Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Đâu đó trên tầng hai, tiếng Đường Ca gần như âm vang khắp tòa nhà, khiến cho ai nấy đều nghe thấy.
Rầm bịch!
Sau đó người ở tầng một có thể nghe được tiếng va chạm không hề nhẹ ở tầng hai, chứng tỏ hai người bên trên đã không nhịn được cạ sát với nhau rồi.
Quả nhiên theo đó là tiếng của Đường lão Ca chí chóe không ngừng.
“Ấy! Tôi đã có gì đâu mà anh cướp tôi!!”
“Phụt!”
Lộc Đàm ở bên dưới không khỏi cười thành tiếng.
Lần này tổ chương trình mời đến vị MC xem ra còn nổi tiếng hơn hắn này có lẽ mục đích là để tấu hài chứ không phải để chơi.

Chỗ nào có anh ta thì y như rằng náo nhiệt.

Miệng anh ta kêu thế thôi nhưng từ trong máy quay Lộc Đàm nhìn rõ ràng là hắn chủ động chặn cướp của Lục Thời Minh trước.

Này là điển hình của vừa ăn cướp vừa la làng.

Lộc Đàm đến là lạy hắn.
Lộc Đàm nhìn một loạt các khung hình chiếu trên máy, hầu hết các tầng các vị khách mời của kỳ này hầu như đều đã có tương tác với nhau cả rồi.

Cho dù họ không tương tác mãnh liệt với nhau thì vẫn có vẫy tay chào nhau hay mỉm cười nhìn nhau một cái.

Đương nhiên vẫn có thờ ơ lướt qua nhau.

Tóm lại là đều có náo nhiệt riêng trong quá trình lùn sụt thẻ bài.

Lúc cùng nhau tranh một tấm thẻ thì dù có hòa nhã cỡ nào vẫn sẽ lao vào cướp thôi.


Chỉ riêng có tầng thượng là yên tĩnh như gà.
Này đành chịu, bên trên chỉ có một người, lấy gì mà không yên tĩnh.

Không yên tĩnh mới là có chuyện để nói đấy.

Lộc Đàm không nhịn được khẽ dõi theo bóng dáng thẳng tắp lại trông có vẻ nhàn nhã tiêu sái kia nhiều hơn.
Bạch Thụy sau khi dùng hành động “kiềm chế” nhất của mình thoăn thoắt leo lên tầng thượng thì đứng im có một phút để ổn định tâm tình.

Trong lòng cậu không ngừng nói với bản thân: Bạch Thụy đừng có kích động! Kiềm chế! Kiềm chế! Chỉ mới bắt đầu thôi! Sau đó cậu bắt đầu nhìn ngó xung quanh.

Sân thượng của tòa nhà không thể nói là trống trải được.

Trừ cửa lên tầng trông tựa như một cái nhà nhỏ nằm ở một góc thì bên trên còn có một mái che nắng nhỏ.

Bên dưới mái che có vài hàng ghế, loại chúng ta dễ dàng tìm thấy ở trạm xe buýt được tạo thành từ những thanh kim loại đặt song song.

Mục đích của nó có lẽ là để cho người ta ngồi hóng gió lúc rảnh rỗi.

Thiết kế khá là có tâm.

Mái che này được đặt ở giữa sân thượng.

Ngoài ra còn có mấy bồn nước cũng bằng kim loại dung tích lớn tính bằng khối đặt ở phía Tây.
Tuy chỉ có nhiêu đó nhưng vẫn đủ cho một người thời đại khác, lần đầu trải nghiệm trò chơi hiện đại có tính chất thiên kỳ bách quái cùng sức tưởng tượng khó lường tìm mệt rồi.

Mặc dù trước đó Bạch Thụy vẫn có tìm xem những tập trước của chương trình nhưng cậu vẫn là cảm thấy mới mẻ với sắp đặt của tổ đạo diễn.

Cậu không rõ họ sẽ giấu thẻ bài ở nơi nào.

Nhưng bởi vì không biết nên sự phấn khích nó mang lại cho cậu là lớn không tưởng rồi.
Ai bảo mấy tháng nay cậu bị gò bó đến phát sợ làm chi.

Cho nên chương trình này càng kích thích thì càng giống nắng hạn gặp mưa rào của cậu.
Ai đó ở công ty xử lý tài liệu không biết tiểu minh tinh của hắn đem so sánh cái chương trình cậu tham gia là mưa rào, còn cậu là cái gì nắng hạn.

Nếu hắn biết thì nhất định sẽ cho nắng hạn cậu rõ cái gì gọi là mưa rào thật sự.

Nhưng mà hắn không biết rồi, may quá…
“Khương tổng, cuộc họp cổ đông đã muốn bắt đầu rồi.”
Sùng Chinh đứng bên cạnh hỗ trợ công việc khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay vừa lên tiếng nhắc nhở người đàn ông ngũ quan như đao khắc đang ngồi ở kia.

Rõ ràng làm việc với ông chủ đã bao nhiêu lâu nhưng Sùng Chinh mỗi lần đều cảm thấy ông chủ mình cho dù là ngồi thì vẫn giống như một thanh đao.

Mà mỗi lần đao rời khỏi vỏ là khiến người lạnh run.

Khương Sầm không ừ hử tiếng nào đậy cây bút trên tay lại, đóng tài liệu trước mặt rồi đứng dậy rời khỏi bàn làm việc.
Sùng Chinh lập tức cầm tài liệu cho cuộc họp đuổi theo.
Hôm nay là cuộc họp cổ đông theo quý của tập đoàn Khương thị.

Buổi sáng sau khi đưa Bạch Thụy đi Khương Sầm chỉ ở trong thư phòng đến mười giờ là đã đi ra rồi.

Cuộc họp bắt đầu vào lúc mười một giờ, trước đó Khương Sầm đều ở trong văn phòng của hắn xử lý thêm chút công việc.

Cuộc họp này xong thì hắn có thể về nhà lại úm cùng tiểu minh tinh của hắn.

Hôm nay là thứ bảy, hắn không cần đi làm.

Nếu không phải có cuộc họp, hắn có khi sẽ không đến công ty.
Thân là một tổng tài, người điều hành tập đoàn nhưng Khương Sầm trông lại bận rộn hơn người khác rất nhiều.

Ai không biết thì cho rằng hắn vì Khương thị vất vả, chỉ có Sùng Chinh biết công việc của Khương thị chỉ chiếm một nữa mà thôi.

Nữa còn lại Khương Sầm giải quyết những việc có liên quan đến sản nghiệp ngoài luồng không có người biết của hắn.

Bên cạnh đó hắn còn phải khống chế con đường phát triển của Khương thị, không để cho nó trở nên quá mức thơm ngon khiến người ta thèm thuồng.

Nhưng dù vậy thì những lão cáo già của Khương gia kia vẫn là trông đến đỏ con mắt.

Có lẽ lúc đầu thì vất vả thật, nhưng hắn đã ngồi ở vị trí này mấy năm, chuyện nên làm đều làm.

Nếu lại bận đến không ngóc đầu lên được thì có khi hắn đã ném Khương thị đi cho rảnh việc rồi.

Một khối gỗ mục không làm nên tuyệt tác thì giữ lại làm gì nữa.
Cạch.
Cửa phòng họp mở ra, Khương Sầm biểu tình lạnh lùng không khác mọi khi bước vào.
Phòng họp vốn đang rôm rả, tuy không đến mức ồn ào nhưng mấy vị cổ đông ai nấy đều khe khẽ nói chuyện với nhau.


Khương Sầm vừa xuất hiện cả phòng như bị nhấn nút tạm dừng.

Sau đó tất cả đồng loạt quay đầu nhìn đến cửa phòng.
“Bắt đầu đi.”
Khương Sầm mông còn chưa ngồi xuống ghế, chân dài còn đang sải bước đi đến vị trí của hắn đã lạnh lùng nói.

Ai không biết còn nghĩ hắn đang có công việc vội lắm, muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc họp để hắn còn đi đấy.

Cho dù là cuộc họp cổ đông thì vẫn vậy thôi.
Biểu hiện này có phần không tôn trọng tính quan trọng của cuộc họp cùng những người ở đây cho lắm nhưng lại không có người dám dị nghị về biểu hiện này của hắn.

Dù trên mặt một số người vẫn thể hiện ra sự không vui.

Nhưng không vui thì sao, dù trong lòng có hận không thể đá Khương Sầm rớt khỏi cái ghế hắn vừa ngồi thì họ vẫn phải ngoan ngoan ở im đó thôi.

Tốt nhất là nên giữ mình một chút, cẩn thận bị hắn mang ra khai đao.
Cuộc họp cổ đông hàng quý thường là để báo cáo doanh thu trong quý vừa qua của tập đoàn cùng hướng phát triển của quý sau bao gồm giá cổ phiếu, xu hướng phát triển của những công ty con dưới trướng Khương thị cả trong nước lẫn ngoài nước, vân vân.

Đương nhiên trong này không thiếu những hành động bất ngờ giết gà dọa khỉ dành cho một số người đang có động tác không được sáng suốt cùng ý đồ không tốt dành cho tập đoàn.

Một cái công ty lớn, kiểu gì lại không có sâu mọt hoàng hoành.
Cuộc họp cổ đông đã nói rõ bên trong toàn là cổ đông đang nắm giữ cổ phần của công ty, cho dù là một phần trăm, không phẩy năm phần trăm đi chăng nữa.

Những cổ đông này có người chỉ là người đầu tư, nắm cổ phần ngồi hưởng hoa hồng, có người lại có chức vụ trong tập đoàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận