Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba


Bạch Thụy ở trong toilet cật lực nén lại tiếng rên rỉ nhỏ vụn trong cổ họng.

Đợi hai người bên ngoài đi xa rồi cậu mới gian nan đem điện thoại từ trong túi quần lôi ra.
Cạch!
Khổ nổi sức lực toàn thân cậu như bị rút đi, điện thoại cầm không vững đều bị đánh rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang thanh thúy.
"Ưm...!Khương Sầm..."
Ở trong trạng thái nữa tỉnh nữa mê, Bạch Thụy chỉ nhớ đến người đàn ông ở bên kia thành phố.

Ngẫm lại một tiên nhân như cậu lại rơi vào tình huống này.

Nếu là thời điểm đỉnh phong, đan dược cấp mười chưa chắc đã có hiệu quả với cậu.

Cho dù là xuân dược cấp bậc tiên nhân thì cậu vẫn có thể đến dùng tiên lực chống chọi.

Nhưng hiện tại cậu chẳng khác gì người phàm.

Tiên lực tích góp trong long châu chỉ biểu hiện ở trạng thái tiên khí, không giúp được gì cho cậu.

Nếu không phải có thân thể tiên nhân, cậu lúc này sợ rằng đã hoàn toàn đánh mất lí trí.
Rốt cuộc từ trong gian nan gọi được cho người đàn ông luôn nằm đầu danh sách điện thoại của mình, Bạch Thụy gần như ngã quỵ trong toilet.

Cậu ngồi hẳn trên mặt đất, đầu ngã vào nắp bồn vệ sinh.

Điện thoại bị cậu dùng hết sức lực cuối cùng nhặt lên đang phát ra ánh sáng lập lòa ngay bên cạnh nhưng lại không thể khiến cho cặp mắt đen hỗn độn kia có tinh thần lên một chút.

Nó vốn đã chấp nhiếp nhân tâm, hiện tại còn nổi lên một tầng hơi nước, mông mông lung lung...!Hiện tại chỉ cần là ai nhìn đến nó đều sẽ bị nó cho mê hoặc đi, nội tâm tham lam sẽ bị khơi dậy mà muốn đem nó chiếm đoạt đi.
Cho nên nếu lúc này mà có người khác đến đây...
Tút!
Điện thoại phát ra một tiếng vang khẽ, người bên kia sau vài giây trôi qua rốt cuộc đã chấp nhận cuộc gọi của cậu.
Khương Sầm lúc này còn đang ở công ty xử lý công việc.

Thời điểm này vừa hay cũng là thời điểm họ gọi cho nhau mỗi ngày cho nên hắn không có nghĩ gì cả.


Nhưng chưa đợi hắn nói tiếng nào bản thân đã bị âm thanh mềm nhũn không chút sức lực, bình thường chỉ xuất hiện trong lúc họ ân ái với nhau của người bên kia dọa cho bão tố quanh thân nổi lên.
"Khương...!Sầm ư...!Em nóng..."
"..."
Khương Sầm im lặng một giây rồi ngay sau đó lập tức gằn giọng hỏi: "Bạch Thụy, em đang ở đâu?"
"Khương Sầm nóng quá...!Anh ở đâu vậy a..."
Nhưng người bên kia cứ như không còn tỉnh táo, không nghe hắn hỏi mà chỉ theo bản năng gọi tên hắn, tìm hắn.

Khương đại tổng tài ta mặt trầm không khác gì hàn đàm vạn năm, đến cả Sùng Chinh ở bên cạnh đều bị hắn cho dọa.

Hắn một bên đứng lên khỏi ghế tổng của mình, một bên vừa đi vừa cho Sùng Chinh một cái ánh mắt ra hiệu lạnh lùng, miệng vẫn không quên nặng giọng gặng hỏi người bên kia còn luôn ở tìm hắn.

Âm thanh mềm mại lại đáng thương như con mèo mướp kia khiến tim hắn ê ẩm lại vừa nhức nhối, chỉ hận không thể ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Kết quả của việc cảm xúc mãnh liệt không thể kiềm chế là nó khiến khí tức quanh thân của hắn trở nên lăng lệ kinh hồn.

Sùng Chinh bên cạnh đều là lùi về sau một bước theo bản năng vừa vội vàng làm theo chỉ thị của hắn.
"Bạch Thụy, nói tôi nghe.

Em đang ở đâu?"
Hắn không có nhiều lời dư thừa đi hỏi Sùng Minh ở đâu, cậu lại bị làm sao.

Hắn hiện tại chỉ muốn biết cậu đang ở đâu, có an toàn không.

Bởi vì tâm trạng không thể kiểm soát cho nên âm tần trong giọng nói của hắn trở nên trầm xuống, đủ sức dọa sợ vô số con người.

Đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến con tiểu hỗn sắc kim long lì lợm nào đó.
Giọng điệu này của hắn Bạch Thụy phải nói là đặc biệt nhớ kỹ, khắc ghi trong lòng.

Cho nên cho dù cậu lúc này đang trong trạng thái mơ màng đều là theo bản năng đáp: "Ở...!Ở trong toilet...!Khó chịu ư...!Khương Sầm..."
"Em ngồi im ở đó cho tôi.


Nghe không?"
Khương Sầm vừa nghe khó nói trong lòng không có thở phào.

Hắn tuy không được đến cậu đáp lại nhưng âm thanh nhỏ vụn từ bên kia hắn vẫn là nghe thấy, đủ khiến cho hắn ổn định lại tâm tình.

Nhưng không phải là biến mất đi mà nó ngược lại chỉ lắng đọng xuống, khiến cho khí tức quanh thân của hắn càng thêm âm trầm khiếp người.

Hắn không có ngắt kết nối với người bên kia mà lạnh giọng bảo Sùng Chinh đưa điện thoại.

Sùng Chinh vội vàng đem một chiếc điện thoại khác, cái không dùng cho công việc của mình, trước khi đưa còn rất tri kỷ bấm luôn số của Sùng Minh cho hắn.

Còn bản thân hắn thì vội vàng nói chuyện với bên phòng vé, nhanh chóng đặt ngay một chỗ trong chuyến bay gần nhất đến thành phố H.

Hắn làm việc cho Khương Sầm bao nhiêu lâu đủ để nhanh nhẹn hiểu rõ được ý tứ của ông chủ.

Nhưng lúc này hắn lại không khỏi lo lắng cho đứa em trai của mình.

Vốn dĩ hôm nay Khương Sầm còn ở công ty là vì muốn xử lý công việc để ngày mai rảnh rỗi đi đón Bạch Thụy.

Ai mà nghĩ chỉ còn một đêm cuối vẫn là xảy ra chuyện...!Nhưng hắn nghĩ thì nghĩ chứ chẳng thế làm được gì ngoài cầu nguyện cho Bạch Thụy không có chuyện.

Chỉ cần Bạch Thụy không đến nổi nào, Sùng Minh sẽ không sao.
Sùng Minh ở bên kia thật sự là bị dọa cho tỉnh cả đầu óc.

Hắn cũng chẳng dám cúp máy của ai đó đã vội vã chạy về hướng nhà vệ sinh.

Tuy rằng Khương đại tổng tài không có nói cho hắn biết Bạch Thụy đang ở nhà vệ sinh nào nhưng hắn lại biết.

Nếu đến mức độ Bạch Thụy không thể gọi cho hắn mà lại là do Khương Sầm gọi thì chỉ có thể nói tình huống của cậu lúc này không ổn chút nào.

Hắn gần như là bay đi, dưới chân sinh gió.


Đành chịu, giọng điệu của Khương tổng ta ở trong điện thoại có thể đông chết hắn.

Hắn không nhanh không được.

Nhưng hắn vẫn không quên nghĩ, nếu Bạch Thụy có chuyện thì tiểu Sầm đâu, sao nó không đi tìm hắn?
Ông trời ơi, sao đến cuối vẫn để cho chuyện không tốt xảy ra thế này...
Phương Thần đang tìm bóng dáng của Bạch Thụy và tiểu vật nhỏ kia bỗng nhiên vô tình nhìn thấy Sùng Minh vội vã chạy đi thì không kịp suy nghĩ gì đã đuổi theo.

Bên trong phòng lúc này mọi người đều uống quá chén, người có thể để ý động thái khác thường thì đã đạt được mục đích mà rời đi rồi cho nên hành động của hai người cũng không bị ai phát hiện.

Nhưng Phương Thần thời điểm quẹo vào lối rẻ thì lại ở góc chết bắt gặp một chéo áo của ai đó.

Bởi vì Sùng Minh chạy quá nhanh mà hắn không theo kịp, người đã mất hút ở đâu rồi.

Lúc này nhìn lại phương hướng xuất hiện dị động kia là nơi thang máy lên tầng thì hắn tự cho rằng người mình thấy là Sùng Minh nên lập tức đuổi theo.
Thật sự là ý trời...!Nếu Sùng Minh ban đầu không biết gì chỉ là đi tìm Bạch Thụy thôi thì hắn nhất định sẽ không để vụt mất tình huống ở đối diện lối vào toilet.

Nhưng hắn chỉ lo chăm chăm chạy đến nhà vệ sinh cho nên không hề nhìn thấy Trác Dịch đang gian nan mang "Bạch Thụy" đã đến chỗ thang máy nhưng vẫn chưa kịp vào.

Kết quả lại bị Phương Thần cho bắt lấy một cái bóng dáng không rõ ràng.
Nhưng khi Phương Thần chạy tới thì cửa thang máy đã đóng lại rồi.

Thế là không biết hắn nghĩ cái gì lại đi chạy thang bộ nằm ngay bên cạnh thang máy.
Còn ở trong nhà vệ sinh lúc này Sùng Minh đã tìm được Bạch Thụy nữa nằm nữa ngồi trên sàn nhà.

Hắn mém là bị dọa cho hết hồn.
"Bạch Thụy cậu sao rồi!?"
Hắn lập tức ngồi xuống đỡ Bạch Thụy lên nhưng ai biết cậu lại đem hắn hất ra.

Sùng Minh đều là bị cậu làm cho cứng đờ ở đó một chút.

Dù chỉ là một khắc, sau đó hắn không kịp nghĩ ngợi gì nhiều lại tiếp tục muốn đem cậu kéo lên.

Chưa nói sàn nhà bẩn lại lạnh, hắn cũng không thể để cậu ngồi như vậy trong tình trạng kia.

Nếu không Khương tổng kêu hắn đến chỉ là để hắn canh chừng Bạch Thụy thôi sao? Nếu hắn thật sự làm vậy, cho dù trạng thái của Bạch Thụy lúc này có lẽ thật không nên lại gần cậu mới đúng thì đợi Khương tổng đến nhất định sẽ lăng trì hắn.


Kiểu gì hắn vẫn phải mang cậu về phòng rồi tính tiếp.
Vốn dĩ ở trạng thái này bất kể là ai đều có thể mang Bạch Thụy đi.

Vì ở trong tình trạng này con người thường sẽ làm theo bản năng mách bảo, tìm đến an ủi.

Sùng Minh còn sợ cậu sẽ không phân biệt được đông tây nam bắc mà quấn lên hắn, sau đó chờ đợi hắn là phanh thây...!Nhưng chính là Sùng Minh giằng co một hồi lại vẫn không thể kéo người lên được.
"Đừng chạm vào tôi!..."
Ai đó không cho đụng vào không nói, còn hét lên một cách bướng bỉnh, không khác gì đứa con nít đang làm mình làm mẩy khiến Sùng Minh dở khóc dở cười lại tràn ngập bất lực khó hiểu.

Rốt cuộc Bạch Thụy đã trúng cái độc gì thế này?
Khương Sầm ở bên kia điện thoại nghe mà gấp muốn chết.

Dù đối với việc cậu không cho Sùng Minh chạm vào hắn đương nhiên rất vui nhưng lúc này không phải là lúc lộn xộn.

Toilet càng không phải chỗ tốt để nằm.

Cho nên dù không muốn ai chạm vào cậu lúc này thì hắn vẫn phải nghiến răng đem ai đó uốn nắn cho ngoan ngoãn lại.
"Tiểu ngốc bức! Nghe lời.

Theo Sùng Minh trở về.

Trở về đợi tôi nghe không?"
Giọng nói của hắn không tha nghi ngờ cứng rắn lại rõ ràng đều đều vang lên từ trong điện thoại nãy giờ vẫn luôn nằm trên nắp bồn xí.

Thế này Sùng Minh mới biết Khương Sầm luôn nối máy với Bạch Thụy.
"Bạch Thụy cậu nghe thấy chưa? Anh không làm gì cậu.

Anh đưa cậu về phòng, đi!"
Hắn vừa nói vừa lại thử vươn tay ra lần nữa.

Lần này Bạch Thụy thật sự đã không còn giãy khỏi hắn.

Có lẽ là đã nghe lọt tai lời của ai đó.

Trong miệng lúc này còn lầm bầm mấy tiếng nỉ non đáng thương lại khiến người buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui