Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba
"Bắt đầu!"
Theo tiếng hô của Tiêu Tầm, hai người đang được chú mục dưới bao nhiêu máy quay lớn nhỏ lập tức có hành động.
Cảnh quay lúc này là Khiêm Vương toàn thân mùi rượu vừa từ yến tiệc tại phủ tướng quân đi ra hóng gió, vừa đến phía sau núi giả ở hậu hoa viên đã bắt gặp Tô Lạc mới bị em gái gài bẫy uống một ly trà có chứa xuân dược.
Vốn là Tô Lạc đã dùng nội lực phong bế kinh mạch nhưng hiệu quả thuốc kia quá lớn nên toàn thân cậu vẫn là khô nóng, khuôn mặt ửng hồng khả nghi, hơi thở hơi loạn, tinh thần không được tỉnh táo lắm.
Cậu hoàn toàn là dựa vào ý chí kinh người chỉ để chạy khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhưng lúc Tô Lạc vừa vượt qua một ngọn núi giả thì lại đụng trúng Khiêm Vương.
Đối phương vừa nhìn thấy cậu đã giống như ong nhìn thấy bướm nhào đến ngay.
Tô Lạc không kịp trở tay cứ thế bị đối phương ôm vào ngực.
Cơ thể bị xuân dược quấy phá lại bởi vì mùi rượu nồng nặc của hắn chọc cho càng thêm không ổn nhưng cậu vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo đẩy đối phương ra.
"Tô Lạc...!Bổn vương vẫn cảm thấy ngươi chính là người bổn vương để ý lúc nhỏ..."
"Ngươi!...!Mau buông ta ra!..."
Khiêm Vương giống như đã bị chuốc say mặc kệ thế nào đều không chịu buông Tô Lạc.
Hai người họ gần như là dán chặt ở một chỗ.
Khiêm Vương trong lúc đứng không vững trực tiếp đè Tô Lạc đã mất sức vì xuân dược, không còn giống như ngày thường dễ dàng né tránh hắn nữa lên núi giả.
Nhưng điều đó lại khiến cho Khiêm Vương đang say đến hồ đồ lầm tưởng là Tô Lạc cam chịu, rốt cuộc đã không phản bác chuyện này nữa, trong lúc kích động đã đưa mặt vùi vào cổ cậu gặm cắn.
Tô Lạc mới đầu còn chếch choáng bởi vì cú ngã đè ra kia, khi bị Khiêm Vương chạm một cái cậu đã giật mình, bỗng nhiên không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy mạnh Khiêm Vương một cái rồi loạng choạng bỏ chạy.
Khiêm Vương bị chuốc rất nhiều vì Tô Mạc Đình muốn nhân dịp này gạo nấu thành cơm với hắn nên khi bị đẩy ra hắn đã bất tỉnh nhân sự nằm trên đất, không đuổi theo được Tô Lạc nữa.
Một lúc sau hắn mới bị Tô Mạc Đình cùng gia đình tìm thấy.
Theo yêu cầu của đạo diễn thì trong cảnh này Tô Lạc phải diễn được cảm xúc bối rối vì bị người chuốc thuốc, vì cảm giác mới mẻ cậu chưa từng trải qua lại giận dữ bất bình bởi vì Khiêm Vương năm lần bảy lượt nhận sai, muốn ép mình đi vào con đường đoạn tụ chi phích bị người người phỉ nhổ nhưng cũng bị thuốc làm cho mê muội mém không giữ được mình.
Thời điểm Khiêm Vương hôn lên cổ cậu phải lập tức biểu hiện ra sự thất kinh, bàng hoàng tỉnh táo lại rồi loạng choạng chạy đi.
Bạch Thụy nữa vì không muốn diễn đi diễn lại cảnh này nên từ đầu đã rất tập trung.
Cậu cũng không phụ sự kỳ vọng của Tiêu Tầm mà một lần đã đạt được đến cái ông muốn.
Vốn là chẳng có vấn đề gì khi người đóng chung với cậu là một ảnh đế tầm cỡ, diễn xuất khỏi chê, nhưng không biết cái dây nào của hắn bị chạm lại cứ vô tình phạm lỗi.
Không phải đặt thân không đúng thì biểu cảm không đạt, buộc họ phải diễn lại cảnh này.
Thời điểm Khương Sầm bí mật đến thăm ban đứng ở sau cánh gà nhìn đến là họ đã diễn lại lần thứ ba.
Bạch Thụy vốn đã khó chịu trong lòng lại ở thời điểm Trác Dịch trong vai Khiêm Vương đè cậu lên núi giả, trong khoảng khắc đó cậu giống như cảm nhận đến một ánh mắt đặc biệt mãnh liệt còn mang theo cảm xúc khiến cậu giật cả mình.
Bản năng nhạy bén của một tu chân giả đã gần đạt đến ngưỡng Thần Vương lập tức cảm giác đến nguy hiểm khiến cho cậu khẽ liếc mắt về nơi đó.
Thời điểm chạm mắt với người kia, Bạch Thụy cái gì đều không muốn quan tâm nữa.
Trước khi Trác Dịch lần thứ ba chiếm tiện nghi của cậu Bạch Thụy đã mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Biểu tình có chút không giữ được lộ ra nét bàng hoàng.
"Cút...!Có chuyện gì vậy Bạch Thụy?"
Đạo diễn Tiêu đã tức khí nãy giờ, mắt thấy cảnh quay có khi sẽ diễn ra suông sẽ thì lần này lại đến Bạch Thụy.
Tuy ông không phải vì giận cậu thì giọng điệu vẫn bất giác tăng lên vừa hô bảo ngừng vừa nặng thanh hỏi.
Bạch Thụy lúc này làm sao để ý được Tiêu đạo cảm thấy thế nào, trong lòng cậu đều là hoảng hốt khi nghĩ đến người kia sẽ nổi giận mà trước tiên mãnh liệt cho Sùng Minh đứng ở bên cạnh một cái ánh mắt.
Sùng Minh ban đầu còn chưa hiểu, nhưng biểu tình càng thêm kinh hãi lại bối rối không kịp giấu của cậu khi khẽ nhìn thấy bóng lưng quay đi của người kia đã mạnh mẽ chạm vào mạch não của hắn.
Sùng Minh trong lòng không hiểu mà nhảy dựng lên vội cho Bạch Thụy một cái ánh mắt trấn an rồi chạy đi.
Tất cả đều diễn ra trong thời gian ngắn ngủi không kịp cho ai có phản ứng nào.
Tuy vậy Trác Dịch bị Bạch Thụy đẩy ra lúc đứng vững đã vô tình ở khóe mắt bắt được một cái bóng lưng thâm trầm lại không nhận ra là của ai.
Nhưng hành đông chạy đuổi theo của Sùng Minh lại khiến cho hắn ta trong lòng có điều suy nghĩ rồi nhìn đến Bạch Thụy hai tay nắm chặt đứng ở bên cạnh.
Trong đầu hắn bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ trong một khoảng khắc Bạch Thụy đã muốn chạy đi rồi.
Tuy trong lòng có nhiều hơn những dự cảm khiến hắn vô thức cảm thấy khó chịu thì Trác Dịch vẫn biết thời điểm lúc này nên làm gì trước.
Nhưng khi anh ta định phát huy khả năng diễn xuất mà tiếp tục như mấy lần trước hạ thấp tư thái lên tiếng xin lỗi Bạch Thụy vì sơ xuất của mình thì đã bị Bạch Thụy giành trước chặn miệng.
Bạch Thụy lúc này biểu tình đã trở lại lạnh lùng dù hóa trang trên mặt vẫn còn, trong lúc nhất thời khiến cậu trông có phần mềm mại yêu mị xen chút lạnh lùng càng thêm chọc người muốn bất chấp tất cả mà lao tới đè xuống, muốn từ trong cái sự lạnh nhạt kia đoạt lấy sự mềm mại ẩn giấu bên dưới.
Nhưng tất cả chỉ là diễn, Bạch Thụy lúc này cũng không có bị chuốc thuốc thật.
Nếu ai có gan dám để lộ tâm tư không thuần khiết lúc này với cậu, Bạch Thụy có thể cho hắn ta cả đời không sài được thứ kia nữa.
Cậu lạnh lùng nhìn Trác Dịch giọng điệu lại hờ hững vô cùng: "Trác Dịch ảnh đế, tôi thấy anh nhất định là không quen tiếp xúc với nam nhân kiểu này.
Tiếp tục đóng nữa vừa là làm khó anh còn làm khó mọi người.
Dù sao cảnh quay vẫn có thể ghép..."
Bạch Thụy giọng điệu cực kỳ mỉa mai nhìn hắn, không chút nương tình đem đạo của người trả lại cho người, còn nói được uyển chuyển khó lòng phản bác như vậy.
Dù sao không phải Trác Dịch giả bộ không diễn được đấy sao.
Cậu từ bi tìm cho hắn một cái lý do không diễn được luôn.
Lý do này thật sự là quá mức hợp lý lại vừa đúng với hình tượng Trác Dịch biểu hiện từ trước đến nay nếu không nhìn những drama hắn gây ra trên mạng.
Dù sao Trác Dịch vẫn chưa nói gì, tâm tư của hắn người ta không biết.
Nhưng nói được thẳng thừng như vậy, không phải chính là đang nói Trác Dịch làm ảnh đế nhưng đóng phim lại bài xích giới tính ư.
Dù cậu là có lòng thì nghe vào tai vẫn là cực độ trào phúng.
Cậu nói rồi cũng không đợi cho ai phản ứng đã hướng Tiêu Tầm tỏ vẻ: "Đạo diễn, chi bằng ông để anh ta diễn cảnh này cùng chị Lý Tình đi, sau đó hậu kỳ đem tôi ghép vào là được."
Tiêu Tầm không biết tại sao Bạch Thụy bỗng nhiên trông có vẻ như rất không vui nhưng ông không phải cũng đang khó chịu sao.
Ông đương nhiên nhìn ra được Trác Dịch đang chiêu trò chiếm tiện nghi của Bạch Thụy.
Cách giải quyết của cậu vậy mà ông vừa nghe đã cảm thấy vô cùng khả thi, nên gần như là lập tức hưởng ứng theo: "Cậu nói không sai.
Tôi thấy cách này rất tốt."
"Trác Dịch, như vậy cậu đợi một chút diễn lại cảnh này với Lý Tình.
Bạch Thụy, cậu còn một cảnh phía sau quay nốt cho xong luôn đi!"
Tiêu Tầm một chút đều không bận tâm biểu tình của Trác Dịch cùng chút biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt của hắn ta.
Cho dù Trác Dịch có khó chịu thì cũng là hắn rước lấy.
Đối với ông chỉ có bộ phim diễn tốt mới là chuyện cần bận tâm.
Mặc kệ Trác Dịch có là ảnh đế thì hắn vẫn phải nghe theo sắp xếp của ông.
Ai biểu hắn "không có" năng lực.
An bài xong thì ông quay qua hướng tổ đạo cụ yêu cầu bắt đầu chuẩn bị dựng cảnh tiếp theo.
Bạch Thụy là người đưa ra chủ ý đương nhiên không có gì để dị nghị.
Cậu cũng đang muốn diễn cho xong rồi về ngay.
Cậu sợ Sùng Minh không dỗ dành được người đàn ông kia.
Bình thường cậu điềm tĩnh lúc này cũng không khỏi ở trong lòng thầm mắng tại sao lại khéo như vậy.
Mà hắn đến lúc nào chứ...!Bạch Thụy sầu mi khổ kiểm muốn chết đương nhiên càng không có tâm tình chú ý đến ai.
Nhưng chưa chắc đối phương đã buông tha cho cậu.
"Xin lỗi Bạch Thụy."
Trác Dịch trong lòng không biết nghĩ gì lại vẫn mon men đến gần Bạch Thụy, tư thái hạ thấp đến mức khiến người khó tin.
Vốn dĩ cái việc này nên là ưu tiên ảnh đế là hắn, cho dù Bạch Thụy có phải diễn đi diễn lại thì vẫn phải diễn nếu Tiêu Tầm không đồng ý với cách nói của cậu.
Trác Dịch càng không có lý do gì để hạ mình với một minh tinh chưa có chút tiếng tăm nào.
Anh ta như vậy không biết là đang soát độ tồn tại với Bạch Thụy hay càng khiến cho người ta nhìn cậu với ánh mắt không tốt nữa.
Một diễn viên mới nhưng tư thái ngạo mạn ở phim trường đè đầu tiền bối còn được đạo diễn cưng như gà nhà thiên vị khắp nơi.
Nếu không phải Bạch Thụy tính tình cứng rắn thì cậu khỏi sống được trong đoàn làm phim nữa.
"Con người ai cũng sẽ có chút khuyết điểm, anh không cần để trong lòng.
Quan trọng vẫn là đạo diễn Tiêu an bài.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...