Đủ ác!”
Lục Thời Minh giơ cho hắn ngón cái.
“Xin nhận lời khen của Lục võ sư!”
Lộc Đàm còn không quên làm màu cúi đầu cảm tạ.
Lục võ sư là cách người ta gọi vui Lục Thời Minh sau khi hắn đóng bộ phim võ thuật cổ hiệp còn tạo nên thanh danh mà có.
Lục Thời Minh cười nhẹ tỏ vẻ đành chịu.
Dù sao hắn cũng không sợ.
Nếu nói sợ thì có lẽ là đám nữ tử và những tân nhân tuổi còn trẻ bên kia phải sợ mới đúng.
Quả nhiên, có khá nhiều người sắc mặt đã tái đi, không biết có phải sợ độ cao hay không nữa.
“Yên tâm đi.
Trước khi sắp xếp khách mời cho kỳ này chúng ta đã test thử, nhằm trường hợp có người sợ độ cao rồi.
Có điều nếu hiện tại vẫn có người cảm thấy không làm được thì có thể lên tiếng.
Nhưng sau đó cơ hội được lão nhân chọn, cơ hội có một đồng đội tốt để có thể đi được đến cuối là cực thấp.
Tôi chỉ có thể nói độ an toàn của trò chơi này là có thể đảm bảo nên mọi người có thể yên tâm mà chơi.
Còn có thể từ bên trong nó tìm đến kích thích khá tả nữa không biết chừng.”
Lộc Đàm giống như có đọc tâm thuật, nhìn ra ý nghĩ trong lòng Lục Thời Minh mà nhìn đám người vừa cười nói vừa đảm bảo.
Đến cuối còn không quên dí dởm khôi hài một câu.
Tuy rằng có lẽ hắn nói không sai.
“Hiện tại có người nào muốn rút lui trước luôn không?”
Hắn nhìn đám người hỏi.
Kết quả là không có ai lên tiếng.
Dù sao thì cái việc vừa mới lên sóng đã rút lui sẽ khiến thanh danh không tốt.
Chẳng bằng mang cái khó khăn đó mà vẫn ráng chơi cho tốt có khi sẽ lấy lòng được công chúng hơn.
Không ít người thật sự nghĩ như vậy, rốt cuộc vẫn là gồng mình lên chơi.
Lại nói đến tòa nhà bỏ hoang lần này được tổ chương trình sử dụng.
Lúc đầu đã có nói nơi này là một khu công xưởng bỏ hoang, đương nhiên nó không chỉ có một tòa nhà.
Là một khu công xưởng độc lập, nó có nhà máy, có cả ký túc xá cho công nhân, nhà ăn công cộng, vân vân.
Ở đây có thể nhìn thấy tòa nhà hiện đang được tổ chương trình sử dụng là một căn ký túc xá cho công nhân nhưng nhìn dáng vẻ của nó, có lẽ là xây sau.
Bởi vì nó chỉ có hai tầng và một sân thượng, trông cũng mới hơn.
Nói mới vậy thôi chứ đã bỏ hoang mấy năm, cái gì nên xuống cấp đều phải xuống thôi.
Nhưng so với khu ký túc xá phức hợp lớn thuộc dạng tứ hợp viên bên kia thì nó khác biệt rõ ràng.
Có khi sự khác biệt của nó là vì người ở có thân phận khác chăng.
Tính cả tầng trệt thì tòa nhà này có ba mươi phòng, tương đương với mỗi tầng mười phòng, mỗi bên năm phòng.
Mỗi phòng của nó còn có cả phòng vệ sinh và ban công riêng biệt.
Phía trước mỗi tầng còn có ban công chung.
Nhưng nhờ vậy mà nó mới lọt vào tầm mắt của tổ chương trình được.
Hiện tại tồn tại những tấm lưới leo núi mỗi tấm có độ dài tương đương với tòa nhà, độ rộng ba mét được treo sát nhau từ sân thượng xuống, giăng kín khắp ba mặt của căn nhà.
Kẻ hở giữa những tấm lưới là nơi cho các khách mời leo vào trong phòng.
Thời điểm mới đầu thì chẳng ai gây chú ý đến mức hai người chọn đứng chung trong một chỗ.
Bởi vì lúc này tất cả mọi người đều là đối thủ của nhau, tìm được thẻ bài nào thì nó là của riêng người đó.
Đứng một chỗ là muốn chọi nhau té lửa ngay từ đầu hay gì.
Chơi trội thì vẫn nên từ từ, họ dù sao cũng đều là người của công chúng, không khéo chưa gì đã kéo ra những cuộc đối đầu máu me của fan mẹ hai nhà rồi.
Cho nên thời điểm Lộc Đàm bắt đầu hô chuẩn bị vào vị trí thì nhóm mười hai người mặc đủ đồ bảo hộ cần thiết mỗi người lập tức tìm chỗ đứng cho mình phía trước mỗi tấm lưới.
Mười hai người có tám người là nam, bốn người là nữ.
Biểu hiện của nữ có phần nhút nhát rụt rè hơn, họ chọn ngay vị trí gần nhất rồi xếp một hàng ở đó.
Mục tiêu của họ có lẽ là tầng trệt của căn nhà, không cần họ phải leo thang dây ngay lúc mới đầu.
Ngược lại là nam có vài người còn chạy tung lung tìm nơi mà bản thân cho rằng trong đó có thứ mình cần còn có thể tiên hạ thủ vi cường.
Cho nên hiện trường trông khá là náo nhiệt.
Xem như vừa ý tổ chương trình.
Nói sao thì họ vẫn là một chương trình tạo nên là để mang đến niềm vui cho công chúng, không thể ảm đạm chán chường được.
Càng có sự sôi nổi thì càng tốt, đỡ mắc công họ phải bày trò tạo độ nóng khi phát sóng.
“Tôi muốn nhắc một tiếng là không chỉ có các tầng bên dưới có đồ mà cả tầng thượng cũng có nữa nhé.
Mà nó ở nơi cao như vậy khó nói không có đồ đạc quan trọng gì đâu.”
Thân là một người dẫn chương trình tài ba, Lộc Đàm đương nhiên không thể đứng im một chỗ không làm gì.
Có lẽ sau đó hắn thật là có thể không cần làm gì thật, nhưng hiện tại hắn phải tranh thủ mà thêm độ nóng cho chương trình.
Có điều hắn cũng đủ ác, còn sợ trò chơi không kích thích, chưa gì đã sợ họ bỏ qua tầng thượng mà chọc vào nói rồi.
Có điều nó vẫn tạo nên hiệu quả hắn cần.
“Lục võ sư, trông cậy vào anh lên đó lấy đồ xuống, lát tôi đến lấy nhé!”
Đường Ca lập tức hớn hở ngưỡng cổ lên réo gọi.
Hắn đứng ở bên kia tòa nhà không nhìn thấy Lục Thời Minh mà còn có thể hét lên như vậy.
Theo cách nói của Đường Ca thì anh ta có ý định muốn cướp của Lục Thời Minh rồi.
Này là chỉ sợ người ta không đề phòng hắn đây mà, Lộc Đàm không khỏi buồn cười.
Mà thân là người bị điểm tên, trên mặt Lục Thời Minh không thiếu nụ cười khổ điển hình cho việc hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ vì bị Đường Ca chú ý.
“Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Lộc Đàm nhìn mọi người đã an ổn vào chỗ thì khẽ nâng giọng hỏi một tiếng.
Nhưng không đợi cho ai đáp lời hắn đã hét lên: “Bắt đầu!”
Bên nữ giới Sóc Nguyệt nữ vũ công là người phản ứng đầu tiên.
Cô nàng xông ngay vào tầng trệt của tòa nhà.
Mấy người nữ còn lại vài giây sau mới có phản ứng.
Còn phía nam thì… Khó khá tin là chỉ có sáu người nắm thang dây leo lên thôi.
Còn hai người bất ngờ lại chọn không leo mà chạy vào tầng trệt.
Chưa biết ý đồ của họ thế nào thì lúc phát sóng kiểu gì cũng sẽ bị công chúng chế nhạo là nhát gan cho xem.
Máy quay lớn của tổ chương trình chỉ xoay chuyển bên ngoài tòa nhà, còn bên trong họ đều sử dụng máy quay đa chiều điều khiển từ xa để bám theo các khách mời, hòng phục vụ cho mục đích là có thể quay được toàn bộ hành động và biểu tình của họ.
Như vậy không gian của các khách mời sẽ rộng rãi và thoải mái hơn, dễ dàng xuất hiện những cuộc đối đầu nảy lửa hơn.
Tạm thời có thể thấy Đường Ca và Lục Thời Minh vậy mà bất ngờ vào cùng một tầng, đó là tầng hai của căn nhà.
Lục Thời Minh không có ý nhắm đến tầng thượng như Đường Ca đã nói.
Nhưng có thể thấy hai người họ chỉ là trùng hợp cùng chọn tầng hai thôi.
Hồ Đới Thiên ảnh đế lại vào tầng một cùng Đường Hạ và một khách mời tân nhân của chương trình, gọi là Khúc Nghiêm Dư.
Nhìn từ trình độ leo núi thì có thể thấy mấy khách mời chọn leo lên đều có trình độ nhất định.
Tuy chỉ mới là tự mình leo, chưa có xảy ra tình huống đối đầu trên thang dây, chưa nói rõ được cái gì nhưng mà vẫn có chỗ để kỳ vọng.
Ít nhất về mặt tốc độ và can đảm thì họ đã tạo nên ấn tượng trong lòng người xem rồi.
Tuy hiện trường có phần kích thích thật nhưng không phải càng như vậy lại càng khiến người xem hưng phấn sao.
Nam tân nhân chưa leo tầng cũng không nói được họ có tốt hay không.
Riêng hai người lão nhân ở tầng hai, Đường Ca lại có biểu hiện vượt trội so với Lộc Đàm nghĩ.
Xem ra kỳ này chương trình sẽ có đột phá lớn bất ngờ.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, hình như thiếu thiếu ai đó thì phải.
“Ồ!”
Lộc Đàm đứng ở bên dưới nhìn được rõ ràng Bạch Thụy tân nhân được chú ý kia từ thời điểm hẳn hô bắt đầu đã ngay lập tức, không chút chần chừ tựa như một con khỉ leo thẳng lên sân thượng của tòa nhà.
Hắn không khỏi kinh ngạc vì động tác nhanh nhẹn cùng biểu tình bình tĩnh… À không, trong máy quay điều khiển từ xa dành cho Bạch Thụy rõ ràng tóm được một khắc hưng phấn chói mắt không che giấu nổi trên khuôn mặt đẹp trai kia của cậu.
Đây nhất định là một con hắc mã của chương trình kỳ này, Lộc Đàm trong lòng không khỏi nghĩ.
Nhưng mà hành động leo lên sân thượng của Bạch Thụy vẫn khiến Lộc Đàm bất ngờ.
Nguyên nhân ở đâu?
Đó là ở bởi độ cao của tòa nhà cùng điểm tận cùng của thang dây.
Phải biết rằng phía trên sân thượng là không còn gì nữa rồi.
Cho dù thang dây mắc trên lan can của sân thượng thì thời điểm leo xuống đòi hỏi người đó phải thật cẩn thận trèo ra khỏi lan can trước rồi mới tiếp tục bám vào thang dây leo xuống được.
Đối với người không sợ độ cao cũng là một thử thách chứ chẳng nói.
Mặc kệ ban đầu Lộc Đàm nói như vậy là để khích tướng đám người thì hắn vẫn không nghĩ có ai dám lên đâu, mà còn lên ngay từ đầu nữa.
Lộc Đàm chỉ có thể cho Bạch Thụy một cái đánh giá đầu tiên là tuổi trẻ không biết sợ, thích thử thách khó khăn cực kỳ triển vọng.
Hắn thích.
“Ấy Lục võ sư! Sao anh lại ở đây rồi!? Không phải anh nên lên sân thượng sao!!?”
***
Nay một chương thôi nhé! Mai mới có bão..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...