Bạch Thụy giữ lại tiếng khụ trong lòng, làm bộ như không có gì xảy ra mà à lên một tiếng.
Nhưng cậu không có phản ứng gì không có nghĩa là người khác cũng vậy.
Ngô Tĩnh chỉ hận không tập trung tất cả tâm tư lên người cậu, hóng bát quái.
Thời điểm Sùng Minh nói Bạch Thụy bận cô không khỏi bổ não trong đầu Bạch Thụy bận cái gì...!Sáng nay Sùng Minh đến xin cho Bạch Thụy nghỉ cô còn nói hôm qua không phải còn tốt, tuy lúc về có chút vội nhưng không thể mới qua một đêm đã có chuyện.
Hiện tại nhìn thấy Khương Sầm...!Càng nghĩ Ngô Tĩnh càng kích động, trong lúc nhất thời trong lòng còn đem couple mình mới ship ra so sánh, giữa Trác Dịch và Khương Sầm ai đẹp đôi với Bạch Thụy hơn.
Kết quả chưa tới một giây cô đã đá Trác Dịch qua một bên thế chỗ cho Khương thần nhà mình vào.
Càng soi lại càng cảm thấy xứng đôi không chịu được.
Nhưng mọi nổ lực bỏ lơ ai đó của Bạch Thụy đã định là sẽ không làm nên cơm cháo gì.
Khi mà ai đó không hề có ý định này.
"Không phải còn chưa mặc trang phục sao?"
"A?"
Bạch Thụy theo bản năng ngốc một tiếng vừa nghệch mặt nhìn ai đó thông qua gương trang điểm trong phòng.
Chưa gì mà hành động bản năng đã bán đứng cậu rồi, tiểu ngốc bức.
"Đi thôi."
Khương Sầm khóe mắt khẽ kéo dài khó thấy, lại không có cho cậu cơ hội ngây ngốc đã kéo tay cậu đứng dậy, có Sùng Minh dẫn đường rời đi phòng hóa trang.
Bạch Thụy chỉ biết khờ khạo bị hắn kéo đi.
Nhưng thật ra chính cậu lại không biết khóe môi bản thân đã nâng lên, trông có chút đắc đến cậu còn chẳng hiểu tại sao.
Tại sao chỉ một hành động như vậy cậu đã vui.
Mới nãy là ai làm định làm lơ người ta.
Hai người vừa đi là trong phòng lập tức xôn xao lên.
"Đừng nói là..."
"Chứ còn gì nữa..."
"Không ngờ là bị bao nuôi thật..."
"Khụ!"
Nhưng một tiếng khụ mãnh liệt này đã mạnh mẽ cắt ngang những âm thanh bàn tán ghen ăn tức ở của đám người trong phòng.
Bọn họ không khỏi hoảng sợ quay đầu qua nhìn người vừa lên tiếng, Ngô Tĩnh.
"Nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì chết lúc nào cũng không biết đâu.
Nhìn lại cho kỹ người mình đang nói ra nói vào là ai đi đã, cẩn thận miếng cơm manh áo vất vả có được đều sẽ là dã tràng xe cát đấy."
Ngô Tĩnh vừa sắp xếp lại hộp trang điểm của mình vừa âm dương quái khí nói.
Đám người này thật sự là...!Gan đã không lớn còn không có mắt.
Cũng không xem mình đang nói ai.
Tuy cô chưa từng nghe nói Khương tổng có bao nuôi tình nhân nhưng cái cách hắn để ý Bạch Thụy không hề giống tình nhân bình thường mà giống người yêu hơn.
Rõ ràng biết hành động lộ liễu của mình sẽ khiến cho Bạch Thụy bị bàn ra tán vào cũng như ảnh hưởng địa vị của mình nhưng hắn vẫn làm.
Hắn là đang nói cho người khác biết đây là người của hắn, đừng có ăn gan hùng mà động vô đấy.
Đúng vậy, Ngô Tĩnh nghĩ không sai.
Người như Khương Sầm chưa từng có nuôi dưỡng tình nhân nên hắn cũng không có cái tâm kim chủ.
Hắn đối với Bạch Thụy càng ngày càng để bụng thì tự nhiên đã xem cậu là của mình.
Một tờ giấy không làm nên được vấn đề gì chứ chưa nói chỉ có hai người họ biết với nhau.
Hắn muốn Bạch Thụy là gì của mình lại không cần để bụng người khác nghĩ thế nào, sao lại phải cần sợ người khác hiểu lầm.
Cho nên mới có chuyện hôm nay hắn công khai cùng cậu tới, để cho mọi người biết cậu là của hắn, đừng có động loạn tâm tư với cậu.
Hắn không sợ người trong đoàn làm phim bàn tán rêu rao ra ngoài.
Không phải vì không sợ phiền toái, hắn vẫn có nổi bật tâm với một số người.
Nhưng quan trọng là hắn không cho rằng người ở đây ngu đến mức không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.
Không biết cái gì được nói, cái gì không.
Tựa như Ngô Tĩnh vừa mới cảnh cáo, lạng quạng thì túi cơm cũng mất.
Cách làm tuy bá đạo như vậy đó nhưng lại phù hợp với tính cách và con người của hắn.
Chính là phong cách đại tư bản khiến người căm ghét!
Bạch Thụy bị người kéo một mạch đến phòng thay đồ, trên đường bị bao nhiêu người nhìn cậu đếm không hết.
Nhưng nhìn tấm lưng thẳng tắp bá đạo phía trước, tâm tình của cậu dần dần trở lại bình thường, không còn gợn sóng nữa.
Đúng vậy, hắn đã không bận tâm thì thôi, cậu để ý làm gì.
So với Sùng Minh thật có lo sợ cho hình ảnh của Bạch Thụy, bản thân cậu trong lúc không rõ lại chỉ lo người đàn ông hình tượng.
Cuộc đời minh tinh là hắn cho cậu, không phải cậu muốn.
Cho dù hắn có không cho cậu đóng phim nữa cậu cũng chẳng để ý.
Đương nhiên cậu sẽ không quan tâm hình tượng của mình.
Biết là do hắn bị Trác Dịch kích thích mới muốn đến tỏ vẻ một chút.
Dù cảm thấy hắn thật là ấu trĩ nhưng cậu lại không ném nổi trong lòng thấy vui.
Vui vì hắn xem cậu quan trọng hơn hình ảnh Khương đại tổng tài của mình.
"Anh...!Không ra ngoài sao?"
Bạch Thụy nhìn người đàn ông vẫn đứng ở đó nhìn mình, không thể không lên tiếng hỏi.
"Trên người em có cân thịt nào tôi chưa thấy?"
"..."
Nói quá đúng, không phản bác được.
Bạch Thụy bụng thì nghĩ, tay đã động thủ cởi quần áo rồi.
Người đàn ông trước mặt một khắc không rời nhìn chằm chằm cậu, Bạch Thụy rõ ràng da mặt cũng dày lắm nhưng lúc này lại cảm thấy nó không ngừng bị ánh mắt kia mài mỏng dần đi.
Cậu cởi đồ mà cứ như đang bị nướng trên than hồng.
Nhéo.
"..."
Bạch Thụy cảm nhận cái mông bị ai đó nhéo một cái mà cảm xúc không sao diễn tả được thành lời.
Biết ngay hắn sẽ không chịu đứng yên mà...!Nhưng nhờ vậy cậu lại cảm thấy đỡ ngượng hơn.
Chứ bình thường thả rong chạy trước mặt hắn hoài mà có sao đâu.
Trong lúc nhất thời chính bản thân Bạch Thụy đã không xem Khương Sầm là người ngoài.
Này chính là tiết tấu bị người ăn đến gắt gao bản thân lại còn không biết.
Cứ thế, dưới sự quấy phá của Khương đại tổng tài, Bạch Thụy rốt cuộc đã mặc được trang phục Tô Lạc vào.
Khương Sầm không phải lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Thụy trong trang phục thế này.
Tất cả mọi hình ảnh của cậu đều được Sùng Minh gửi đến cho hắn, không thiếu cái nào.
Thế nhưng đây đúng là lần đầu hắn nhìn cậu mặc từng thứ như vậy, dần dần trở thành hình dạng hắn không quen thuộc..
Thời điểm Bạch Thụy mặc nó, cả người cậu cứ như biến thành người khác.
Toàn thân như nhiễm lên thứ khí tức không thuộc thời đại này, cứ như một khắc sau cậu sẽ cưỡi kiếm bay đi mất.
Cho nên...
Bộp!
"A!"
Bạch Thụy bất chợt bị người ôm vào lòng khẽ kinh hô lên một tiếng.
Nhưng chưa đợi cậu nghi hoặc chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe người kia dùng chất giọng lạnh lùng lại có thêm chút gì đó cậu nghe không rõ lại khiến cậu không nhịn được run lên gọi: "Bạch Thụy."
"...Ân."
Bạch Thụy đầy mặt mờ mịt cẩn thận nhỏ giọng đáp lại.
"Tôi có thể không tính toán cho việc em là cái gì đó, em muốn giấu bao lâu thì giấu, tôi sẽ không hỏi nhưng không cho phép em rời đi tôi.
Nghe rõ không?"
Bạch Thụy ngẩn ra, trái tim lại vô thức đập thình thịch không ngừng.
Nhưng cậu biết đó không phải vì sợ.
Đó là thứ cảm xúc rất kỳ lạ cậu chưa từng trải qua.
Cậu nữa hiểu nữa không mà im lặng không đáp lại ngay.
Nhưng cậu không lập tức trả lời lại khiến cho người đàn ông không hiểu bất an rồi nóng nảy lên, giọng điệu trầm thấp giống như được hắn nghiến ở trong kẽ răng: "Nghe rõ không!?"
"Nghe rõ rồi..."
Giọng Bạch Thụy từ trong lòng ngực hắn phát ra có chút nhỏ lại giống như bị ép phải cam chịu.
Nhưng đến chính bản thân cậu cũng không biết biểu cảm trên khuôn mặt mình lúc này mềm mại cỡ nào.
Đừng nói bị ép, thời điểm nghe hắn nói trong lòng cậu chưa từng có ý nghĩ từ chối.
Cho dù cậu ở bên cạnh hắn thời thời khắc khắc đều nghĩ trùng tu long châu để tìm đường trở về, lúc này cậu một chút đều không nghĩ tới.
Chỉ nghĩ đi đáp ứng hắn, suốt đời không rời khỏi hắn.
Không phải vì sợ hắn, không phải bị ép, tất cả tế bào trên cơ thể cậu đều kêu gào điều đó, không thể khống chế.
Vốn dĩ Khương Sầm còn cho rằng cậu không tình nguyện, nhưng cái tay đang ôm hắn lại đã trấn an hắn ngay lập tức.
Không cần bất cứ lời nào.
Chỉ cần như vậy thôi.
Sau đó suốt buổi chiều Khương Sầm đều ngồi ở chỗ nghỉ chân của trường quay nhìn xem Bạch Thụy đóng phim.
Lúc nào có cảnh quay thì hắn chú mục nhìn Bạch Thụy không rời mắt, lúc không có thì hai người dính trùm một chỗ.
Tuy cả hai không có làm gì ngoài việc Bạch Thụy sẽ nhờ hắn làm bạn diễn của mình, cùng cậu đối diễn cảnh tiếp theo nhưng từ trong ánh mắt người khác, xung quanh hai người không chút nào thiếu những bong bóng màu hường ngọt ngấy.
Ai nhìn vào là biết mối quan hệ của hai người không hề tầm thường.
"Trác ảnh đế, đó là ai vậy?"
Phạm Dao Lạc vừa kết thúc một cảnh quay với Trác Dịch khẽ đụng vào hắn nhỏ giọng hỏi.
***
Tuy vài cái like không làm nên đồng bạc gì nhưng mọi người cho tg xin để làm động lực, viết truyện sẽ thấy vui hơn, có sức mà bão táp phong ba cho các bạn.
Thân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...