Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba
“A!”
Bạch Thụy đang tập trung hấp thu linh khí đến từ bên ngoài theo sự chuyển động có sẵn của long châu tự nhiên bị người nâng lên khỏi bồn tắm bất ngờ kinh hô thành tiếng.
Tâm linh nhỏ bé bị dọa đến mức long châu đều ngừng lại khiến Bạch Thụy hoảng sợ ôm chặt cổ người đàn ông, đôi mắt to lại ai oán nhìn thủ phạm.
Khương Sầm không hiểu khẽ nhếch môi nhưng động tác lại không hề dừng lại mang con tiểu minh tinh rời khỏi nhà tắm, đặt lên nệm giường mềm mại.
“Chưa có xong đâu.”
“Ưm…”
…
Ừ thì cho dù Khương đại không nhìn thấy hình ảnh sắc tình kia thì hắn cũng không định mới một lần đã buông tha cho ai đó.
Đêm còn dài lắm…
…
Bên trong phòng là một mảnh xuân sắc, bên ngoài phòng tiểu Sầm nhỏ bởi vì không theo kịp tiết tấu của hai vị chủ nhân mà đầy mặt hoang mang không nói sao cho hết.
Nó đứng trước cửa phòng đóng chặt một lúc lâu mới thất thỉu ngậm viên hạt dẻ trong miệng đến mức khiến miệng nó phồng lên phúng phính, phốc phốc hai cái nhảy vào ổ bông của mình cô đơn thương xuân bi thu rồi.
…
Một đêm trôi qua, sáng hôm sau Bạch Thụy không ngoại lệ nhìn thấy thông báo chính thức do đoàn làm phim đăng trên trang website khi còn chưa kịp rời khỏi giường.
Bởi vì cậu được tab tên nên thông báo hiện lên trên màn hình chính điện thoại của cậu.
Bạch Thụy là bị âm thanh kia đánh thức.
Bên cạnh Khương đại tổng tài đã không thấy nhưng trong nhà tắm lại vang lên tiếng tiếng chảy chứng tỏ đối phương vẫn còn ở đây.
Bạch Thụy đưa tay với lấy điện thoại bên tủ đầu giường, theo yêu cầu của Sùng Minh chuyển tiếp tin tức do đoàn làm phim đăng cùng hai chữ chúc mừng.
Theo sau cậu là Tô Miện.
Có điều cậu ta không chuyển tiếp tin chính thức mà lại dùng của cậu.
Việc này không khỏi khiến cho dân tình chú ý đến cậu.
Nhưng đỉnh điểm là tin chuyển tiếp phía sau.
Tô Miện như vậy thì không nói gì đi, nhưng Trác Dịch đại ảnh đế cũng vào góp vui.
Hắn còn không phải là nối đuôi Tô Miện mà lại là cậu.
Bạch Thụy mặt không biểu tình nhìn bình luận của công chúng đang lấy tốc độ tên lửa xuất hiện bên dưới tin của cậu, không ngoại lệ đều là hỏi cậu là ai các kiểu, còn có tài khoản của cậu bình thường không nhìn lấy một cái lượt follow lúc này đang không ngừng tăng lên… Ánh mắt cậu không lật một cái thản nhiên tắt máy không xem nữa.
Bạch Thụy liếc qua nhà tắm một cái rồi khoang chân ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt nhắm lại tiến vào trạng thái nhập định.
Long châu hiện tại đang trong trạng thái cây khô hồi xuân, sức sống tuy ít còn không thể dùng… Đúng vậy, Bạch Thụy buồn bực phát hiện mặc dù bây giờ linh khí bên trong long châu đã được hai phần mười rồi nhưng cậu lại không thể vận dụng được nó đi làm bất cứ việc gì ngoài giúp tiểu Sâm tu luyện, khai mở linh trí và dùng nó làm cơ sở để giúp cậu hấp thu linh khí ít ỏi trong trời đất đến nuôi dưỡng long châu từng chút một.
Tuy rất không vui nhưng Bạch Thụy không có để trong lòng chuyện này lâu.
So đo như vậy không phải bản tính của cậu.
Thay vì thế cậu cố gắng hơn tu luyện nhiều hơn để sớm ngày trở về.
Nếu hai phần không được thì mười phần nhất định được.
Cậu cứ nghĩ bản thân phải dùng thời gian rất lâu mới có thể lấp đầy nó, hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Có lẽ không mất bao lâu cậu có thể trở về rồi.
Cũng sẽ không cần sợ bản thân sống quá lâu mà khiến cho người khác chú ý, xem cậu là thứ gì đó không bình thường.
Theo long châu xoay tròn, tâm trí Bạch Thụy cũng trải rộng khắp nơi.
Thông qua quá trình hấp thu linh khí cậu có thể dựa vào đó dùng tâm thức đi quan sát khung cảnh xung quanh nơi này trong phạm vi vài trượng lấy ngôi nhà làm trung tâm.
Đây cũng là một trong những chuyện cậu có thể làm, nhưng chỉ có thể làm được lúc này.
Thần thức của cậu dõi theo từng hành động của đám người, gần như hòa làm một với trời đất.
Tuy không đến mức thiên nhân hợp nhất nhưng hành động này giúp cậu hấp thu được nhiều linh khí hơn.
Sau khi cảm nhận được linh khí trong phạm vi vài trượng ít ỏi quanh đây đều bị cậu hấp thu hết thì Bạch Thụy mới thở ra một hơi mà thu công về.
Nhưng thời điểm đôi mắt cậu vừa mở ra, hỗn độn bên trong còn chớp động chưa kịp giấu đi đã lọt vào một đôi tròng mắt so với cậu còn đen đặc hơn.
Thứ màu đen kia tựa như bóng tối ở nơi mà cậu và phụ thân từng trải qua một thời gian dài để tu luyện, cũng khiến cậu sợ run không dám nhúc nhích dù chỉ là cái rung động của rèn mi.
Chủ nhân của đôi mắt kia không biết từ lúc nào đã ngồi ở trước mặt cậu, toàn thân chỉ quấn một cái khăn tắm che đi thân dưới tư mật, phần trên lại hoàn mỹ bày ra trước mặt cậu.
Đối phương không có biểu tình chỉ nhìn chằm chằm cậu, không biết đã nhìn bao lâu.
Nhưng dù đối phương trông chẳng khác bình thường, đôi chân dài còn ở ngoài giường nhàn nhã bắt chéo, trạng thái gần như thả lỏng… Vậy mà Bạch Thụy lại không dám có chút buông xuống tâm thần.
Thời điểm nhìn vào đôi mắt kia cậu cảm thấy như toàn thân trong ngoài đều bị nó bốc trần, không chỗ nào giấu giếm.
Là một long mang trong người bí mật, Bạch Thụy không nắm chắt mọi khả năng để mà có thể vô tư để lộ cho đối phương biết tất cả đương nhiên là không thể bình thản được rồi.
Cho dù lúc cậu quyết định tranh thủ nhập định khi đối phương đang ở trong phòng tắm, không rõ bao giờ sẽ đi ra trong lòng đã mang tâm tư gì hiện tại cậu cũng không muốn nhắc đến.
Kết quả đối phương không động, cậu không ngoại lệ giống hắn, đều không dám động dù chỉ một chút.
Đối phương còn phảy mi chứ cậu thì không.
Đôi mắt to tròn từ khi sinh ra đã mang màu sắc của hỗn độn cũng như bản chất của nó, có thể hút nhiếp linh hồn bất cứ ai nhìn chằm chằm vào nó, khiến cho đối phương thả lỏng cảnh giác đối với cậu.
Là thủ đoạn bảo mệnh của Bạch Thụy khi hành tẩu trên Uẩn Thiên thế giới dù cậu rất ít khi dùng đến.
Nhưng cho dù không dùng tới thì nó vẫn có thể đạt đến một phần mười hiệu quả đó… Có điều lúc này đứng trước nam nhân mà cậu nhìn không thấu lại cho cậu cảm giác nguy hiểm như phụ thân mình, cậu cảm thấy nó đã không có tác dụng.
Trừ khi lúc này cậu đang ở trạng thái đỉnh phong…
Đối phương có bị mê hoặc hay không cậu không biết, nhưng hắn có thể thản nhiên nhìn vào nó mà không hề hấn gì… Bạch Thụy nào dám coi thường chứ.
Cậu hiện tại là người ở dưới mái hiên, ăn nhờ ở đậu nhà người ta, đối phương lại còn…
Cậu nghĩ nếu đối phương không phải tồn tại giống như phụ thân thì ít nhất cũng phải tu luyện thuật pháp có dính líu đến hỗn độn giống như cậu, mà lại còn cao thâm như phụ thân thì mới có thể chống lại cậu.
Như vậy cậu càng không thể thản nhiên thả tâm được.
Phải nhớ rằng đối phương lúc này vẫn là người bình thường….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...