Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Bạch Thụy gật đầu.
Nhìn chung thì đám chướng ngại vật này không hề khó vượt qua.

Đám người Giảng đạo không có đến nổi bắt người ta làm một chuyện không có khả năng hoàn thành.

Đương nhiên họ đã định là cậu chỉ làm được một nữa.

Quan trọng là cách cậu làm sao kia.

Những thùng hàng trước mặt Bạch Thụy được xếp như bậc thang, cái sau cao hơn cái trước một khoảng bằng nhau.

Đương nhiên có một số bậc không đồng nhất, yêu cầu phải có sức bật.

Với người bình thường có năng lực chút thì vẫn có thể vượt qua dù hơi gian nan xíu.

Nhưng với Bạch Thụy thì...
Bộp!
Sau khi được đến đảm bảo của Giảng đạo thì chân cậu dậm mạnh trên mặt đất, dưới ánh mắt của đám người lấy đà phóng lên thùng hàng đầu tiên.
Đúng vậy, là phóng lên.
Thùng hàng có vẻ cứng bị cậu đạp lên còn có cảm giác hơi lúng xuống một chút.

Sau đó hành động của cậu cũng không có ngừng lại mà đạp lên thùng hàng tiếp theo.

Khoảng cách giữa hai thùng hàng chỉ cao chừng năm mươi centimet, đối với đôi chân dài kia thật sự là không hề khó.

Nhưng nếu nó đơn giản như thế thì nói làm gì.

Những thùng hàng này bên trong đựng gì không biết nhưng nó không phải mặt đất cứng rắn, tác động lên nó quá lớn nó sẽ lay động mà khiến cho thân thể đung đưa theo.

Cho nên không thể hành động quá mạnh bạo nếu không có khả năng thăng bằng tốt.

Ai biết Bạch Thụy lại cứ như nhìn không thấy động tĩnh dưới chân, ba bước đạp lên ba bậc thang liên tiếp lại gần giống nhau như vậy.
Đám người nhìn thùng hàng lung lây mà không khỏi hoảng sợ thay cậu.

Họ trong lòng còn nói, cũng không có giới hạn thời gian, cậu gấp như thế nào gì chứ!!
Nhưng Bạch Thụy giống như thật sự không để ý.

Chỉ là bậc thang tiếp theo có phần khác biệt với những cái trước.

Ai cũng nghĩ Bạch Thụy ít nhiều sẽ bị nó làm khó.

Hơn nữa phía sau bậc thang kia cũng không tầm thường, nhất định là có thể cản được bước chân của Bạch Thụy.

Ai biết cậu lại như đã ước lượng được tiếp theo nên làm gì mà chống tay lên bậc thang cao có phải tới ngực cậu...!Đúng vậy, nó thật sự cao gấp rưỡi những cái bậc thang khác, ước chừng phải tới một mét ba.

Như thế Bạch Thụy không thể dễ dàng duỗi chân ra mà đạp lên nữa.

Cậu chỉ có thể từng chút trèo lên.
Cho nên khi thấy cậu đặt tay lên thùng hàng, đám người không có bất ngờ.
Bất ngờ là ở phía sau kia.
Bốp!
Vụt!
Đám người nhìn thân hình đang lộn ngược trên không trung kia mà đồng thời đứng bật dậy khỏi ghế.
Quả vậy.

Mới rồi nói thì nhiều nhưng thật ra cả quá trình Bạch Thụy di chuyển chưa từng dừng lại dù chỉ một giây.

Cho nên khi cậu đạp lên bậc thang thứ ba, lại chống tay lên bậc thang thứ tư chân cậu vẫn còn tràn ngập lực lượng do cú nhảy trước đó.

Thuận theo lực đạo cậu đem chân đã có sẵn sức bật trước đó đạp mạnh một cái, chống tay hất ngược thân thể của mình để vượt qua bậc thang thứ tư.

Cú vượt trướng ngại vật này thật sự đẹp mắt, nhưng đối với đám người kia lúc này thì họ lại không có tâm tình thưởng thức cho lắm.
"Cẩn thận!"
Đám người nào có nghĩ cậu dám chơi, lại chơi được như thế.

Đến khi hoàn hồn thì Giảng Kinh vội vàng hô lên.
Vì sao họ lại hoảng hốt như vậy?
Bởi vì phía sau bậc thang thứ tư không hề có gì hết.
Cái gì gọi là không hề có gì hết?
Đó chính là nói, bậc thang thứ tư là cuối cùng.

Và sau lưng nó đến một cái bậc thang nhỏ để đi xuống cũng không có.


Nhìn lại một chút, với hàng động của Bạch Thụy nếu bên kia có một cái gần giống như bậc thang thứ ba cho cậu hạ cánh thì không nói, đây sẽ là một cú lộn mèo cực ngoạn mục.

Nhưng hiện tại cái cậu đang đối mặt là gần ba mét chiều cao...!Đúng vậy, chính là gần ba mét.

Nói chính xác là hai mét tám.

Liệu Bạch Thụy đã tính đến chưa? Rằng cậu phải tiếp đất với chiều cao, với động tác lộn nhào trên không trung của mình như thế nào?
Cho dù bên dưới có để thảm bảo hộ nhưng với hành động của Bạch Thụy vẫn thật dễ dàng bị thương.
Họ nào có nghĩ sự tình sẽ như vậy, nhất thời chỉ có thể thốt lên một câu "cẩn thận" sáo rỗng chứ không thể làm gì khác.

Họ còn không kịp nghĩ hi vọng Bạch Thụy có thể có cách ứng phó với tình huống này.

Đợi đến lúc Bạch Thụy tiếp đất xong xuôi rồi họ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lại nói đến Bạch Thụy, cậu cũng không hề biết phía sau bậc thang thứ tư còn có mánh khóe lớn như vậy, thật sự là có bất ngờ.

Nhưng nó cũng không đến mức làm khó được cậu.

Ngay thời điểm thân hình còn ở trên không trung Bạch Thụy đã làm ra hành động tiếp theo.

Cậu đem hai tay vịn chặt vào mép ngoài cùng của thùng hàng, mạnh mẽ đem hai chân chụm lại rồi dồn hết sức lực vào tay khẽ đẩy một cái.

Thân hình thẳng tắp của cậu cứ thế hạ cánh theo hình vòng cung với mặt hướng lên trời rồi nhẹ nhàng đáp xuống thảm cứu hộ.

Sau đó cậu cũng không ngừng lại mà mượn sức nhún của tấm thảm phóng người bám lên mép bức tường thùng hàng kế tiếp.
Đúng vậy, bên cạnh tấm thảm vẫn còn một chướng ngại vật y chang như cái cậu mới vượt qua nữa, Bạch Thụy cho rằng là như vậy.

Nhưng khác biệt là nó đối ngược với cái mới nãy.

Có nghĩ là Bạch Thụy phải đối mặt với hai mét tám chiều cao để lên được bậc thang cao nhất kia.

Mà cái bật nhảy nhờ mượn sức nhún từ tấm thảm bên dưới đã giúp cậu mạnh mẽ phóng người bám lên mép bậc thang kia.

Sau đó hai chân lại không hề nhàm rỗi đạp mạnh lên thùng hàng mượn đà rồi lại lộn mèo một vòng trên không trung nữa.

Quá trình sau đó thật sự không còn gì nhẹ nhàng hơn.


Bạch Thụy theo đà đáp chân lên bậc thang thứ hai từ trên đếm xuống rồi một phát nhảy luôn xuống mặt đất bên kia.

Hoàn mỹ kết thúc bài kiểm tra của mình với vẻ mặt bình thản đến mức đáng đánh.
"Như vậy được không?"
Cậu nhìn một đám người đang đứng hình ở kia nhàn nhạt hỏi một câu như vậy.

Biểu tình có phần ngây thơ quá đáng.
Này nào phải không được a...!Quá được luôn ấy chứ!
Nếu chỉ tính cái phần năng lực hành động, tùy cơ ứng biến hoàn mỹ này thì Bạch Thụy có thể thành công nhận được vai diễn rồi.
"Khụ!"
Giảng đạo là người đầu tiên tỉnh táo lại sau khi câu hỏi của Bạch Thụy vang lên.

Nhưng vẻ mặt của ông có phần cứng ngắt, nhất định là chưa có kịp trở lại bình thường.
"Dù cậu làm tốt lắm nhưng vẫn quá liều mạng đi.

Trong lúc đóng phim chúng tôi vẫn sẽ đeo dây phòng hộ cho cậu khi gặp những pha như vậy.

Nhưng không thể không nói, bởi vì cậu đã có sẵn cái sức phản ứng kia rồi cho nên dây phòng hộ chỉ là để tránh cho cậu nhất thời không kiểm soát được mà bị thương, còn cảnh quay sẽ đặc biệt hoàn mỹ.

Nói chung bài kiểm tra của cậu đã thành công vượt quá mong đợi của chúng tôi rồi."
Giảng đạo có chút kích động nên nói rất nhiều, sau đó mới chốt lại một câu như vậy.
"Nhưng mà đây là đóng phim, cái cậu cần làm không chỉ là hành động mà còn có diễn xuất.

Cho nên cậu vẫn phải theo kịch bản diễn một đoạn ngắn cho chúng tôi xem thì mới có thể quyết định được vai nam chính có thật sự do cậu thủ vai hay không."
Bạch Thụy ngược lại không có cảm thấy bất ngờ với những lời này của ông.

Cậu chỉ là nhận ra rằng, bài kiểm tra mới nãy chỉ là ngoài lề, là họ thêm vào để thử cậu thôi.

Nhưng chẳng sao, cậu không để ý.

Dù gì cậu cũng thấy chơi vui.

Cậu cũng rất mong chờ quá trình đóng phim sau đó.
Nếu đám người này biết Bạch Thụy nghĩ vậy thì sẽ trợn trắng mắt cho xem.

Nhưng họ không biết rồi.

Cho nên tiếp đến là phần diễn xuất cho vai nam chính của cậu.
...
Cửa phòng bật mở, Bạch Thụy từ bên trong đi ra trên mặt không có biểu tình gì đáng nói cho lắm.


Cho nên đám người bên ngoài cũng không biết rốt cuộc tình huống thế nào rồi.
"Bạch Chi, Thiệu Hồng."
Trợ lý đoàn không để ý đám người biểu tình, sau khi Bạch Thụy đi ra thì tiếp tục gọi người vào.

Trên mặt Bạch Chi có phần tiếc nuối vì mình phải vào liền.

Nếu không cô nhất định nắm Bạch Thụy lên hỏi rốt cuộc cậu có nhận được vai chính của bộ phim hay không.
Nhưng dù không có cô thì vẫn có người khác thay cô làm.
"Cậu thành công rồi?"
Kỷ Lâm thời điểm Bạch Thụy lướt qua thuận miệng nhìn cậu hỏi.

Biểu tình của hắn rất bình thản, giống như một người bạn xã giao bình thường tới hỏi thăm một câu thôi.

Cho nên Bạch Thụy sau khi nhìn hắn một cái thì thản nhiên gật đầu.
"Tôi đi trước."
Thả lại một câu rồi Bạch Thụy không chút chần chừ xuyên qua đám người đi ra ngoài.
Việc của cậu đã xong, ở lại làm gì nữa.
Bạch Thụy còn chưa thật sự rời khỏi tầm mắt của đám người thì Sùng Minh đã từ ngoài chạy vào.
"Ủa xong rồi à?"
Thấy cậu đi ra thì hắn kinh ngạc hỏi.
"Xong rồi, tôi vào trước."
Bạch Thụy không có ngừng lại bước chân mà tiếp tục rời đi.
"May mà anh quay lại sớm, nếu không để cậu đợi một hồi lại ra cái chuyện gì nữa."
Nói cứ như Bạch Thụy là chúa rắc rối ấy.
Mà điều này thật ra cũng không có nói quá.

Chỉ là nó không thể nói như vậy.

Tựa như tiểu Sầm từng nói, Bạch Thụy chủ nhân của nó trên người một thân hạo nhiên chính khí, mang thụy vận cát tường.

Người như cậu không thể nào gặp được vận xui.

Cho dù có kiếp nạn thì cũng là gặp dữ hóa lành.

Một ngàn năm lăn lộn trong tu chân giới của Bạch Thụy chính là như vậy trải qua.

Tựa như a cha tiểu chuột của cậu cũng có nói, Bạch Thụy đại diện cho quang minh, trên thân không mang theo một chút hắc ám nào.

Đến tâm ma còn không thể xuất hiện trên người cậu.

Như vậy sao có thể nói là chúa rắc rối được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui