Dù không biết Bạch Cửu nói thật hay giả, nhưng nếu có thể, nó vẫn muốn tin tưởng một lần.
"Ta dù không thể chỉ dẫn cặn kẽ cho ngươi nhưng ta có rất nhiều tài nguyên tu luyện mà ngươi cần.
Hai ông cháu các ngươi xem như cũng có ân với ta, ta giúp ngươi thật cũng là nên."
Bạch Cửu cũng chỉ hiểu sơ sơ về hình thức tu luyện của loài người.
Nhưng dù sao nó cũng là một luyện đan sư, dựa vào quá trình tu luyện đan đạo, cái nên biết cũng sẽ biết thôi.
"Chúng ta cũng không có giúp gì được cho ngươi."
Đông Ninh lại không nhận cái ân này.
Nói ân thì cũng quá chiếm tiện nghi của tiểu chuột.
Bọn họ trừ vớt nó lên khỏi biển, lại cho nó một cái ổ chăn thôi...!Chưa nói bây giờ còn thêm phiền toái cho nó nữa.
"Có phải ngươi thấy ta bị ăn hiếp nên mới giúp ta không?"
Đông Ninh nhận ra điều này.
Nếu không tại sao tiểu chuột phải làm trái ý định của nó mà bại lộ bản thân đây?
"Cứ xem như vậy đi.
Nhưng quan trọng là ta muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa.
Nếu cứ để người ta làm phiền thì ta không dưỡng thương được."
Bạch Cửu nhún đôi vai nhỏ của nó.
Nó cũng là bắt đắc dĩ thôi.
Hiện tại Bạch Dữ thân còn bị kẹt ở nơi nào đó.
Trước đó nó sợ hãi Bạch Dữ sẽ bỏ mình nên nghĩ không ra, sau đó nó ngẫm lại thì hiểu.
Có lẽ Bạch Dữ là thân bất do kỷ.
Nếu không, với hiểu biết trong thời gian hai người sống chung, Bạch Dữ sẽ không để nó chịu khổ bên ngoài đâu.
Nếu vậy, nó càng phải nên chiếu cố tốt mình, không để cho Bạch Dữ lo lắng.
Đông Ninh nghe nó nói thì rất là xấu hổ.
Họ cũng muốn được yên thân lắm, nhưng chính là khó khăn như vậy...
"Vậy nên muốn ta giúp ngươi chuyện gì?"
Nó nhớ ra chuyện này mà hỏi.
Nó không hiểu lắm, nếu tiểu chuột có thể giúp nó tu luyện thì sao lại cần nó giúp cái gì.
"Để ta có thể giúp ngươi tu luyện thì trước đó ngươi phải giúp được ta trước."
Bạch Cửu bất lực nói.
"Nguyên thần của ta bị thương, không thể dùng đến mở không gian giới.
Nếu không bây giờ ta cũng đã dưỡng thương được kha khá rồi, cũng không cần bại lộ mà giúp hai ông cháu ngươi đánh đuổi đám người phiền toái kia đi."
Đông Ninh nghe thì hiểu rõ.
Đây cũng là điều nó thắc mắc.
Nhưng cũng là hợp tình hợp lý không phải sao.
"Vậy ta cần phải làm gì?"
Đông Ninh không rõ một người như nó thì có thể làm được gì cho tiểu chuột.
"Ta muốn ngươi đến một nơi, lấy một thứ có thể giúp ta khôi phục nguyên thần.
Không cần ngươi phải làm gì cả, sẽ có người đưa nó cho ngươi."
Bạch Cửu nhìn nó nói.
"Ngươi có đồng bạn?"
Đông Ninh gật gù hỏi.
"Ta có, nhưng đối phương tạm thời không thể đến đón ta.
Ta đã liên hệ được với người đó.
Ngươi chỉ cần đến đó thì sẽ có người đưa dược cho ngươi.
Nhưng chuyện này không được cho bất cứ ai hay cả gia gia ngươi biết."
Bạch Cửu nghiêm túc nói.
Đông Ninh dù nhỏ nhưng cũng trải qua biến cố, nó đủ trưởng thành để hiểu tại sao Bach Cửu lại cẩn thận như vậy.
Đổi lại là nó cũng sẽ như thế.
"Nơi ngươi nói là nơi nào?"
Nó không hiểu tại sao Bạch Cửu có thể liên hệ được với người kia mà lại không thể để người đó mang đồ tối.
Nhưng Bạch Cửu chắc phải có lý do không thể nói, nó cũng không dò hỏi sâu hơn.
"Thánh thành của Cổ Thiên Điện."
...
Bạch Dữ sau khi cùng Bạch Cửu nói chuyện xong cũng bắt đầu suy tính lên.
Hắn phải nghĩ được nên làm sao để nữ nhân kia cho hắn ra ngoài.
Ngẫm nghĩ, Bạch Dữ đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Dữ vừa mở cửa thì bên kia Hàn Tuyết đã biết.
Bên ngoài cửa phòng cũng không có người trông coi nên Bạch Dữ cứ thế mà đi ra.
Nhưng hắn chưa đi được hai bước thì cửa phòng cách đó không xa cũng bật mở.
Bạch Dữ cũng không bất ngờ, cứ tiếp tục đi tới.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Hàn Tuyết chặn đầu hắn nghiêm nghị hỏi.
"Ngươi muốn giam giữ ta?"
Bạch Dữ lạnh lùng hỏi.
"Nếu ngươi không bỏ trốn thì ta sẽ không giam giữ ngươi."
Tất nhiên tiền đề là ngươi không bỏ trốn, Hàn Tuyết nhướng mày nói.
"Ta gặp bình cảnh, muốn ra ngoài đi dạo."
Bạch Dữ vừa nói vừa lướt qua người nàng ta.
Hàn Tuyết nghe giọng điệu của hắn cũng không biết đối phương có ý định gì, nàng đi theo.
"Ta đi với ngươi."
Tóm lại Hàn Tuyết không thể tin tưởng người này được.
Thật ra nàng vẫn luôn để ở trên thân Bạch Dữ một tia thần thức, nhưng ai biết hắn có cách nào che lại thần thức của nàng hay không.
Bạch Dữ không bận tâm, cứ thế cấm mặt mà đi.
Hàn Tuyết thấy hắn không phản đối, cũng xem như hắn không có ý định trốn.
Nhưng nàng cũng vẫn đi theo, có cơ hội bồi dưỡng tình cảm kia mà.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau rời khỏi thánh điện.
Trên đường đi Hàn Tuyết không ngừng được giáo đồ đệ tử trong điện chào hỏi.
Đối với người nam nhân như trích tiên đi bên cạnh Thánh Nữ tò mò lén lút nhìn.
Chuyện Thánh nữ muốn kết đạo lữ với một nam tử hầu như đã truyền khắp Thánh thành, không lâu nữa cả đại lục sẽ biết.
Nhưng họ lần đầu nhìn thôi cũng cảm thấy người nam nhân này quá đẹp, bảo sao mà Thánh nữ vừa gặp đã thương, còn giữ lại trong tẩm điện của mình nữa.
Tất nhiên là họ không biết lai lịch thật sự của Bạch Dữ, mà họ cũng sẽ không tìm tòi việc này.
Thân là tín đồ của Cổ Thiên Điện, họ chỉ có việc nghe và biết, lại làm như thế nào để tỏ rỏ lòng thành của mình thôi.
Có lẽ người của đại lục sẽ bát quát chuyện này, nhưng cũng không quan trọng.
Mà Bạch Dữ một đường đi ra sắc mặt càng không tốt.
Nữ nhân này vậy mà nói được làm được, chưa qua bao nhiêu ngày đã công bố sẽ kết đạo lữ với hắn cho bên ngoài biết.
Việc làm này nếu đổi lại là bất cứ nam tử nào trên đại lục cũng sẽ vui lòng đón nhận, nhưng hắn thì không.
Cứ nghĩ tiểu chút chít kia mà biết, nhất định sẽ thương tâm gần chết.
Lúc không biết chuyện, có lẽ nó cũng không làm ầm ỉ mà chỉ mở to đôi mắt, hoặc là đẫm lệ đầy mặt, hoặc là trong lòng rỉ máu mà nhìn hắn.
Lỡ nó biết hắn bị ép buộc, nhất định sẽ phá đến long trời lỡ đất cho xem.
"Nam nhân này thật tuấn tú, thật xứng đôi với Thánh nữ của chúng ta."
"Còn không phải!"
Xung quanh đám người dù nhỏ giọng bàn luận nhưng làm sao lọt khỏi thần thức của hắn.
Hàn Tuyết đương nhiên là nghe thấy, nụ cười hiện hữu trên khóe môi khiến ai cũng nhận ra được nàng vui vẻ.
"Thánh nữ trong thật hạnh phúc.
Nếu không phải đây là đại sự của Cổ Thiên Điện, hình thức phải nên làm thật long trọng, thời gian chuẩn bị mất cả nữa năm thì lúc này Thánh nữ đã cùng Thánh phu kết đạo lữ rồi."
"Thánh nữ muốn cho cả đại lục biết mà, như vậy mới thể hiện được sự xem trọng của nàng với Thánh phu a."
"Thánh phu thật may mắn!"
Bạch Dữ nhếch môi khinh thường.
Nhưng cái nhếch môi này lại khiến người ta hiểu lầm thành hắn đang thỏa mãn.
Cả Hàn Tuyết cũng nghĩ như vậy.
Nàng nghĩ, nam nhân nào không muốn nở mày nở mặt.
Lạnh lùng cũng tốt, nàng cũng thích.
Xem ra nên mang y ra ngoài nhiều hơn, nghe nhiều, có khi y sẽ sớm ngày thuận theo.
Còn Bạch Dữ, sau khi ra khỏi thánh điện thì hắn bắt đầu dùng thần thức quan sát cả tòa Thánh thành này.
Hắn muốn tìm một nơi bí ẩn nhưng không khó tìm để giấu thuốc, người của Bạch Cửu chỉ cần đến đó lấy là được rồi.
Quan trọng là tránh đi nữ nhân này một chút để hắn có thể giấu đồ.
....................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...