Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ

Tia xúc động kia tới rất nhanh, đi cũng rất nhanh.

Tiểu ma nữ tuy trong lòng mềm mại nhưng ngoài miệng hết sức cứng rắn: “ Phảikhông, đáng tiếc không có một ngày như vậy.” Tính tình của nàng là thế, thà rằng thẳng lưng chết đi cũng không muốn tiếp nhận thiện tâm và thương cảm.

Trình Tử Xuyên dừng một chút, nhạt nhẽo đáp: “ Cứng quá dễ gãy, thông minh quá dễ bị thông minh hại…”

“ A, ngươi có phải muốn nói thêm, tình ái vốn không bền vững?” Lâu Nguyệt Đồng lắc lắc cái đuôi cáo, châm chọc khiêu khích cắt đứt câu nói của hắn.

Trình Tử Xuyên đợi nàng nói xong mới chậm chạp trả lời: “ Cái này đại khái không cầnnói với ngươi.”

Tiểu linh hồ hừ hừ cười một tiếng, ném cho hắn một ánh mắt “coi như ngươi thức thời”, sau đó lắc đầu: “ Con đường đi đến vị trí chí tôn của ta từ trước đến giờ đềukhông cần ai giúp đỡ.”

Nguyệt ma quân chinh chiến Ma giới, sát phạt vô số cho đến bây giờ đều một đường mà đi, nếu không có đường, nàng cũng giết ra một con đường.

“ Nếu trong lòng ngươi không có trách nhiệm, không có từ bi, không có luyến ái, cái gọi là đường đi đến vị trí chí tôn cũng chỉ là con đường cô độc, tĩnh mịch của một mình ngươi.”

“ Nếu sợ lạnh, sợ tĩnh mịch sẽ không chọn con đường này.” rõ ràng vẫn là hình dáng tiểu linh hồ, vậy mà trong lời nói lạnh lùng lại có sự kiêu ngạo đến tận xương của mộtvị Ma quân.

Đây chính là điểm khác nhau giữa hai người, một người bảo vệ quy tắc, một người miệt thị quy tắc, vĩnh viễn không thể đạt được sự đồng thuận, vĩnh viễn không thể bước đi cùng nhau.

Hòa bình, cũng chỉ là vẻ bên ngoài.


Trình Tử Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, không phải sợ cô độc, sợ tĩnh mịch, mà là… suy nghĩ một chút, hắn lại không nói gì nữa.

Bây giờ, những tranh chấp vô vị là không cần thiết.

Trâm gỗ đâm vào lòng bàn tay hắn, khi chạm vào những giọt máu liền đột nhiên lóe sáng. Trình Tử Xuyên thấp giọng gọi: “ Phù Tang, Phù Tang…”

một tiếng rồi lại một tiếng, tuy thấp nhưng lại trầm lắng.

Trâm gỗ chưa phản ứng, gốc cây khổng lồ ngược lại lại dao động, trên thân cây hiệnra một khuôn mặt: “ Lão già cổ hủ này đứng ở đây… rất lâu rồi không được nghe tiếng người.”

Lâu Nguyệt Đồng “Ồ” một tiếng: “ Ngươi là thần mộc nối lên thần giới, tại sao lại có ý thức?”

“ không, không. Lão già cổ hủ này chỉ là một nhánh cây trưởng thành của thần mộc,không dám trèo cao tự nhận là cây.” Cành lá đại thụ lay động, tựa như đang hưởng ứng, “ Đáng tiếc lão già cổ hủ này tai không thông mắt không rõ, ngủ một giấc đã mấy trăm năm, mặc dù có vô số tiên nhân đi qua nhưng đến bây giờ mới bị đánh thức.”

“… Cùng nguồn gốc chính là có quan hệ mẫu tử, ngươi không cần tự coi nhẹ mình.” Lâu Nguyệt cười mà như không, cảm thấy cây đại thụ này chính là một tên ngốc chết.

Đại thụ nghẹn hồi lâu, khuôn mặt già nua đỏ lên, nói một câu: “ không được nói bậy!”

Trình Tử Xuyên lạnh nhạt dùng máu nhét vào miệng Lâu Nguyệt Đồng, ngẩng đầu lênnói: “ đã là có duyên phận, có thể nhờ ngươi hỗ trợ không?”

Trâm gỗ chậm rãi bay lên, dừng lại giữa không trung.

Trình Tử Xuyên lại nói: “ Thảo mộc chi linh hiếm thấy ở nhân gian, bản thể bị hủy, lỡ nhập oai đạo, lại hủy đi yêu thân… Nếu được một giọt nguồn gốc thần mộc sẽ có thể thay da đổi thịt.”

“ Ồ…” Đại thụ trầm ngâm một lát, “ Nó là đồng loại của ta, đương nhiên có thể giúp, chỉ không biết nó có thể nhận được nguồn gốc thần mộc không.”

“ Có thể.” Thanh âm này vang lên từ chính trâm gỗ, chỉ thấy một hư ảnh mặc áo bào xanh thẫm hiện lên trong không trung, quay đầu cười với Trình Tử Xuyên, “ Tử Xuyên, ngươi phải hao tâm tổn trí rồi.”

Trình Tử Xuyên cũng cười nói: "Phải ."

Hư ảnh chỉ duy trì được vẻn vẹn trong chớp mắt, đại thụ đưa một cành cây cuốn lấy trâm gỗ, nói: “ Tiếp nhận nguồn gốc thần mộc cần có thời gian, các ngươi bây giờ sẽđi xuống?”

“ không.” một cách không ngờ, Trình Tử Xuyên cự tuyệt, nói, “ Xin hỏi ngươi có biết ao Thăng Tiên ở đâu?”


Đại thụ không hỏi nhiều, cành cây chỉ về một hướng.

Tiểu linh hồ dùng móng vuốt nhỏ đẩy tay Trình Tử Xuyên ra, cười nhạo một tiếng: “ Ngươi không sợ bọn ta đến để quấy rối?”

Đại thụ cười tủm tỉm, ý tứ sâu xa nói: “ Lão già cổ hủ này nghe âm thanh có thể phân biệt, người có thể gọi ta tỉnh lại tất nhiên không phải người có ác niệm.”

Ơ, Lâu Nguyệt Đồng mắt liếc Trình Tử Xuyên, vừa gặp một tên chưởng môn mắt mù, bây giờ lại đụng phải một cái cây tai điếc ngu xuẩn… Người này quả nhiên là vận khí tốt.

Trình Tử Xuyên đưa tay đáp lễ, bày tỏ lòng biết ơn: “ Ba ngày sau ta sẽ quay lại, phiền ngươi chiếu cố Phù Tang.”

nói xong, hắn ôm Lâu Nguyệt Đồng đi về hướng ao Thăng Tiên.

“ Ao Thăng Tiên là mục đích thứ hai của ngươi?”

Ao Thăng Tiên ẩn chứa tiên nguyên lực của cả Tiên giới, một trong số những công dụng của nó là giúp tu sĩ độ kiếp phi thăng có thể chuyển hóa tiên thể và tiên lực.

Trình Tử Xuyên gật đầu, cúi đầu nhìn nàng một cái, giải thích: “ Cảnh giới đạo thể của ta càng đột phá, lượng linh khí cần thiết để tu luyện càng không ước lượng được. Thoát phàm cảnh còn có thể, nhưng muốn đột phá tiêu dao cảnh ở nhân gian sợ là sẽphải hoàn toàn lấy hết linh khí của cả một vùng, gây nên tổn thất không thể nghịch chuyển…”

“ Bày cái vẻ thương xót này ra cho ai xem?” Lâu Nguyệt Đồng nằm sấp trong lòng hắncào cào mài móng vuốt, đối với việc tranh thủ thời gian để lười nhác này rất hưởng thụ, cái đuôi tuyết trắng vung vẩy, khẽ híp mắt, dễ thương lại giảo hoạt, “ không nóiđến chuyện ngươi vào ao Thăng Tiên bằng cách nào, chỉ bằng sự lĩnh ngộ đạo lực của ngươi, một khi đột phá tiêu dao cảnh sẽ kéo lôi kiếp đến, đừng nói với ta ngươi định độ phàm kiếp trên Tiên giới nha!”

“ À còn…” Lâu Nguyêt Đồng còn sợ thế gian không loạn, bồi thêm một câu, “ Động tĩnh của ngươi ở ao Thăng Tiên nhất định không nhỏ, miễn bàn đến Tiên Đế, nếu có vài thượng tiên đến đây vây công, ngươi liền xuống chỗ Diêm Vương báo cáo đi!”

Trình Tử Xuyên: “ không phải còn có ngươi ở đây?”

“ Đừng nói câu đó, dù sao ta cũng sẽ không giúp ngươi!” Lâu Nguyệt Đồng đang trong hình thức dưỡng lão, cực kì nhàn nhã.


Trình Tử Xuyên cầm cái đuôi của nàng: “ Thế sao?”

Tiểu linh hồ vung đuôi, nhảy lên vai hắn, dùng móng vuốt chống nạnh: “ Đừng động tay động chân!”

Trình Tử Xuyên nhướn mày tỏ vẻ chẳng sao cả, duỗi tay đặt nàng lên một đám mây,không mặn không nhạt nói: “ Ta có cách để ẩn thân trong một canh giờ, nếu ta khôngđi ra sau khoảng thời gian này, phiền đạo hữu hỗ trợ nhặt xác.”

Lâu Nguyệt Đồng: “…”

Đem việc nhặt xác nói như nhận xét thời tiết, đây là cái loại gì?

Tên khốn kiếp này biết bọn họ tính mạng tương liên mà còn dám nói những lời như thế, nàng cười lạnh một tiếng: “ Ngươi đang uy hiếp ta? Coi ta là chỗ dựa chắc?”

Trình Tử Xuyên khẽ mỉm cười, chọc chọc tai nàng: “ không dám, chỉ đùa một chút.”

Lâu Nguyệt Đồng dùng móng vuốt đẩy tay hắn ra, xoay người chạy mất.

Trình Tử Xuyên: "..."

Đợi đến khi hắn lẻn được vào ao Thăng Tiên mới biết, nàng chê ít chuyện, chạy lung tung chọc phiền toái, hoặc có thể uyển chuyển nói là, tiểu ma nữ trong lúc cảm thấy bản thân thuần khiết thiện lương liền thực hiện… kế giương đông kích tây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui