Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Trình Khâm lại âm u nói: "Một tiểu minh tinh không có tiếng tăm lại có chỗ đứng vững chắc khi mới vào ngành như vậy.

Vốn dĩ sẽ có rất nhiều người nhìn không được, ghen ăn tức ở gây khó dễ đến cùng.

Nhưng hiện tại trừ cái tin tức cậu ta đánh người lần trước ra, lại còn xử lý ổn thỏa như vậy thì đã không còn cái gì khác.

Người phía sau nhất định không hề đơn giản, đặc biệt là trong đoàn phim người cũng đã biết cho nên mới không dám động cậu ta."
"Có khi là Trác gia..."
"Không thể là Trác gia! Trác Dịch kia rõ ràng là đang muốn đào góc tường.

Nhưng chúng ta có thể lợi dụng điểm này.

Ngươi cho người chú ý bên Trác Dịch, xem xem đối phương có làm ra hành động gì khó hiểu không.

Ta có dự cảm trong này có đường chuyển cơ cho chúng ta."
Trình Khâm híp lại cặp mắt nham hiểm của mình trầm giọng nói.
Quả đúng như câu: Chó đến đường cùng thì sẽ cắn bậy.

Trình Khâm hiện tại chính là một con chó đã đến đường cùng.

Tất cả mọi sức lực ông ta có đều là để nhảy ra cắn người một ngụm, tìm đường sống cho mình.
Lý Nam có vẻ vẫn không hiểu được ý tứ của Trình Khâm.

Nhưng thấy ông ta còn bình tĩnh như vậy, không phải đã rối loạn mà làm xằng làm bậy nên hắn không có nói nữa, trước dựa theo an bài của ông ta mà đi làm.

Họ đã muốn không còn thời gian, nếu không nhanh...
Trong khi người ta đang nghĩ muốn lợi dụng hắn, Trác Dịch lại cũng không được an ổn.
Không biết có phải bị một kiếm kia của Bạch Thụy kích thích hay không mà sau đó hắn liên tục mơ thấy giấc mơ kia.

Không phải là chỉ khi gặp Bạch Thụy, có tiếp xúc gần với Bạch Thụy mới có.

Mà ở lúc này những giấc mơ kia lại dồn dập đến, còn đã xuất hiện biến hóa khôn lường.
Ở trong mơ hắn không còn chỉ nhìn thấy bóng đêm vô tận nữa mà đã nhìn thấy nhiều thứ hơn.


Đại loại là lúc này...
Ầm!
Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết! Muốn diệt Tà Vương ta? Không dễ thế đâu!
Âm thanh này giống như từ trong linh hồn Trác Dịch bộc phát ra.

Ầm ầm như sấm nổ.

Bản thân hắn lần này tuy vẫn bị bóng tối bao trùm nhưng tầm mắt đã được trải rộng.

Hắn giống như đang đứng dưới góc độ của "hắn", nhìn được những gì "hắn" thấy.
Hắn thấy được bản thân bị một cái gì đó nhốt lại cùng khói đen vô tận, xung quanh bóng tối giống như đều từ trong người hắn phát ra, không ngừng công kích thứ nhìn như trong suốt lại khó lòng công phá kia.

Hắn ở trong không ngừng dùng bóng tối đối chọi với thứ đó, dần dần xâm lấn toàn bộ khoảng không bên trong.

Mà trong khoảng không đó không chỉ có một mình hắn mà còn có cả người khác.

Rất nhiều người toàn thân toát ra khí đen, khí đen kia lại hòa làm một cùng với bóng tối.

Theo thời gian hắn cảm thấy bản thân ngày một mạnh mẽ thêm, sức phản kháng lại càng nhiều hơn.

Nhưng có một chuyện không thể bỏ qua, đó là lần đâu hắn biết tồn tại hắn đang nhập vào gọi là Tà Vương.
Tà Vương! Ngươi đã làm trái quy tắc thiên đạo rồi! Đừng để bản thân vạn kiếp bất phục!
Ở lúc này một tiếng hét vang ầm ầm nổ tung đến hắn chỉ cho rằng mình là hồn thể mà còn cảm thấy choáng váng...!Không, có lẽ đây không chỉ là một giấc mơ.

Người hắn đang thông qua lục cảm của đối phương để chứng kiến tất cả có khi cũng chính là hắn.

Là hắn ở một kiếp nào đó.

Điều này hắn không phải mới đây mới có nghi ngờ.

Nhưng hiện tại lại càng chắc chắn hơn.


Âm thanh kia chính là đang gọi hắn.

Đây có khả năng chính là kiếp trước của hắn.
Có điều tại sao hắn lại nhớ đến kiếp trước? Là do Bạch Thụy? Bạch Thụy lại đóng vai trò gì? Là bản thân cậu ta trên người có điều thần bí? Hay trong quá khứ đôi bên đã có một mối liên quan sâu xa? Là cùng chiến tuyến hay đối địch nhau?
Trong lúc Trác Dịch đang suy nghĩ thì hắn nghe bản thân gầm rú lên đáp lại người kia.
Không Vương! Ngươi tưởng như vậy là trói được bổn tọa ư!? Không dễ vậy đâu...!A!
Nhưng nữa chừng lại...
Xẹt!
A! Đáng chết! Đây là cái gì!
Bỗng nhiên Trác Dịch cảm giác đến được một tia đau đớn không chịu nổi giống như phát ra từ sâu trong linh hồn.

Hắn biết, đây không phải là nổi đau từ trên thể xác.

Nó càng không phải đơn giản là hắn cảm nhận được từ "hắn" ở kiếp trước chịu đến.

Mà nó có khả năng là tổn thương từ trên mặt linh hồn luôn, cho nên cảm nhận của hắn mới sâu sắc như vậy.
Nhưng không đợi hắn nghĩ nhiều, đau đớn kia không hề dừng lại mà càng ngày càng dữ dội hơn.

Cứ như...!Cứ như có ai đó đang cầm kiếm xẻo lên linh hồn hắn từng nhát một, đau thấu tâm can, lại càng khiến nội tâm hắn dâng lên nổi hận không có điểm dừng.
Hắn biết, đây cũng không phải là cảm giác của hắn.

Nhưng hắn sao có thể thoát khỏi liên can?
Rốt cuộc đó là thứ gì?
Trong lúc hắn đang quằn quại trong đau đớn đến muốn tự xác vì dù sao linh hồn của hắn lúc này vẫn là một con người bình thường thì một giọng nói khác đã vang lên.
Cho dù hôm nay ngươi là Thiên Vương thì ta cũng có thể chém chết ngươi.
Thịch!
Trác Dịch khó hiểu mà cảm thấy tim mình kịch liệt nhảy lên mạnh mẽ khi âm thanh này xuất hiện bên tai.

Âm thanh này rõ ràng không phải của người gọi là Không Vương kia.

Người này rõ ràng trong cảm nhận của "hắn" khí tức không mạnh nhưng lại uy hiếp được đến "hắn".


Trác Dịch còn có cảm giác nếu tiếp tục như vậy bản thân linh hồn đều có khả năng ở trong giấc mơ bị đối phương ép chết bởi thứ đối phương dùng để chém "hắn" nãy giờ kia.
Trác Dịch nghe "hắn" nói: Đây là gì!!?
Là thứ để giết ngươi!
Sâu trong linh hồn Trác Dịch cảm thấy âm thanh kia đặc biệt lạnh lẽo, âm trầm như hồ sâu vạn trượng, đến cả bản thân hắn đều muốn run rẩy theo.
Thần Vương không thể chết? Vậy để ta nhìn xem thanh Diệt Vương này có thể chém chết ngươi hay không.
Ầm!!!
"Hộc!"
Trác Dịch từ trên giường ngồi bật dậy, hơi thở như trâu, toàn thân ướt đẫm như vừa được vớt từ trong nước lạnh ra.

Hắn cảm nhận được trái tim bên trong lòng ngực đang muốn nhảy ra ngoài, đập đến không thể kiểm soát.

Hắn có cảm giác nếu bản thân không kịp thời tỉnh lại, hắn sẽ chết dưới thứ gọi là Diệt Vương kiếm kia.
Thiên Vương...!Thiên Vương...!Diệt Vương kiếm...!Thiên Vương vẫn có thể chết...!Cho nên "hắn" chết mới có hắn...
Trác Dịch dù trong mơ may mắn không được cảm nhận đến cái chết nhưng hắn lại không chút nào hoài nghi bản thân đã mém chết dưới thanh kiếm này.
Nhưng hắn lại chưa thể tìm được chút liên hệ nào từ trong giấc mơ cho thấy Bạch Thụy có liên quan.

Hắn biết nếu cứ tiếp tục mơ nữa, có lẽ hắn sẽ được đến một chút tin tức.

Nhưng sau đó thật lâu hắn vẫn không thể được tới giấc mơ đó lần nữa.

Cứ như thể trước nay chưa từng có mơ, tất cả chỉ là ảo giác của hắn.

Hắn vừa cảm thấy may mắn vừa lại buồn bực không thôi.

Giống như khi một người đã cố chấp nhận một thứ mà không được, hiện tại được thì nó lại biến mất, làm sao có thể không khó chịu.

Hắn biết nếu hắn hiểu rõ hơn mọi chuyện thì đây có thể là một lợi thế cho hắn sau này dụ dỗ được người đến tay.

Nhưng cho dù không có...
Bạch Thụy dạo này cứ có cảm giác ánh mắt Trác Dịch nhìn mình rất lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

Có điều, có một chuyện cậu rất chắc chắn, càng ngày cậu càng không thích tiếp xúc với hắn.

Cứ như thể cái thứ khiến cậu ghét trên người hắn bắt đầu lan tràn ra ngoài một cách không kiểm soát vậy.

Nói thật thì đến hiện tại Bạch Thụy càng lúc càng thấy hoài nghi vì sự kỳ quái này.

Phải biết rằng cho dù cậu không thích giao tiếp với người nhưng không có cảm giác bài xích như hắn.


Giống như cậu từng so sánh trước đây, hắn là bóng tối còn cậu là ánh sáng.

Ánh sáng đương nhiên bài xích bóng tối.

Có lẽ không chỉ là cậu cảm thấy thôi đâu.

Trác Dịch để ý đến cậu có khi cũng có một chút liên quan đến nó chăng.

Nhưng cậu lại không biết đó là cái gì.
Cạch.
Bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh cửa bị khóa lại khiến Bạch Thụy lập tức quay phắt người nhìn về phía sau.

Nhưng đập vào mắt cậu lại là khuôn mặt đẹp trai của Trác Dịch.
Bạch Thụy không khỏi nhíu mày khi nhận ra cửa nhất định là bị đối phương khóa trái.
Sơ xuất quá...
Cậu vừa nghĩ đến đây đã nghe Trác Dịch dùng giọng điệu có chút quái dị hờ hửng cảm thán một câu: "Bảo sao mà tôi cảm thấy cậu mặc thứ trang phục này trông lại hợp như vậy."
Tim Bạch Thụy không khỏi nhảy lên một cái, ngoài mặt lại lạnh lùng nhìn Trác Dịch, khó hiểu hỏi: "Anh đang nói cái gì? Sao vậy? Không muốn diễn nữa rồi? Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?"
Đã muốn xé rách mặt, thái độ của Trác Dịch lúc này còn khiến cậu sinh ra bất an, Bạch Thụy quyết định thẳng thừng với hắn luôn.
"Trước tôi chỉ có chút hứng thú với cậu, rồi lại dần dần cảm thấy có hứng thú hơn...!Cho dù tên kia có ra sức chứng tỏ cậu là người của hắn thì tôi vẫn là hứng thú không giảm, càng muốn giành lấy..."
"Xì!"
Bạch Thụy không đợi cho hắn nói hết đã lên tiếng khinh bỉ.

Ai thèm ở đây nghe hắn nói điên nói khùng.
Nhưng Trác Dịch giống như không để tâm, một vẻ bao dung cho Bạch Thụy trào phúng hắn.

Trác Dịch tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại tôi càng muốn biết cậu cùng Diệt Vương kiếm có cái gì liên quan."
Thịch!
Trái tim Bạch Thụy mãnh liệt nhảy lên, nhất thời không giữ được biểu tình lại để cho Trác Dịch bắt được một tia biến hóa gần như nhỏ đến không đáng kể kia.

Nhưng cho dù vậy thì Bạch Thụy vẫn không định thừa nhận cái gì.
"Anh nói gì tôi không hiểu.

Nếu anh muốn thay đồ trước thì xin mời.

Nhưng mà tâm ý của anh tôi khinh thường nhận.

Mời tránh đường!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui