Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Năm xưa khi còn trong trứng cậu không biết thứ hỗn sắc mang kia đáng sợ thế nào, vô tư mà lăn lộn bên trong đó cùng phụ thân.

Nhưng nó có thể bỏ qua lớp vỏ cứng có thể chịu được một kích toàn lực của tu sĩ Chân Tiên vừa mới phi thăng, thản nhiên thẩm thấu vào, không ngừng biến đổi cậu trở thành một con hỗn kim sắc long hiện tại thì đã cho thấy nó không hề đơn giản một chút nào.

Cha cậu Bạch Cửu bởi vì một vài nguyên nhân mà khi phi thăng đã kích phát năng lực có thể nuốt chửng cả hỗn độn nhưng cậu chỉ thừa hưởng mỗi một đôi mắt này.

Tuy không bằng cha nhưng sau khi trải qua hỗn độn tẩy rửa lần nữa nó đã đạt đến một mức độ khó lường rồi.
Vậy mà…
Người này rốt cuộc là ai?
Đã vậy còn mang cho cậu cảm giác rất quen thuộc cho dù là cái sự bá đạo kia đều thế.
Nhưng người cậu quen biết hiện tại đều đang an ổn sống ở Uẩn Thiên, làm sao có khả năng…
“Mỏi mắt không?”
Âm thanh này trầm thấp vang lên.

Bạch Thụy dù không biết bản thân có mỏi hay không đều vô thức chớp chớp rèn mi một cách ngây ngô, vô tội nhìn chủ nhân của giọng nói.
Khương Sầm trong lòng dâng lên một nổi bất lực khó hiểu, tựa như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình làm nũng, làm mình làm mẩy lại không thể đánh chẳng thể mắng… Nhưng ngoài mặt hắn lại không có biểu tình nhìn chằm chằm tiểu minh tinh mình vừa mới nuôi dưỡng được mấy tháng.

Ừ thì mềm lòng đấy, có điều thương cho roi cho vọt, thế đứa nhỏ nó mới nên người được.
Bạch Thụy có hơi ảo não trong lòng.

Thôi thì tới cũng một đao, lui cũng một đao, còn hơn là tiếp tục giằng co như bây giờ.


Trái tim nhỏ bé của cậu không chịu nổi nữa mất.
“Anh không đi làm à?”
Nói mới nhớ, hiện tại đã mấy giờ rồi đâu, sao người này còn ở nhà chứ?
Cho dù hôm nay là thứ bảy thì hắn vẫn phải đi làm mà.
Khương Sầm nhìn thiếu niên trước mặt một cái.

Trước khi Bạch Thụy kịp phản ứng hắn đã ở trên môi cậu cắn mạnh một cái.
“A!”
Bạch Thụy vội vàng ngã về phía sau vừa đưa tay bịt lấy miệng mình đáng thương nhìn hắn.

Người này nói không nói mà động khẩu lớn như vậy, môi cậu bị cắn rách ra rồi.

Bạch Thụy nếm được vị tanh trong khoang miệng mới rõ ràng đối phương đã dùng bao nhiêu lực.

Nhưng cậu lại không hiểu lắm người này bị làm sao nữa rồi…
“Đưa xem.”
Ấy vậy mà Khương đại tổng tài còn bình thản liếm môi, không tha trầm giọng nhìn cậu yêu cầu.
Bạch Thụy gần như không có suy nghĩ nhiều mà rướn người dậy, đưa môi lại gần nam nhân cho hắn xem.

Biểu tình còn không quên đáng thương nhìn hắn.

Mặc kệ làm nũng bán manh có lừa lấy sự thương xót của đối phương hay không, làm trước rồi tính sau.

Chiêu thức không cần tốn nhiều công sức nhưng lần nào cũng đều thành công Bạch Thụy ít nhiều vẫn là có thói quen dùng đến nó.

Bản thân cậu nghĩ đối phương có lẽ vẫn sẽ ăn…
Khương Sầm không biết trong lòng tiểu minh tinh của hắn đang nghĩ gì.

Hắn mặc kệ dao động trong lòng, trầm mặt vươn tay nắm cằm cậu cúi đầu xem xét.

Nơi bị hắn dùng răng nanh cắn phá hiện tại vẫn còn đang rỉ ra hạt châu màu đỏ tươi kiều diễm vô cùng.

Hắn không chút nghĩ ngợi đưa lưỡi ra liếm lấy giọt thủy châu mang vị tanh kia, còn thuận miệng mút đi một chút máu vẫn chưa kịp rỉ ra của cậu khiến Bạch Thụy theo bản năng nhíu mày, đáng thương rủ mi nhìn hắn.
Người này thèm máu của cậu hay gì… Ừ thì máu của cậu đúng là ngon thiệt đó.

Nó là máu của tiên nhân kia mà, bổ lắm nha.
Bạch Thụy đang lan man thì bỗng nhiên nghe thấy đối phương một câu khiến cậu giật cả mình lại mê mang không thôi.
“Em có biết trong bản hợp đồng bao dưỡng em đã ký có những gì không?”
Khương Sầm vừa nói đã nhìn thấy cậu lắc đầu nhưng hắn lại không cảm thấy bất ngờ.
Chiếu theo những gì cậu biểu hiện thì Bạch Thụy cho dù vì bất cứ lý do nào mà xuất hiện ở trước mặt hắn thì trạng thái của cậu lúc đó khó lòng mà để ý được trong hợp đồng nói cái gì.

Bản thân Bạch Thụy chỉ biết cậu phải nghe theo mọi sắp xếp của kim chủ.

Kim chủ kêu cậu đi đông thì cậu không được đi tây.

Đổi lại kim chủ sẽ cho cậu ăn cậu ở còn cho cậu lương.

Hiện tại kim chủ còn phụ trách việc trở về Uẩn Thiên của cậu nữa, Bạch Thụy không có lý nào làm trái ý hắn nên lại càng chẳng nghĩ gì đến những điều ghi trên bản hợp đồng kia cả.

Hay nên nói cậu vốn không để ý đến tờ giấy đó viết cái gì.

Bởi vì lúc đó Bạch Thụy nghĩ nếu có một ngày cậu trở lại Uẩn Thiên thì tất cả ở nơi này đều sẽ bị cậu bỏ lại ở phía sau.

Cậu vốn không phải người bình thường, những thứ phàm tục đó không thể trói buộc được cậu mãi mãi.

Đương nhiên hiện tại cậu vẫn sợ nó rồi, cho nên khi nghe hắn dùng biểu tình nguy hiểm nói ra Bạch Thụy vẫn không nhịn được run rẩy, cẩn thận nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.

Quả nhiên sau đó cậu đã nghe hắn nói…
“Em không nhớ thì để tôi nói cho em biết.”
Khương đại tổng tài vừa nói vừa siết chặt cái eo nhỏ của thiếu niên kéo người vào lòng mình, nắm cằm ép cậu nhìn vào mắt mình rồi mới tiếp tục mở miệng vàng nhả lời ngọc nhưng câu câu lại khiến Bạch Thụy run rẩy: “Nếu tôi phát hiện em làm chuyện gây hại cho tôi…”
“Tôi… Sợ rồi?”
Khương Sầm nhìn thiếu niên vừa mới nuốt nước miếng cái ực, biểu tình hoảng loạn như con nai nhỏ thì cười tà ngừng lại ôn nhu ẩn giấu nguy hiểm hỏi.
Bạch Thụy người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu lập tức gật một cái thật mạnh vừa lắm lét nhìn hắn.
Khương Sầm nói không được cảm giác thỏa mãn giống như vừa thuần phục được một con mãnh thú hoang dã mà cúi đầu liếm nhẹ lên đôi môi bởi vì bị hắn cắt rách mà có chút đỏ tươi diễm lệ hơn bình thường xem như ban thưởng.

Đặng hắn vẫn không quên nói: “Chỉ cần em không làm ra chuyện gì quy phạm hợp đồng thì có gì phải sợ.”
Khương Sầm thật sự không hề nói dối Bạch Thụy.

Hắn là người làm ăn, trực giác nhạy bén là điều không thể bàn cãi.


Thời điểm nhìn thấy Bạch Thụy xuất hiện một cái kỳ quái như vậy, khi Sùng Chinh làm ra bản hợp đồng này đã theo ý hắn thêm vào một điều khoản nữa.

Tuy rằng nếu Bạch Thụy không phải là một tồn tại bình thường còn siêu việt nhân loại thì tất cả chỉ là mây bay nhưng phòng trước khỏi họa là bản tính của Khương Sầm.

Hắn cứ vậy mà làm thôi.

Kết quả… Đứa nhỏ này rõ ràng không giống bình thường nhưng lúc này lại tỏ ra sợ sệt với hắn.

Khương Sầm đương nhiên sẽ tiếp tục dùng đến điều khoản kia để kiềm chế cậu rồi.
Quả nhiên Bạch Thụy vừa nghe đã lập tức gật đầu như giã tỏi.
Chưa nói hại hắn để làm gì, chỉ việc cậu hiện tại một tia tiên lực đều không dùng được, hôm qua vừa thử cùng hắn đánh một trận, tuy cậu cũng chưa dùng hết sức nhưng đối phương lại càng không khác cậu, cậu chắc gì đánh lại đối phương đâu mà có thể làm cái gì hại hắn cơ chứ.

Còn nữa, có một việc hiện tại cậu có thể chắc chắn, khi cậu song tu cùng hắn, cho dù trước đó hắn vẫn là người thường thì hiện tại chưa chắc phải.

Hắn có thể xem là một nữa tu luyện giả rồi.

Trong quá trình song tu cậu được lợi thì hắn cũng được.

Cậu không dùng được tiên lực còn hắn thì lại mạnh hơn.

Chỉ riêng thân thủ kia thôi là đủ chèn ép cậu rồi… Tất cả đều đang khẳng định cho cậu rõ hiện thực tàn khốc thế nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui