Nhật Ký Thú Cưng Ii Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn


Thánh nữ của Cổ Thiên Điện vì muốn cho Bạch Dữ nhiều mặt mũi nhất mà làm đến nước này, đến cả bức họa cũng mang ra, lan truyền hình ảnh của hắn đến với toàn bộ đại lục.

Thật là khiến người ta cảm thán.
"Ngươi sao vậy?"
Đông Ninh nhìn tiểu chuột từ lúc đám tín đồ của Cổ Thiên Điện đi ngang qua đến giờ đều một mặt im lặng thì quan tâm hỏi.
Bạch Cửu từ trong mê mang bị hắn gọi tỉnh lại.
Đông Ninh nhìn tiểu chuột không nói một lời mà nhảy vào ổ chăn nằm úp sấp thì có chút lo lắng.
Nhưng nó không dám hỏi, chỉ dành lo lắng suông.
Bạch Dữ ở bên trong Thánh thành đang tu luyện bỗng nhiên cảm nhận đến tâm tình bi thương của tiểu chuột thì thầm hô không tốt.
Tiểu chút chít?
Hắn ở trong lòng gọi nó.
Nhưng đợi mãi cũng không thấy tiếng đáp lại, chỉ có bi thương khổ sở vô tận.
Bạch Dữ gấp đến nóng đầu mà gọi cả họ lẫn tên của tiểu chuột.
Bạch Cửu!
Bạch Dữ...
Lần này thì có tiếng đáp lại, còn tràn ngập đau khổ.
Không phải ta đã nói không được tin rồi sao!?
Bạch Dữ dùng cái đầu ngón chân cũng biết tại sao nó như vậy.
Nhưng bọn họ...
Ngươi tin ta hay tin bọn họ?
Bạch Dữ lạnh lùng nói.
Tin ngươi...!Nhưng nếu ngươi thích...
Nó vẫn nhớ Bạch Dữ cũng không có người thích, nếu hắn muốn thì tin hay không cũng đâu liên quan đến nó...!Tiểu chuột đôi mắt đẫm lệ mông lung dụi đầu vào hai móng nhỏ khóc rắm rức tội nghiệp.
Ai nói ta thích nàng ta?
Bạch Dữ nhức cả đầu.

Nhưng ngươi vẫn ở trong Thánh thành, cũng không đến gặp ta...
Tiểu chuột càng nghĩ càng thương tâm.
Bạch Cửu!
Bạch Cửu bị hai chữ này làm cho run lên, ủy khuất mà dùng móng nhỏ vuốt vuốt đôi mắt ẩm ướt.
Không đến gặp ngươi là do tu vi ta không bằng họ, dưỡng thương xong rồi ta sẽ đến mang ngươi đi.

Ta cũng sẽ không kết đạo lữ với nàng.
Bạch Dữ cùng nó giảng.
Nàng rất đẹp...
Bạch Dữ tức gần chết.
Nàng ta đẹp thì liên quan gì ta? Ngươi lại suy nghĩ bậy bạ xem ta có đánh mông ngươi không!
Bạch Cửu bị hai chữ "đánh mông" kia dọa cho run rẩy, vô thức lấy móng che mông nhỏ.
Vậy bao giờ ngươi sẽ đến đón ta?
Bạch Cửu ủy khuất hỏi.
Nhanh thôi.

Trước khi cái đại điển kia diễn ra.
Hắn đã trở lại đỉnh phong rồi.

Lúc này chưa đi liền là vì tìm hiểu chút chuyện, nhưng cũng sẽ không đợi cho đại điển kia diễn ra thì mới thoát đi.

Tuy làm vậy có thể khiến nữ nhân kia xấu mặt, nhưng cũng sẽ kết thù lớn với Cổ Thiên Điện.

Hắn còn phải ở lại Đông đại lục một thời gian dài.
Dù Đông đại lục không chỉ có Cổ Thiên Điện, mà tu vi của hắn cũng không sợ Cổ Thiên Điện truy đuổi.

Nhưng hắn ngại phiền toái.
Tuy rằng hắn làm như vậy chưa chắc đối phương đã lĩnh tình, nhưng quá căng cũng không tốt gì cho hắn.
Ta biết rồi...!Ngươi phải nhanh lên đó...
Tiểu chuột được đến đảm bảo, không lại bi thương nữa.
Bạch Dữ tức cười.

Bi thương của nó bé như cái móng của nó vậy, còn đến nhanh đi nhanh.1
Nhưng mà cả đại lục đều biết ngươi rồi, có sao không?
Tiểu chuột bắt đầu lo lắng.
Bạch Dữ thật là chịu thua nó.

Sao lại ngốc nghếch thế không biết!?
Đổi một cái bề ngoài khác thôi.

Ngươi cứ ở đó ngoan ngoãn đợi ta.
Bạch Dữ không sao cả nói.
Dỗ dành được tiểu chuột ngốc, Bạch Dữ nhẹ nhàng thở ra.
Nháo không nháo mà cứ thích ôm bi thương đến gặm nhắm, cái tính xấu gì thế không biết.1
Nhưng chính là như vậy mới khiến tim gan hắn quắn quéo hết cả lên.

Tiểu chút chít này đúng là khắc tinh của hắn.
Bạch Cửu không biết rồng của nó ở trong lòng phun tào nó, thoát khỏi bi thương rồi thì lăn lộn trong ổ chăn ngủ mất.
Cổ Thiên Điện rầm rộ chuẩn bị cho đại điển kết đạo lữ của Thánh nữ.

Đại điển thì phải có người chứng kiến, vậy nên Cổ Thiên Điện đã gửi thiệp mời đến ba môn phái còn lại, mời họ đến làm chứng.
Dù sao cũng là mặt mũi của Thánh nữ một điện, ba tông môn kia cũng phải nể mặt một chút, chuẩn bị phái người đi.
Nhưng chưa đợi họ đi thì tin tức Thánh phu tương lai của Thánh nữ bỏ chạy.
Tin tức này lấy tốc độ phi thường mọc cánh bay khắp đại lục, đi kèm là lệnh truy tìm.

Rầm rộ chẳng kém gì lúc chuẩn bị đại điển.
Cổ Thiên Điện long trời lở đất, Hàn Tuyết giận tái mặt.
Nhưng người nam nhân kia đã biến mất không còn tăm tích, giống như tan biến trong không khí.
Hàn Tuyết hoàn toàn không cảm nhận được một chút biến hóa nào, đến lúc nàng vô tình dùng thần thức quét qua, không thấy người đâu mới vỡ lẽ ra.
Nàng không nói hai lời phát lệnh truy bắt, Thánh thành náo nhiệt vô cùng.
Còn Bạch Dữ?
Bạch Cửu nằm trong ổ chăn nhập định, bỗng nhiên cảm nhận đến dao động khác thường.
Đợi nó phản ứng muốn nhảy dựng thì tấm thân nhỏ nhắn đã bị người ôm lên.
Cảm giác quen thuộc khiến nó đờ ra một chút, sau đó mừng rỡ.
Hai ông cháu Đông gia hoàn toàn không hề hay biết, trong căn nhà nhỏ của họ xuất hiện thêm một nam nhân, người mà khắp đại lục sẽ bàn tán trong một đoạn thời gian dài sau đó.
Bạch Cửu cũng không kinh động đến họ, chỉ để lại cho Đông Ninh một phong thư, sau đó cùng rồng của nó rời đi.
Đông Ninh sáng hôm sau mới biết Bạch Cửu không từ mà biệt, khóc đến sưng mắt.
Nhưng trong thư Bạch Cửu nói rất rõ ràng nguyên nhân tại sao nó phải đi trong im lặng, cũng kêu Đông Ninh chăm chỉ tu luyện, sớm ngày vang danh đại lục, tìm đến phụ mẫu.
Đông Ninh dù có luyến tiếc cũng biết sớm muộn gì Bạch Cửu cũng đi, nhưng buồn thì nó vẫn buồn.

Buồn xong rồi nó lại vùi đầu vào tu luyện.
Đông gia gia biết tiểu chuột đi rồi, tôn tử lại càng thêm ra sức cố gắng thì không biết nên vui hay buồn.
Nhưng đi cũng đi rồi, người cũng họp rồi tan, miễn không chết thì sẽ có ngày gặp lại thôi.
Đông Ninh cũng nghĩ như vậy, nên nó mới cố gắng hơn.

Nó càng mạnh, chính là càng cho tiểu chuột mặt mũi.
Bạch Cửu không biết tiểu thí hài kia nghĩ nhiều như vậy, nó đang rất là vui vẻ cùng rồng của nó cao chạy xa bay, nào có nhớ đến bạn nhỏ Đông Ninh.
Mà đôi rồng chuột lâu ngày không thấy, củi khô bén lửa là chuyện chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.1

"Ư ư...!Dữ...!Dữ...!Ha..."
Bạch Dữ bên tai không ngừng vang lên tiếng rên rỉ ngọt nị của tiểu chút chít.

Đôi mắt hắn nhìn thiếu niên ôm cổ mình, ở trên cự long của hắn nhún nhảy d.âm đãng thì càng thêm sâu thẳm, dựng thẳng lên.
"Ha...!Ha...!A!"
Thiếu niên toàn thân ửng hồng bởi vì cao trào mà ưỡn ngực rướn cổ, eo lưng cong vút một đường tuyệt đẹp.
"Úc...!Ha...!Khoan đã...!A!..."
Tiếng rên rĩ cao vút tận mây xanh, eo mông bị người nắm lấy không ngừng dập xuống như vũ bão.

Kích thích khiến cho ngón chân trắng hồng cũng cuộn xoắn lại đáng yêu không thôi.
"Ô ô..."
Tiểu chuột mắt trợn to lên, có chút chịu không nổi mức độ va chạm cũng như kích thước khổng lồ của cự long dưới thân.

Nhưng con quái vật kia vẫn cứ không ngừng đi vào càng thêm sâu, đỉnh đầu như muốn tông thẳng vào yêu đan của nó mới chịu ngừng lại.
Phụt!
"A!..."
"Hừ..."
...
"Hức...!A...!A..."
Âm thanh mị hoặc hơi ngừng, sau đó lại tiếp tục vang lên.
Một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu, đến đến đi đi.

Cả hai không ngừng quấn lấy nhau, bù đắp những tháng ngày xa cách.
Bạch Cửu dù mệt mỏi bất kham cũng không muốn buông tha cho, cứ thế nương theo sự đòi hỏi vô độ của nam nhân mà không chút giữ lại nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui