Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Không, không phải!
Bạch Thụy nhanh chóng lý giải được tình cảnh này.

Cậu không có để ý tiểu Sầm biến thân tại sao lại giống cậu.

Đó là do cậu mở linh trí, nhận tri đầu tiên là cậu, giống cậu hoàn toàn cũng chẳng có sao.

Cái đầu tiên cậu quan tâm đó là tại sao nó chỉ mới hình thành yêu đan đã hóa hình được.

Nhưng cậu lập tức nhận ra tiểu Sầm đây không phải là đã hóa hình.

Này chỉ là hình ảnh nó huyễn hóa khi vận dụng năng lực thuộc tính của mình.

Tựa như Phong Lang thì dùng được phong thuộc tính để chạy cho nhanh vậy.

Đó là một dạng giống như ảo ảnh, mê hoặc ánh mắt của người khác.

Thực chất đứng ở đó vẫn là một con tiểu chuột nhỏ chút ét.

Chỉ là trong đôi mắt nó hiện tại chớp động thứ năng lực huyền ảo yêu mị.
"Chủ nhân!"
Thiếu niên thật ra so với Bạch Thụy non nớt hơn rất nhiều đối với cậu nhiệt tình hô lên.
"Này là năng lực của ngươi sao?"
Bạch Thụy gật đầu nhìn nó hỏi.
"Ân, chủ nhân.

Em không biết nó là cái gì nữa.

Em chỉ biết em có thể khiến cho người khác nhìn thấy hình dáng em muốn cho họ xem.

Chủ nhân, em khả năng sau đó hóa hình sẽ là hình dạng này đây.

Thế nào, nhìn có được không?"
Tiểu thiếu niên giương đôi mắt đen láy lên nhìn Bạch Thụy đầy trông ngóng.

Hai cái tay còn nắm chặt vào nhau ở trước ngực, muốn bao nhiêu kỳ vọng là có bấy nhiêu.


Cũng đáng yêu vô cùng.
"Rất đẹp."
Bạch Thụy biết hình tượng của nó là do bị cậu ảnh hưởng nhưng cậu không để ý.

Nhìn vậy thôi, nếu không nhìn kỹ thì dễ dàng lầm tưởng tiểu Sầm là cậu thật.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì hai người khác nhau rất rõ.

Không chỉ là mái tóc, thần thái mà thật ra ngũ quan cũng không hoàn toàn giống.

Có lẽ là do năng lực của tiểu Sầm hay do sự tồn tại của Bạch Thụy không có dễ dàng nhìn thấu.
"Nhưng mà nói vậy, ngươi có thể biến thành ta không?"
Bạch Thụy bỗng nhiên cảm thấy nếu thật có thể thì cậu sẽ có một thế thân phù tốt đến không thể chê được rồi.
"Để em thử!"
Nói rồi tiểu thiếu niên trước mặt bỗng nhiên thay đổi.

Xung quanh nó nổi lên một trận sương mù nhẹ không dễ nhìn thấy đem nó bao bộc.
Không đến một giây trước mặt Bạch Thụy đã có thêm một "Bạch Thụy" khác.
Có lẽ thật như Bạch Thụy nghĩ, là do hình tượng của cậu vượt quá giới hạn của nó nên nó không thể hoàn toàn biến thành cậu.

Có điều một "Bạch Thụy" nếu không phải là cậu đến nhìn kỹ còn sẽ dễ dàng bị lầm tưởng này thì người khác càng không có khả năng nhận ra.

Thật sự là một sự lừa gạt hoàn hảo.
"Thế nào chủ nhân?"
Tiểu Sầm hỏi xong còn không quên ỉu xìu nói: "Không biết tại sao nhưng khi em dùng năng lực này nhìn chủ nhân lại nhìn không thấu.

Toàn thân chủ nhân như có một lớp bột kim sắc phủ lên, mờ mờ ảo ảo."
Nhưng nếu không dùng thì không thể bắt chước được.
Bạch Thụy mỉm cười nhìn nó: "Không nhìn thấu mới đúng.

Ngươi năng lực cách ta quá xa.

Đợi ngươi thành tiên thì có thể nhìn kỹ thôi."
"Không sao ạ! Không dùng năng lực này em vẫn có thể nhìn thấy ngài..."
Bụp!
Nói đến đây bỗng nhiên nó đùng một cái biến về làm tiểu chuột nhỏ, dáng vẻ còn trông rất mệt mỏi.


Bạch Thụy nhìn một cái là biết nó đã tiêu hao hết nguyên khí trong cơ thể, cũng như do năng lực của nó còn chưa ổn định, không thể thuần thục điều khiển năng lực này.

Cậu tranh thủ xung quanh linh khí vẫn còn đọng lại mà hỗ trợ nó ổn định yêu đan.

Dựa theo những gì nó biểu hiện vừa rồi thì năng lực này của nó hiện tại có thể duy trì được năm phút đồng hồ...
"Đừng vội.

Dần dần theo tu vi tăng lên thì năng lực sẽ mạnh hơn, có thể duy trì được lâu hơn.

Nhưng mà nhiêu này đã có thể làm rất nhiều chuyện rồi."
Đúng vậy, năm phút thật ra không hề đơn giản đâu.

Đối với người mới như nó đã là rất tốt.

Căn cơ của nó có cậu giúp sức xây dựng rất là ổn, không sợ không có ngày trưởng thành.
"Được rồi, chúng ta về thôi."
Bạch Thụy vừa nói vừa ôm nó bỏ lại vào trong túi, cất bước đi xuống núi.
Phía sau cậu, bình minh dần dần chiếu soi đại địa, cũng phủ lên người cậu một lớp bột hoàng kim óng ánh chói mắt.
"Chít chít chít...!"
"Ngươi muốn vậy thì cứ đi thôi.

Nhưng ta không đi cùng được đâu, cho nên ngươi nhớ cẩn thận chút!"
"Chít!"
Đối với tu luyện giả biết cố gắng thì không có gì để phải ngăn cấm hết, ngược lại còn phải khích lệ.
Bạch Thụy không biết rằng, rất nhanh thôi sự cố gắng của nó sẽ giúp được cậu thật nhiều.
Thời điểm hai người trở lại khách sạn bình minh đã đến cái mông, vạn vật dần dần thức tỉnh sau một giấc ngủ dài trong lớp sương mù lành lạnh của buổi sáng sớm.

Sự xuất hiện của Bạch Thụy không lôi kéo sự chú ý của người khác.

Cậu giống như bao nhiêu người trôi dạt trên những con đường, trở lại khách sạn.

Nhưng thời điểm cậu đi đến cửa thang máy lại gặp phải Sùng Minh.

Đối phương đang đứng đợi thang máy, nhìn thấy cậu thì khá là kinh ngạc.
"Sao cậu lại ở đây?"
Sùng Minh gần như ngay lập tức hỏi.

"Anh cũng dậy sớm ha."
Bạch Thụy không có chút chột dạ nào bình thản nói.

"Sớm gì nữa.

Giờ này anh phải dậy đi mua đồ ăn sáng cho cậu rồi."
Sùng Minh lật mắt nói.

Sau đó còn nhìn Bạch Thụy một bộ giống như không phải mới đi ra ngoài đây thôi, sương đêm đọng trên người cậu rất rõ ràng đập vào mắt hắn.

Toàn thân còn phát ra hơi thở lạnh lẽo của sáng sớm thì nghi ngờ nhìn cậu: "Đừng nói cậu dậy sớm đi ngắm bình minh nha."
"Việc này thật không giấu được anh."
Bạch Thụy vừa nghe đã thản nhiên trợn mắt nói mò.
Tiểu Sầm bên trong túi cậu nghe thấy không khỏi cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.

Chủ nhân của nó cùng với người kia thật sự là vật hợp theo loài, không phải tự dưng mà họ ở bên nhau hài hòa thế đâu.

Không biết chủ nhân có nhận ra không nhưng mà nó cảm thấy hai người họ rất là giống nhau.

Không phải cái giống ở ngoại hình mà là khí chất, là sâu bên trong nội tâm, căn nguyên.
"Tuy hiện tại chưa có người biết chúng ta đang ở thành phố H nhưng cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Sùng Minh không trách cậu mà ngược lại còn căn dặn.
"Tôi biết."
Bạch Thùy đáp ứng một tiếng còn không quên nhìn hắn nói: "Không phải anh nói đi mua đồ ăn sáng sao? Tôi đi với anh!"
Sùng Minh thấy cậu ra ngoài vẫn có mang khẩu trang, trùm đầu cẩn thận thì không có từ chối, gật đầu rồi bước vào thang máy.
Họ vừa đi không lâu thì cánh cửa một căn phòng khác trên hành lang bật mở.

Trác Dịch đại ảnh đế với đôi mắt có chút vần thâm hơi mờ nhưng rõ ràng trên khuôn mặt soái khí, một bộ dáng vẻ ngủ không ngon biểu hiện không chút che giấu xuất hiện ngoài cửa.

Hắn sau khi ra khỏi phòng thì gần như ngay lập tức liếc qua cửa phòng bên phải cách hắn một cánh cửa, ánh mắt đặc biệt đăm chiêu thâm trầm.

Phải chừng một lúc hắn mới gõ cửa phòng trợ lý của mình.
Bạch Thụy không biết chuyện này.

Mà cho dù biết cậu cũng sẽ không bận tâm để ý.

Sau khi cùng Sùng Minh ăn sáng xong thì hai người trở về phòng cho Bạch Thụy chỉnh chu một chút rồi cùng nhau đi đến trường quay.
Có lẽ họ đến hơi sớm, nơi này nhìn tới nhìn lui trừ cậu là diễn viên ra cũng chỉ có trợ lý đoàn làm phim đang chuẩn bị cho quá trình ghi hình sắp tới.

Bạch Thụy không có nấn ná ở bên ngoài mà đi đến phòng hóa trang của đoàn làm phim.

Ai biết vừa đến nơi đã nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện khiến cậu và Sùng Minh đồng thời ngưng lại bước chân, cùng lúc đưa mắt nhìn nhau.
"Đêm qua anh không ngủ ngon sao?"

Giọng của Ngô Tĩnh vang lên trong phòng.

Sau đó là một giọng nam hai người vừa nghe đã biết được đó là ai: "Gặp chút ác mộng."
"Ác mộng gì hành ảnh đế của chúng ta đến nổi có hai cái vành mắt đen thui như gấu trúc thế này!"
Ngô Tĩnh lập tức trêu.
"Cho nên mới cần tay nghề thượng thừa của cô giúp tôi làm nó biến mất đi đó."
"Ha ha ha! Thôi được, anh đã nói vậy rồi tôi không thể không lấy ra mười phần năng lực của mình giúp anh trở lại đỉnh phong rồi!"
"Làm phiền cô."
Bạch Thụy và Sùng Minh nhìn nhau một cái rồi không hẹn mà cùng nhấc chân dời đi cửa phòng.
"Sao cậu lại đi thế!?"
Sùng Minh biết rõ còn hỏi nhìn Bạch Thụy.
"Tôi không muốn nói chuyện với anh ta."
Bạch Thụy không bận tâm mà khẽ nhún vai.
"Tôi thấy cậu né anh ta không được đâu.

Nhưng mà nên né được thì né nhiều chút."
Tránh cho hắn nữa đêm bị ông chủ quấy rầy giấc ngủ.
"Tôi biết."
Bạch Thụy không biết trong lòng Sùng Minh nghĩ gì nhưng vẫn là nói.
"Mà tôi vẫn không hiểu sao cậu không thích anh ta nha."
Sùng Minh nổi lên tâm bát quái, còn không quên nhìn Bạch Thụy đầy ẩn ý: "Không phải là vì người kia đó chứ?"
Người kia trong miệng hắn cả hai đều rõ là đang nói ai.

Bạch Thụy cũng hiểu tại sao hắn không nói thẳng ra: "Cứ cho là vậy đi."
Dù sao cũng có một phần lý do này thật.
Ngồi một chút thì Sùng Minh bỗng nhiên kín đáo đánh mắt với cậu.

Bạch Thùy đã nghe được tiếng bước chân rồi nên hiểu ngay ý của hắn.

Bỗng nhiên cậu nhìn hắn nói: "Tôi thấy không khí ở thành phố H rất tốt.

Nếu không anh chịu khó dậy sớm, đi ngắm bình minh thử một lần đi."
"Đừng đừng! Gì chứ cái khoảng dậy sớm anh không làm nổi đâu.

Cũng sắp có người đến, cậu tranh thủ hóa trang luôn đi."
Sùng Minh không hổ là người đại diện đỉnh lưu, vừa nghe cậu nói đã hiểu ý mà hùa theo.

Bạch Thụy được hắn mở đường lập tức nhún vai đứng dậy còn không quên đưa ly nước trên tay cho hắn rồi hướng phòng hóa trang đi.

Lúc đụng vào ánh mắt của Trác Dịch cậu đúng mực nói một câu: "Sớm an.

Tôi đi trước.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui