ngươi lại làm bạn với yêu, mưu hại tộc nhân?”

Trình Tử Xuyên: “ Thiên hạ không chỉ có mỗi người của Trình gia mới có thể
mang họ Trình, đối với Trình gia, ta còn công đạo muốn lấy, nhưng chưa
từng động thủ, nói gì đến mưu hại? Còn về làm bạn với yêu ... Phù Tang
không phải là yêu, hắn là bằng hữu của ta.”

Lâu Nguyệt Đồng cổ
quái liếc hắn một cái, nhìn hai mắt không có tiêu cự của hắn, lấy tức
như cười mà không cười nói: “ Bằng hữu? Xem ra ngươi vẫn không biết ...”

Nàng còn chưa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng chấn động, nhánh cây uốn lượn
trong nháy mắt quấn lên chân nàng. Lâu Nguyệt Đồng hừ lạnh một tiếng,
khói đen bao phủ, nhánh cây nhanh chóng khô héo với tốc độ dùng mắt
thường cũng thấy được: “ Khá lắm, Phù Tang thụ yêu, ngươi muốn tự mình
ra hay muốn ta đánh cho ngươi ra?”

Trình Tử Xuyên nghe được động tĩnh, nghiêng nghiêng đầu: “ Phù Tang?”

Một tiếng thở dài vang lên, chiếc trâm gỗ trên đầu Trình Tử Xuyên tỏa sáng, một bóng người hiện ra, áo bào xanh thẫm, gương mặt khuynh thành, so
với khí thế xuất trần lẫm liệt khi trước còn tăng thêm vài phần yêu mị,
hắn nhìn Trình Tử Xuyên, gương mặt phảng phất chút vui mừng nhưng lại có chút ngưng trọng: “ Tử Xuyên, bây giờ không phải thời cơ để ngươi quay
về.”

Trình Tử Xuyên nghe được thanh âm của hắn không khỏi khẽ mỉm cười, nói chuyện vui vẻ như đang hàn huyên với bạn cũ: “ Vậy khi nào
mới là thời cơ để ta quay về?”

“ Ít nhất phải đợi đến khi ngươi có thể cải tạo căn cơ ..”

“ Nhưng ngươi lại không thể đợi.” Trình Tử Xuyên đưa tay gỡ chiếc trâm trên đầu đưa ra trước mặt.

Hành động này người khác xem sẽ không hiểu, nhưng hai người đứng đây lại vô
cùng rõ ràng. Ánh mắt Lâu Nguyệt Đồng chợt lóe sáng: “ Hóa ra là thế
...”


Phù Tang thụ yêu này cũng thật may mắn, cỏ cây mang linh thể rất hiếm gặp lại dễ tu tiên, bản thể của hắn có thể đã bị hủy khi hắn
chưa thành hình, suýt nữa thì hồn phi phách tán, cũng may hắn hiểu rõ
nội tình, thành công chuyển sang tu yêu đạo.

Phàm là cỏ cây mang
linh thể đều có tâm, tâm ẩn chứa rất nhiều năm tu vi tinh túy, bất luận
bản thế có bị thương nặng đến thế nào cũng có thể trùng sinh, vậy mà Phù Tang lại tùy ý tặng linh thể tâm cho một đứa bé con, cũng chính là
Trình Tử Xuyên năm đó.

Năm đó Trình Tử Xuyên không biết rõ, hiện tại trả lại, hiển nhiên hắn rất cảm kích.

“ ... Ta mặc dù là cây, nhưng cũng rất có nghĩa khí.” Phù Tang nhíu mày, “ Vật đã tặng, sao có thể lấy lại!”

Bản thể của hắn năm đó bị thương nặng, quyết tâm chuyển sang tu yêu thân,
mấy ngày gần đây mới tỉnh lại. Những đệ tử mất tích của Trình gia đều bị hắn kéo xuống làm phân bón, năm đó họ làm những loại chuyện kia đã
khiến hắn căm thù đến tận xương tận tủy, đương nhiên sẽ không có chút áy náy nào.

Nghĩ đến đây, trong mắt Phù Tang hiện lên một tia sát ý.

“ Linh tâm của cỏ cây rất thuần túy, vô cùng hướng thiện, cả đời chỉ có
nhất niệm.” Lâu Nguyệt Đồng lơ đãng nói, “ Ngươi lại sinh sát khí, đã
nhập oai đạo, cứ như thế mãi sẽ không thể cứu vãn ... Hắn trả lại tâm,
là vì hắn nghĩ cho ngươi.” (Oai là không chính đáng, oai đạo có thể hiểu là ngược với chính đạo)

Chậc, Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi đưa tay
vuốt vuốt tóc, thật ra nàng rất thích nhìn Phù Tang thụ yêu nhập oai đạo nha, chỉ là tạm thời không muốn chọc giận Trình Tử Xuyên thôi.

Trình Tử Xuyên nghiêng người về phía Lâu Nguyệt Đồng khẽ cười, nói với Phù
Tang: “ Công đạo của ta, tự ta sẽ đòi lại.” Thanh âm của hắn đặc biệt
lạnh nhạt, lặng lẽ vang lên trong không gian.

Suy nghĩ kia của hắn, không cần nói cũng biết.

“ Đã như vậy ...”

Phù Tang nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên tiến đến cầm lấy trâm gỗ, nhỏ vào
đó một giọt máu. Sau đó, Phù Tang cười cười, thân hình dần dần biến mất, bay vào trong trâm gỗ, ánh sáng mờ mịt, huyết khí của nhánh cây dưới
lòng đất nhanh chóng bị rút đi. Chiếc trâm gỗ lóe một cái, một lần nữa
bay trở về tay Trình Tử Xuyên.

Trình Tử Xuyên ngẩn ra, Lâu Nguyệt Đồng liền giải thích: “ Hắn như vậy mà lại bỏ đi yêu thân, bây giờ sẽ đi cùng ngươi.”


Thanh âm của Phù Tang cũng truyền vào trong tai Tử Xuyên: “ Ngươi là thanh
tịnh đạo thể bẩm sinh, đi theo ngươi có thể giúp ta tu luyện. Tử Xuyên,
năm đó ta nói sẽ cùng ngươi rời khỏi Trình gia vào đời tu hành, hiện tại coi như đang thực hiện lời hứa. Chỉ là, ta đã vứt bỏ yêu thân nên cần
phải bế quan một chút, ngươi nhất định phải cẩn thận... Nha đầu bên cạnh ngươi, chỉ có thể ứng phó, không thể thâm giao, nhớ lấy.”

Lâu Nguyệt Đồng chỉ thấy Trình Tử Xuyên im lặng một lát, một lần nữa búi lại mái tóc dài, thần sắc không có biến hóa gì lớn.

Nàng vuốt vuốt cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm vết thương trên tay hắn
... đang chảy máu đó. Hai mắt của Trình Tử Xuyên không thấy được, đương
nhiên không biết vẻ mặt nàng giờ phút này có bao nhiêu hưng phấn quỷ dị.

“ Ngươi ...”

Lâu Nguyệt Đồng đang định mở miệng đột nhiên nhíu mày, bước nhanh về phía trước giữ lấy hắn, thấp giọng nói: “ Đừng lên tiếng!”

Trên không trung, mấy đạo bóng dáng nhanh chóng lướt đến.

Trình Tử Xuyên cũng nghe thấy động tĩnh, ngón tay cùng ống tay áo bị nàng nắm chặt, động tác liền ngừng lại.

“ Cha, tại sao lại không có ai?” Trình Thiên Thiên vừa đáp xuống đất liền chạy đi tìm kiếm, kết quả lại không phát hiện ra điều gì, “ Tam sư
huynh bọn họ đúng là đã gặp nhau ở gần đây ...”

“ Đi lên trên kia xem một chút.” Trình Lập nhìn quanh một lúc lâu, cuối cùng lạnh mặt, mang người rời đi.

Qua một hồi, ánh trăng chiếu vào tán cây, khói đen dần dần tản ra hòa vào
màn đêm, hai người đứng đó, vậy mà lại không bị phát giác.

Khóe
miệng Lâu Nguyệt Đồng khẽ cong, nghiêng đầu nhìn Trình Tử Xuyên, khuôn
mặt ngây thơ, người thường nhìn sẽ thấy vừa giảo hoạt vừa đáng yêu.

Tiếc rằng Trình Tử Xuyên không nhìn thấy, hắn mặt không biến sắc rút tay lại, nhàn nhạt nói: “ Rất lợi hại.”

“ Khen người cũng phải làm người ta khó chịu như thế. Ngươi làm ta cảm
thấy mình như đang xen vào chuyện người khác.” Lâu Nguyệt Đồng thuận thế giữ chặt tay hắn, hơi dùng sức một chút, vết thương bị trâm gỗ gây ra
lại rỉ máu, “ Trình... đạo hữu, ta đã giúp ngươi, vậy chúng ta làm bằng
hữu đi?”


Nàng lại như vô tình quệt qua ngón tay hắn, thấm máu vào ngón tay, đôi mắt không tự chủ cong lên vui vẻ.

“ Đạo hữu có tâm, đương nhiên là được.”

“ Được. Nếu đã là bằng hữu, không bằng tiết lộ một chút mục đích ngươi
trở về Trình gia, xem chúng ta liệu có phải là ...” Nàng cố ý nói chậm
lại, tỏ vẻ vừa ái muội lại có thâm ý, “ Cùng, có, thù, không?”

Từ lúc hắn và Phù Tang nói chuyện, Lâu Nguyệt Đồng đã có thể đoán được rất nhiều tin tức, ví dụ như Trình Tử Xuyên vốn là người của Trình gia
nhưng bây giờ không phải nữa, ví dụ như, hắn và Trình gia có thù.

“ Làm đạo hữu thất vọng rồi, hiện tại ta không có tu vi, chỉ là một người bình thường, quay về chỉ để gặp Phù Tang một chút.” Trình Tử Xuyên nhẹ
nhàng nới rộng khoảng cách, “ Còn những việc khác, tuy có lòng nhưng
không đủ lực.”

Cái người này, lúc mới nhìn thấy hắn một thân cô
đơn, tràn đầy phong thái tao nhã, lại cực kỳ ôn hòa, nói chuyện cũng
không lạnh lùng quá đáng; nhưng muốn kết thân thì không được, bất luận
thế nào cũng khiến nàng cảm thấy như có một tấm màng chắn vô hình vậy.

Phải từ từ mà tính.

Lâu Nguyệt Đồng vuốt vuốt cằm, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “ Được, nếu
đã vậy, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, sau này ... có duyên gặp
lại.”

Nàng cười một tiếng không rõ ý tứ hàm súc, chỉ xoay người đã không thấy bóng dáng.

Không còn người khác, Trình Tử Xuyên khẽ ngẩng đầu, thần sắc ngày càng lạnh
nhạt, rõ ràng hắn không nhìn thấy, lại chấp nhất nhìn thẳng về một hướng - - năm đó, huyết lệ của Phó Tiếu Lăng chính là rơi xuống ở nơi này,
những tiếng khóc, tiếng nức nở, năm tháng tuy đã xóa đi phần nào, nhưng
trong ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ.

Hôm sau, biến cố chẳng ai ngờ đến xuất hiện.

Sáng sớm, mây trời hội tụ, tiếng sấm lớn bỗng chốc phá tan nơi bế quan của lão tổ Trình gia.

“ Kỳ quái.” Phó Diễn Chi nhìn về phía lôi vân tụ tập, có chút kinh ngạc, “ Lôi kiếp này ... động tĩnh cũng quá lớn rồi?”

Người bình thường hay tu sĩ sẽ gặp lôi kiếp bình thường, người có thiên phú
dị bẩm thì tùy tình huống mà xác định, tuy lôi kiếp của mỗi người đều
khác nhau nhưng cũng có quy luật nhất định. Còn có một loại, nếu tu sĩ
phạm phải tội ác tày trời, chạm đến ranh giới cuối cùng của thiên đạo
thì mấy đạo lôi kiếp đó đừng nghĩ đến chuyện vượt qua, tình huống như
vậy cực kỳ hiếm thấy. Sự vận chuyển của thiên đạo liên quan đến lục
giới, ranh giới cuối cùng của nó cho đến tiên nhân cũng không đủ trình
độ chạm đến, càng không phải bàn về phàm nhân tu sĩ.


Phó Diễn Chi cũng đã chứng kiến rất nhiều lôi kiếp, vị lão tổ này của Trình gia ...
phỏng chừng, có khả năng là tình huống cuối cùng.

Lần độ kiếp này đúng là của lão tổ Trình gia – Trình Kiệt. Thật ra, tu vi của ba lão tổ Trình gia đều sàn sàn nhau, đều đã qua được tiêu dao cảnh. Theo lý
thuyết, lôi kiếp đến thì hắn hẳn là phải biết. Mà đại đa số tu sĩ khi
qua được tiêu giao cảnh, lôi kiếp cũng không đến nhanh như thế, trừ khi
là kỳ tài có ngộ tính cực cao, một lần ngộ đạo.

Trình Kiệt có
thiên phú, đã qua được tiêu dao cảnh nhiều năm, tuy đánh giá bản thân
rất cao nhưng lại không coi mình là thiên tài. Trước đây không lâu, hắn
may mắn mới có thể qua được tiêu dao, cảnh giới còn chưa ổn định, càng
không nói đến ngộ ra cái đạo gì đó. Ai ngờ lôi kiếp cứ như vậy mà đến!

Hắn còn đang kinh hãi không hiểu, vừa nhìn thấy lôi kiếp liền lập tức vỡ
mộng ... Chạm đến ranh giới cuối cùng của thiên đạo rồi? Nói đùa cái gì
vậy! Nếu hắn có chừng đó thực lực, Trình gia đã sớm xưng bá tu tiên giới rồi!

“ Cha, đây là chuyện gì?” Trình Thiên Thiên cầm tay gia chủ Trình gia, thân thể phát run.

Trình Lập sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu.

Lôi kiếp bổ xuống, Trình Kiệt khổ sở giãy dụa, chỉ một lát sau, tất cả linh khí linh đan trên người đều bị hủy hoại, thân thể cũng bị nướng cháy
đen sắp không chịu nổi, nguy hiểm cận kề.

Trong khi đó, hai vị
lão tổ Trình Tiện và Trình Lệnh cũng đang quan sát một màn này. Không
thể nhúng tay vào lôi kiếp, nếu không uy lực sẽ tăng gấp bội, hai người
tuy muốn nhưng không thể giúp.

“ Ngươi có cảm thấy ...” Trình Lệnh muốn nói lại thôi.

Trình Tiện gắt gao nhìn chằm chằm lôi kiếp: “ Không rõ lắm. Trước khi biết rõ nguyên nhân, tốt nhất chúng ta vẫn không nên đột phá tiêu dao cảnh.”

Trình Lệnh rất tán thành gật đầu: “ Trình Kiệt phải làm sao bây giờ? Có cần ... ném cho hắn Thiên Tinh Giang?”

Thiên Tinh Giang, tiên khí duy nhất của Trình gia. Khác với thuộc tính công
kích phòng ngự của tiên khí đơn thuần, Thiên Tinh Giang phần nhiều dùng
để trấn áp và phá phong ấn, đây cũng là nguyên nhân Lâu Nguyệt Đồng thay đổi lộ trình, tiến vào Trình gia.

“ Không được! Thiên Tinh Giang là bảo bối trấn tộc của Trình gia ...”

Hắn còn chưa dứt câu, cấm địa của Trình gia đột nhiên xuất hiện dị động,
chỉ thấy một cột sáng phóng thẳng lên trời cao tựa như ngân hà sáng chói ... là tiên khí Thiên Tinh Giang!

Lại sau đó, người của Trình gia đột nhiên phát hiện, có người bày trận trong từ đường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui