Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba
"Tôi nhớ trong kịch bản không hề có cảnh đó."
Giọng người nam nhân vẫn còn trầm khàn từ tính nghe vào tai là khiến người mơ màng không chút cản trở bay đến bên tai Bạch Thụy.
Bạch Thụy vốn cũng không có ngủ nên nghe được rõ ràng.
Trong lòng cậu khẽ run một cái còn không khỏi thắc mắc chẳng lẽ Sùng Minh chưa nói gì với hắn? Nhưng cậu vẫn là lập tức mềm nhũn đáp lại: "Đúng là trước đó không có, gần đây mới thêm vào."
Khương Sầm thật là chưa biết.
Không phải Sùng Minh chưa nói mà là hắn không kịp nói, không dám nói.
Từ khi rời khỏi trường quay trở lại khách sạn đợi cậu khí áp quanh thân của Khương đại tổng tài ta rất lớn, Sùng Minh môi còn không dám động đương nhiên một lời đều không dám nói.
Khương Sầm tâm tình đang khó chịu lại chẳng hỏi, cứ vậy mà giằng co đến lúc Bạch Thụy về.
"Anh đừng giận, Khương Sầm..."
Bạch Thụy thấy hắn không nói gì thì lập tức cựa quậy nhích người lên ôm mặt tên nam nhân đã ăn no mà vẫn còn hờn dỗi với cậu vừa hôn chóc chóc lên môi vừa nhẹ giọng dỗ dành.
Bởi vì cậu động cho nên khiến con quái vật đang bị cậu kẹp bên trong đường hầm kia bị trượt ra một chút, nhưng nó nhanh chóng bị người đàn ông không nói một lời đỉnh hông nhét ngược toàn bộ trở về.
Vốn dĩ nó không cứng bao nhiêu nhưng chẳng ngại lối đi kia đang quá mức ẩm ướt cho nên nó vẫn là thuận lợi không chút khó khăn tiến vào rồi.
Hành động của hắn đương nhiên tránh không khỏi rước lấy một tiếng hừ mềm nhũn của Bạch Thụy.
Bản thân cậu còn theo bản năng rùng mình cắn chặt lấy nó.
Hành động giống như đang bù đắp lỗi lầm vì đã để nó trượt ra không ngoại lệ khiến cho vật kia phồng lên ngay lập tức.
Nhưng Bạch Thụy đang bận dỗ dành ai đó lại không có bận tâm đến thước tất kinh người kia.
Cậu quen thuộc lại thản nhiên cắn chặt lấy nó vẫn là không ngừng ôm mặt nam nhân liếm tới liếm lui như mèo liếm lông khiến ai đó không khỏi tức cười mà dùng sức bóp mạnh lên mông cậu một cái cho bỏ ghét.
"Sao tôi phải giận?"
Bạch Thụy vừa nghe đã vô thức bĩu môi.
"Tôi chính là không nhìn được đồ của mình bị người khác mơ tưởng."
"Đúng đúng! Anh không có ghen...!Ư..."
Bạch Thụy bị ai đó thẹn quá hóa giận đỉnh mạnh một cái mà bất ngờ phát ra một tiếng rên khẽ quyến rũ khó nhịn.
Vậy mà cậu vẫn còn rất bất chấp, nhất định không chịu buông môi người kia ra.
Hành động như vậy tuy là lấy được lòng nam nhân đến không xong nhưng vẫn không chặn được tâm tư nhỏ nhen của hắn.
"Gan em lớn rồi phải không?"
"Không phải! Là em sợ anh ghen hại thân, không liên quan gì đến anh hết!"
"Ha..."
Khương Sầm bị cậu nói nhăng nói cuội dỗ đến bật cười.
"Tôi đói rồi."
"Đói rồi? Để em gọi Sùng Minh...!Ư a..."
Bạch Thụy vừa nghe đã nghĩ bật dậy đi tìm điện thoại, một chút đều không nghe ra ẩn ý trong lời nói sắc tình của người đàn ông.
Đến lúc bị hắn đè ra nắm mông dập xuống liên tục cậu mới muộn màng hiểu được ý của hắn.
"Tôi chỉ muốn ăn em thôi! Tiểu bại hoại!"
"A ư..."
Bạch Thụy còn biết nói gì nữa đâu.
Điều cậu có thể làm là tận tình bày ra bản thân cho người đến hưởng dụng.
Trong lòng tiểu hỗn sắc kim long nào đó còn ngốc bức nghĩ chỉ cần hắn quên đi chuyện kia, ăn sạch cậu đều được hết.
Hoàn toàn không nhận ra rằng bản thân đã đang dùng thứ tâm thái nào đến dỗ dành người kia.
Tất cả đều do bản năng đến làm chủ.
Kết quả của một trận làm tình không báo trước này là cậu mệt đến ngất ngư, buộc lòng Sùng Minh phải xin đạo diễn Tiêu dời lịch quay buổi sáng hôm sau của cậu xuống buổi chiều.
Bạch Thụy được người đàn ông ôm cứng trong ngực đã rơi vào trạng thái nhập định sâu lại không hề hay biết.
Bên trong đan điền của cậu, long châu từ đêm qua vẫn xoay tròn không ngừng nghỉ.
Khương Sầm mới đầu không có nghĩ gì, chỉ cho rằng cậu đang ngủ nhưng sau đó hắn phát hiện cậu khác thường.
Trước đây họ không hề thiếu những lần làm tình mãnh liệt nhưng Bạch Thụy còn có thể tỉnh táo trò chuyện với hắn.
Hiện tại cậu lại ngủ mê mệt, hơi thở còn lúc có lúc không.
Bụng nhỏ trong lúc vô tình hắn chạm đến còn nóng rẩy.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn là cậu nuốt quá nhiều con cháu của hắn mà hư bụng.
Nói đến chuyện này, nó là một phần nguyên nhân khiến cho Khương Sầm nhận định Bạch Thụy một không phải người, hai không phải người bình thường.
Bởi vì đối với người bình thường mà nói mỗi khi làm tình thứ kia không thể để bên trong mà phải rửa sạch ngay.
Nếu vài lần đầu hắn không chú ý thì sau đó số lần hắn tắm cho cậu không ít, kiểu gì vẫn phải phát hiện ra.
Đó chính là mặc kệ hắn bắn vào bao nhiêu thì mỗi khi tẩy rửa hắn đều không thể moi ra được chút gì từ nơi ấy.
Thứ đầu tiên hắn nghĩ đến chính là cậu là yêu tinh chuyên đi hút tinh khí của nam nhân để bồi bổ.
Nhưng sau đó hắn phát hiện mình khỏe mạnh, còn tốt hơn trước đây, Bạch Thụy lại không có biểu hiện gì đáng ngờ hắn mới mặc kệ cậu.
Đương nhiên yếu tố quan trọng nhất là hắn có thể khống chế được cậu mới dám chấp nhận để cậu ở bên cạnh.
Sau đó hắn dần dần sinh tâm chiếm hữu, càng muốn giữ cậu ở bên mình thì lại càng mặc kệ chuyện này đi.
Hắn đã muốn chấp nhận cậu không phải người thường, bản thân cậu cũng không có biểu hiện gì không tốt khi nuốt đi bao nhiêu con cháu của hắn như vậy.
Nhưng hiện tại tình trạng của cậu khác thường khiến hắn không khỏi lo lắng.
Nhưng khi hắn tính lay cậu dậy kiểm tra xem thì một tiểu chuột nhỏ đã từ đâu nhảy ra, một phát nhảy đến trên giường, còn liên tục lắc đầu tỏ vẻ với hắn, khiến hắn khựng lại động tác trên tay.
Tiểu Sầm dù sợ muốn chết nhưng vẫn không thể không cố gắng diễn đạt cho hắn biết không thể đánh thức chủ nhân của nó lúc này.
Bản thân nó mới tu luyện còn chưa quá hiểu rõ quá trình này, nhưng bản năng mách bảo nó quấy rầy chủ nhân lúc này không phải chuyện gì tốt.
Ý nghĩ chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm khiến nó mạo muội việc bị nam nhân tử hình cũng phải đứng ra.
Bày tỏ xong rồi nó còn vừa run rẩy vừa im lặng nhìn hắn, xem thử hắn có hiểu ý mình không.
Khương Sầm cùng tiểu vật nhỏ bình thường sợ hắn như sợ cọp, lúc này vẫn sợ nhưng vẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn đối diện mấy giây.
Không biết hắn có hiểu hay không nhưng tiểu Sầm thấy hắn khẽ nằm lại trên giường.
Bàn tay đang đặt bên vai tiểu minh tinh một chút cũng không biết chuyện gì đang xảy ra không có rời đi nhưng đã chuyển xuống bên dưới eo.
Tiểu Sầm nhìn thấy vậy thì vô thức thở ra một hơi.
Mặc kệ có hiểu hay không, không gọi tỉnh chủ nhân nữa là nó mừng rồi.
Nó cũng không định ở lại trên giường chọc hắn mà nhảy đến tủ để đèn ngủ bên cạnh, nơi nó có thể nhìn đến chủ nhân của mình rồi nằm xuống.
Một bộ mở to đôi đậu đen đầy linh tính trông chừng chủ nhân của mình của nó khiến Khương Sầm đáy mắt khẽ nhúc nhích.
Đối với việc nó hộ chủ như vậy Khương Sầm không phải không hài lòng, nhưng mà...!Tiểu minh tinh rõ ràng không bình thường con vật nhỏ kia lại biết.
Tiểu minh tinh có bí mật giấu hắn, cho dù cậu đã tận lực che giấu lại giấu không hết hắn đương nhiên biết rõ.
Vốn dĩ hắn không có nghĩ ngợi gì, nhưng bỗng một ngày hắn phát hiện có người thứ hai biết rõ về cậu còn hắn vẫn không biết gì...!Hắn không thể gặng hỏi cậu lại không thể đem con vật kia ra tra khảo, không biết chuyện gì, cứ như người ngoài cuộc...!Cảm giác này Khương đại tổng tài bày tỏ hắn không vừa ý chút nào hết.
Hắn biết đây là do bản năng chiếm hữu quấy phá, nhưng hắn lại không cảm thấy nó có gì không đúng.
Nếu không phải biết không thể làm gì lúc này...!Nhưng đợi có cơ hội hắn sẽ tính toán nợ nần với cậu.
Tiểu Sầm nằm bên kia không biết có phải cảm nhận được nội tâm khó chịu của Khương Sầm hay không mà khẽ run cái tai nhỏ màu đen bé tin hin của mình.
Thật lòng mà nói nó sợ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng trấn định tự nhiên mà tiếp tục ở một bên canh chừng chủ nhân.
Chỉ là lâu lâu đôi mắt đậu đen kia sẽ khẽ liếc về phía hắn thăm dò lại cảnh giác.
Dù nó biết nếu người kia muốn gây bất lợi cho nó, nó ngăn không được.
Mặc kệ hiện tại nó đã là một yêu tu có năng lực mị hoặc.
Nhưng không biết tại sao, nó cảm thấy năng lực kia nó không mê hoặc được chủ nhân thì cũng không mê hoặc được hắn.
Tuy rằng không biết tại sao nhưng càng như vậy nó lại càng sợ hắn.
Bình thường đều tận lực không khiến hắn ngứa mắt dù nó là một tiểu đáng yêu biết nghe lời.
Một trận "đánh nhau" dữ dội của chủ nhân nó và người kia hôm qua, trong thời gian đó nó đều im thin thít nằm ở trong tủ quần áo không dám ló ra.
Cho dù biết người khác sẽ không rõ nhưng nó vẫn là dùng nguyên lực trong cơ thể đem lục cảm của mình che lại hết, đảm bảo sự riêng tư cho chủ nhân của mình.
Nó là một con chuột rất biết điều đó, cho nên người kia của chủ nhân có thể đừng dọa nó nữa được hay không...
Nếu Khương Sầm mà biết tiếng lòng của nó thì sẽ lạnh lùng phun cho nó hai chữ "nhát gan" ngay.
Hắn có làm cái gì đâu.
Là nó tự mình sợ.
Bá đạo không nói lý vậy đó.
Nhưng thật ra hắn không có nói sai.
Hắn thật sự là không có tận lực dọa nó, ai biết nó lại sợ hắn như vậy.
So với chủ nhân của nó dù bị hắn bức hiếp nhiều như vậy còn có thể lâu lâu đối với hắn không sợ trời không sợ đất khiêu khích uy quyền thì thật sự là quá nhút nhát.
Cứ như vậy, một người một chuột im lặng canh chừng bên người Bạch Thụy đến gần trưa cậu mới tỉnh lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...