“ Muốn cùng đi không?” Thanh Gia một tay
cầm kiếm, một tay dắt Lan Tự, đạo phục màu trắng phiêu dật trong gió,
ngẩng đầu nhìn lên nói một câu như vậy.
Chẳng biết tại sao, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy thái độ của Thanh Gia đối với nàng hiền hòa đến quá phận.
“ Ngươi mời ta?” Nàng chỉ chỉ bản thân, cảm thấy có chút kì quái, “ Đệ
tử một đại phái như ngươi hẳn phải không ưa gì loại ma nữ như ta chứ?”
Lâu Nguyệt Đồng thật ra vẫn biết rõ, nàng luôn mặc một thân váy đen cổ
quái, sử dụng thuật pháp quỷ dị, vừa nhìn đã biết không phải người thuộc chính phái, chỉ là nàng khinh thường ánh mắt của người khác mà thôi.
Thanh Gia đáp: “ Lúc ngươi và Uyên Vu đánh nhau, thấy hắn bảo vệ Lan Tự, ngươi liền hạ thủ lưu tình.”
“ Hừ, sao ngươi không cho rằng ta không muốn lạm sát kẻ vô tội?” Lâu
Nguyệt Đồng cười khẩy một tiếng như nghe được chuyện cười, châm chọc
khiêu khích mở miệng.
Đôi mắt của Thanh Gia xuyên qua tấm mặt nạ thẳng tắp nhìn về phía nàng,
thanh sáng như gương, dường như có thể nhìn thấu nàng vậy.
Lâu Nguyệt Đồng bị nhìn đến phiền muộn, nhảy xuống khỏi đám mây chậm rãi bước đến: “ Ta quen một tên cực kì cổ hủ, đáng tiếc bây giờ hắn không ở đây, nếu không hai ngươi có lẽ đã ôm nhau nhận thân nhân rồi cũng nên.”
“ … Đạo hữu đùa rồi.” Thanh Gia nói, “ Xung quanh thôn Bích Liễu có nhiều yêu vật, mong đạo hữu hỗ trợ để ý Lan Tự một chút.”
Khó trách lại hảo tâm mời nàng đi!
“ Ngươi nói ta giúp thì ta sẽ phải giúp?” Lâu Nguyệt Đồng nhướn mày cười một tiếng, giọng nói như một vị công tử phong lưu, “ Ngươi tháo mặt nạ
cho ta xem, nếu là đại mỹ nhân thì ta sẽ giúp ngươi.”
Thanh Gia: “…”
Lan Tự trừng mắt nhìn, thấy bề ngoài Lâu Nguyệt Đồng không lớn hơn nàng
bao nhiêu bèn nhỏ giọng: “ Tỷ tỷ… ta sẽ không gây phiền toái đâu.”
Lâu Nguyệt Đồng nhìn nàng bằng vẻ mặt “ngươi có bị ngốc không”, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, âm thanh sột soạt tiến đến
gần!
“ Uyên Vu…”
“ … Không thấy… Hơi thở của hắn tại sao lại biến mất?”
“ Giao Uyên Vu ra đây!”
Tiếng gào thét khàn khàn truyền đến, một yêu vật đầu người thân rắn
khổng lồ đột nhiên vụt ra từ bụi cỏ, há cái miệng to như chậu máu, hung
hăng tấn công tới.
Cùng lúc đó, những con độc trùng từ bốn phía tràn đến, đi qua chỗ nào, cỏ cây chỗ đó liền trở nên khô héo suy tàn.
Thanh Gia xoay tay một cái, thanh kiếm vụt ra khỏi vỏ, kiếm thế vừa quét qua, ngân quang như tuyết, yêu tà xung quanh đều hóa thành tro bụi.
Nàng nhấc Lan Tự ném cho Lâu Nguyệt Đồng, mũi chân điểm một cái, phi
thân lên đấu với con rắn yêu.
“ Này! Ngươi…” Lâu Nguyệt Đồng bắt lấy cô bé, hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Lan Tự nhỏ giọng nói: “ Tỷ tỷ, ta sẽ biết điều.”
Lâu Nguyệt Động: “ Dám động đậy một cái ta sẽ ném ngươi cho yêu quái ăn thịt!”
Lan Tự không dám động đậy chút nào, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “ Tên kia… chính là hung thủ sát hại thôn nhân sao?”
“ Không phải.” Thanh Gia chân đạp con yêu, bổ ra một con đường cho hai
người, “ Uyên Vu cấp bậc Yêu Vương, đối thủ của hắn cũng thế, đây chỉ là một tiểu yêu.”
Cô bé ngẩng đầu lên, trong ánh trăng rực rỡ, thân ảnh màu trăng rồng bay phượng múa cầm thần kiếm đánh xuống, hình ảnh khi gặp gỡ Uyên Vu hiện
lên sâu trong ký ức của nàng - - nàng muốn trở thành một người lợi hại
như vậy!
“ Oanh!”
Yêu vật thân rắn khổng lồ đứt thành từng đoạn, phát ra tiếng gào thét
thảm thiết: “ Uyên Vu trốn không thoát đâu, Yêu Vương chỉ có thể là chủ
nhân ta! Chủ nhân ta!”
Đuôi rắn phát ra đợt công kích cuối cùng, quét về phía Lâu Nguyệt Đồng
và Lan Tự. Lâu Nguyệt Đồng vung tay một cái liền có thể tránh khỏi, đem
tiểu cô nương ném về phía Thanh Gia, hừ một tiếng biến mất.
“ Thanh Gia đại nhân, vị tỷ tỷ kia đâu?”
“ Nàng đi rồi.”
Tru Tà vào vỏ, không hề nhiễm một tia vẩn đục. Thanh Gia lãnh đạm xoay
người, bóng lưng lạnh lùng như trước, cô bé cầm lấy vạt áo của nàng đi
theo, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, yêu vật hóa thành tro, gió thổi qua xóa hết dấu vết.
“ Thanh Gia đại nhân, ta có thể gặp lại Uyên Vu đại nhân không?”
“ … Có duyên sẽ gặp lại.”
“ Vâng.”
Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực từ không trung rơi xuống bên hồ, khuôn mặt tinh
xảo nhăn nhó. Vừa rồi nàng vội vã rời đi là vì có thể cảm nhận được pháp lực của mình đang suy yếu rất nhanh, hôm qua vừa vào Cổ Linh Mộ, hôm
nay lại đánh một trận với Uyên Vu... Điều này đã làm nàng tiêu hao quá
nhiều sức lực.
Mặt hồ sáng như gương, nàng cúi đầu nhìn tay mình, bàn tay tuy vẫn mảnh mai trắng nõn như thế nhưng dường như đang nhỏ lại.
A Nguyên tự nhiên xông ra: “ Ngươi đang bị phong ấn, ta khuyên ngươi nên động thủ ít đi thì hơn. Hiện tại còn có thể dùng huyết khí khôi phục,
nhiều lần như thế sẽ làm tổn hại căn cơ.”
“ Nói nhiều!”
A Nguyên vừa lên tiếng lại trở nên yên tĩnh.
Tĩnh tọa một lúc lâu, Lâu Nguyệt Đống nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt
lại, đưa tay chạm vào phong ấn khế ước thượng cổ, rít qua kẽ răng: “
Trình Tử Xuyên! Trình Tử Xuyên! Tới đây cho ta…”
Một đặc điểm lớn của khế ước này chính là cảm ứng tâm hồn, vô luận có
cách nhau xa đến mấy, nếu một người gặp chuyện không may, người còn lại
sẽ có thể cảm ứng.
Lâu Nguyệt Đống vốn không hề có ý định sử dụng cái cái khế ước quái quỷ này, nhưng bây giờ… cũng là bất đắc dĩ.
Một đêm qua đi rất nhanh, nắng sớm bắt đầu chớm lộ, mặt trời vừa lên,
ánh sáng lưu luyến trên người thiếu nữ mặc váy đen làm nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt của nàng. Nàng nhắm mắt lại, ngoài sự xinh đẹp, xung quanh đột nhiên xuất hiện cảm giác lành lạnh quỷ mị.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Nàng mở mắt nghiêng đầu nhìn, Trình Tử Xuyên mặc bạch y, áo khoác thanh
sam, so với sự khắc nghiệt của Thanh Gia thì hắn lại có phần lịch sự tao nhã hơn, nhưng dung mạo đều tuyệt tục giống nhau như đúc.
“ Xin lỗi, ta…”
Trình Tử Xuyên còn chưa dứt câu đã ngơ ngẩn, chỉ thấy gương mặt lạnh
lùng của tiểu ma nữ bổ nhào về phía hắn, trong khi hắn đang nghĩ nên cản lại hay ôm lấy nàng, nàng lại lắc người biến thành… một con linh hồ non nớt trắng như tuyết bé xíu!
Linh hồ nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên ngực hắn, há miệng cắn vào tay hắn... hút máu.
Trình Tử Xuyên: “...”
Im lặng một hồi lâu, hắn tỉnh táo nói: “ Nguyên hình của đạo hữu rất đẹp.”
“ Cút!” Linh hồ miệng phun tiếng người, đôi mắt óng ánh trong suốt tỏa
ra ánh sáng rực rỡ sáng chói như ngọc lưu ly, giọng nói kiêu căng như
thường, “ Ta không phải yêu vật cấp thấp, không có cái gì gọi là nguyên
hình, biến thành cái dạng này là vì có thể dễ dàng duy trì pháp lực…
Ngươi! Cười! Cái! Gì!”
Trình Tử Xuyên nâng tiểu linh hồ chỉ bé bằng bàn tay trong tay, khóe môi khẽ nhếch lên, lặp lại: “ Rất đẹp.”
So với tiểu ma nữ lúc nào cũng lạnh lùng thì đáng yêu hơn nhiều.
Tiểu linh hồ quất đuôi: “ Cút!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...