Khi Lâu Nguyệt Đồng đang nói chuyện với A Nguyên, Trình Tử Xuyên liếc nàng một cái, mở cửa.
“ Biểu đệ? Tốt quá rồi, ngươi không sao! Động tĩnh vừa rồi quá lớn làm
ta không thể bình tĩnh, còn định xông vào nếu các ngươi không ra…” Phó
Diễn Chi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên sửng sốt, “ Biểu đệ, mắt của
ngươi?”
Trình Tử Xuyên gật đầu: “ Đa tạ quan tâm, đã không còn gì đáng ngại.”
Phó Diễn Chi vui vẻ vô cùng, thấy Lâu Nguyệt Đồng nghiêm mặt đi ra, hắn
lại sững sờ một lần nữa: “ Tiểu ma… Ngươi hình như lớn hơn một chút?”
Nếu như trước kia nói nàng nhìn giống như mười hai mười ba tuổi, hiện
tại nhìn lại lại thấy giống mười ba mười bốn tuổi, khác nhau không
nhiều, vẫn là một tiểu loli, nhưng nhãn lực của người tu đạo có thể chú ý đến điểm khác biệt thật nhỏ này.
Lâu Nguyệt Đồng dừng bước, ánh mắt sắc bén như dao: “ Thật không?”
Phó Diễn Chi gật gật đầu.
Lâu Nguyệt Đồng xác nhận hắn nói thật, đôi mắt khẽ cong, khóe miệng
nhếch lên, tâm tình vừa mới rồi còn khó chịu dần dần tốt lên, hời hợt
xua đuổi Phó Diễn Chi: “ Công pháp đột phá mà thôi.”
Trình Tử Xuyên: “ Chúc mừng đạo hữu.”
Lâu Nguyệt Đồng có ý riêng: “ Cùng vui.”
Ánh mắt của hai người vừa chạm nhau liền lập tức tách ra như không muốn
nhìn đối phương thêm một chút nào nữa, nhưng tựa hồ lại xuất hiện một sự ái muội không rõ.
Phó Diễn Chi đang không hiểu, liền nghe thấy Trình Tử Xuyên nói: “ Không cần ở lại Cổ Linh Mộ nữa, đưa chúng ta ra ngoài đi.”
“ Cổ tiền bối… Không, sư phụ có nói kiện chí bảo kia…” Phó Diễn Chi đang nói lại ngừng, hắn vốn định hỏi chí bảo kia là ai đoạt được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại không hỏi nữa, cười cười nói, “ Ta mới tiếp nhận truyền thừa nên vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Cổ Linh Mộ, cần thêm một thời gian nữa. Trình gia… Sau khi rời khỏi đây, ngươi định đến Trình gia
sao?”
Trình Tử Xuyên rũ mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười: “ Chỉ e tạm thời không đi được.”
Trình Diệu đã xác nhận thân phận của hắn, một khi ra khỏi Cổ Linh Mộ, thứ đang chờ đợi hắn, không cần nói cũng biết là gì.
Phó Diễn Chi cũng nghĩ đến chuyện này, nhíu mày.
“ Dong dài xong chưa?” Lâu Nguyệt Đồng không kiên nhẫn.
Phó Diễn Chi vung tay lên, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa.
“ Bảo trọng.” Hắn không nói thêm, trong lòng hắn đã hạ quyết định… Vẫn
Lôi Cung và Trình gia, từ nay sẽ không còn sự hòa thuận nữa.
Sau khi đưa hai người đi, hắn liền bước đến một gian phòng, ở đó, một
bạch y nữ tử bị thương không nhẹ đang nằm, đúng là Tần Tiêu. Trong mê
cung, Tần Tiêu nhập tâm ma, sau đó đi nhầm vào tử lộ, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc. May thay, Phó Diễn Chi lại ngu ngơ chọn đúng con đường
tiếp nhận thí luyện, trở thành người được truyền thừa Cổ Linh, cứu Tần
Tiêu một mạng.
Cửa ra Cổ Linh Mộ vẫn nằm trong cánh rừng kia, nhưng trong bí cảnh thời gian ngắn ngủi, ở bên ngoài, hơn một tháng đã trôi qua.
Lâu Nguyệt Đồng và Trình Tử Xuyên xuất hiện tại một nơi hoang vu, vừa hiện thân đã phát hiện một cỗ sát ý mãnh liệt bắn tới.
“ Ngươi thật sự là sao chổi, đi đâu cũng gặp phiền toái!” Lâu Nguyệt
Đồng nhíu mày vuốt vuốt tóc, trong nháy mắt vung sợi xích đen trong tay
lên, hàng cây trước mặt ầm ầm đổ xuống.
Một bóng người bay lên, khuôn mặt già nua, rõ ràng là đại trưởng lão của Trình gia, Trình Lệnh!
Người vốn thủ nơi này là Trình Tiện, nhưng Trình Tiện là một nhân vật
trọng yếu của Trình gia, chuyện lớn nhỏ nào thiếu hắn đều không được,
thấy đám người Trình Tử Xuyên mãi không ra nên đã đổi thành Trình Lệnh.
Trình Tử Xuyên mặt mày lạnh nhạt, lòng bàn tay khẽ đưa về phía trước: “ Chuyện này không cần đạo hữu ra tay.”
“ Tốt.” Lâu Nguyệt Đồng lúc này mới hài lòng nhếch môi cười, tiện thể
triệu hồi một đám mây trắng làm ghế bay ra phía xa xa, nhàn nhã chuẩn bị xem cuộc vui.
Ngự thiên vân!
Mặt Trình Lệnh biến sắc, tu sĩ thường hay sử dụng pháp khí, phi kiếm hay các vật ngoại thân khác để phi hành trên không trung, chỉ có người độ
kiếp phi thăng thành tiên mới có thể đáp mây, trong nháy mắt di chuyển
nghìn dặm. Đó vốn là một dấu hiệu dùng để nhận biết tu sĩ phàm nhân và
tiên nhân, nhưng hôm nay, Lâu Nguyệt Đồng đã đánh vỡ dấu hiệu đó - - sau lần giao tranh ở Trình gia kia, Trình Tiện đã phán định tu vi của nàng
tuyệt đối không phải của tiên nhân!
“ Phân tâm khi đối địch chính là đại kỵ.” Lòng bàn tay Trình Tử Xuyên
xuất hiện bạch quang, hóa thành ngàn vạn tấm lưới đánh về phía Trình
Lệnh. Động tác và lời nói của hắn đều lịch sự và tao nhã quá mức, giống
như đang cùng người ta luận bàn chứ không phải chém giết đoạt mệnh.
Trình Lệnh nắm chưởng quyền, quát lớn: “ Tên phế nhân, chết đến nơi rồi
còn muốn giáo huấn ta!” Quyền ảnh khổng lồ ngưng tụ thành hình hung hăng đập tới!
“ Ngươi dừng lại tại tiêu dao cảnh cũng đã lâu, tại sao mới chỉ biết
chút ít thủ đoạn nông cạn này vậy?” Trình Tử Xuyên không nhanh không
chậm nói, “ Ta còn chưa có ý định đến Trình gia, Trình gia đã đến tìm ta trước, từ khi nào chủ nợ so với người đòi nợ lại cây ngay không sợ chết đứng như vậy?”
Lời nói của hắn vô cùng nghiêm khắc, bạch võng đầy trời bao trọn quyền
ảnh, ánh sáng đang vô cùng nhu hòa bỗng hóa thành lưỡi dao sắc bén, chọc thủng vòng linh khí của Trình Lệnh. Trình Lệnh vẫn còn nghĩ hắn là “phế nhân” nên tránh không kịp, trong nháy mắt đã thấy cánh tay phải của
mình bị xé rách, máu chảy ồ ạt!
“ Căn cốt của ngươi, tu vi của ngươi…” Trình Lệnh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ hồ như không thể tin được.
Trình Tử Xuyên hờ hững nói: “ Thật đáng tiếc, đã khôi phục.”
Hắn vốn mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, lại lĩnh ngộ được đạo lực, sau khi cải tạo căn cơ liền trực tiếp vượt qua thoát phàm cảnh, đạt đến
đỉnh tiêu dao cảnh, muốn giết Trình Lệnh dễ như trở bàn tay!
“ Phụt!” Trình Lệnh tức giận đến mức phun ra một búng máu, vốn cho rằng
hắn là một phế nhân có thể nhanh chóng kết liễu, không nghĩ đến… Trình
Lệnh không hề có ý muốn chiến đấu nữa, quay người muốn chạy về đem tin
tức báo cho Trình gia - - Căn cơ của Trình Tử Xuyên đã khôi phục, Trình
gia gặp phiền toái!
“ Ngươi là người đầu tiên, vậy dùng ngươi để tế vong hồn cha mẹ ta đi.”
Trình Tử Xuyên bỗng nhiên than nhẹ, đầu ngón tay dường như có ánh sáng
chói lóa, “ Dừng lại thôi.”
Trình Lệnh đang trong tư thế xoay người lại, bỗng... không thể nhúc
nhích. Hắn chỉ có thể mở to hai mắt, trân trân nhìn bạch võng trên không hội tụ thành một thanh kiếm, chém về phía hắn!
“ Dừng tay!” Xa xa, hai đạo thân ảnh nhanh chóng bay đến, lờ mờ thấy được đó là đạo phục của Cửu Nguyên tiên môn.
Thổi một đám mây trắng qua, Lâu Nguyệt Đồng chậm chạp phủi phủi ống tay áo: “ Chậm rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...