Sáng hôm sau hai người đến gặp Tạ Thanh, không biết là may hay xui mà hắn thật sự chưa thể gom đủ số thảo dược.
Có một số loại chỉ là cấp sáu nhưng khá hiếm gặp.
Bạch Cửu hỏi hắn còn thiếu loại nào.
Kết quả này đã định họ sẽ đi trước Cốc gia, mà Cốc gia đã có một cái Thiên Tâm Các, có khi trong cốc sẽ có thứ họ muốn cũng không chừng.
"Thời gian tới chúng ta sẽ không ở trong Đan thành, lúc nào chúng ta về sẽ đến tìm ngươi lấy thảo dược."
Bạch Cửu báo cho hắn một tiếng.
Tạ Thanh cũng không nhiều lời, tiễn bọn họ đi.
Bỗng nhiên Bạch Dữ lại lộn ngược về, nói hắn có dược liệu cứ mang đến Thiên Tâm Các gửi lại nếu hắn thật sự có việc không thể gặp người.
Tạ Thanh dù không rõ lắm tại sao lại gửi ở đó, nhưng hắn cũng không hỏi.
Bạch Cửu đương nhiên là biết nguyên nhân, cảm thấy làm vậy cũng tốt.
Hai người không hề dừng lại mà rời khỏi Đan thành luôn.
Thời điểm họ rời đi vị kia trong Thiên Tâm Các cũng biết, thế nhưng không có làm ra hành động gì.
Đan thành nhìn như an tĩnh, thực chất đang có sóng ngầm cuộn trào dưới đáy, tùy thời có thể bùng nổ.
Đám người phó các chủ Vệ Diên không hiểu tại sao Cốc Duyệt lần này quyết định ở lại Đan thành tọa trấn Thiên Tâm Các, thế nhưng họ vui vẻ khi nghe tin này, có chút cảm giác như bên cạnh có ngọn núi cho họ dựa vào, đặc biệt an tâm.
...
Cốc gia nằm trong Cốc sơn.
Cốc sơn này không phải là tên một ngọn núi, nó chỉ là cách gọi nơi người Cốc gia ở.
Thực chất nó nằm trong một hạp cốc vô danh không người qua lại, vị trí cực kỳ ẩn mật.1
Từ Đan thành một đường đi về phía Tây, bước vào một dãy sơn mạch không lớn nhưng khá là đồ sộ, hẻm núi trùng điệp.
Ở trong những cái hẻm núi như này tìm ra nơi Cốc gia trú ngụ thật sự là khó khăn.
Có điều hai người đã có trong tay địa đồ chính xác, có thể một đường tìm tới nơi đó.
Để tránh việc không đâu xảy ra, hai người đã có thói quen đội kết giới mà đi, an toàn, đỡ phiền toái.
Là nơi này sao?
Bạch Cửu nhìn hẻm núi trông chẳng có vẻ là nơi có nhân loại trú ngụ, không chỉ ầm trầm mà còn tràn ngập chướng khí.
Nhìn nó, Bạch Cửu lại nhớ đến mộ cốc ở Đông Thần đại lục, cái nơi vây khốn, khiến nó chia cách với nam nhân của nó một đoạn thời gian.
Tâm lý bỗng nhiên có chướng ngại.
Chỉ là bình phong che mắt, đừng sợ.
Bạch Dữ ôm nó vào lòng nhẹ giọng trấn an.
Có ngươi ta không sợ.
Bạch Cửu thuận tay ôm lại hắn, đầu dụi dụi mười phần ỷ lại.
Chúng ta vào thôi.
Nó được nam nhân bơm cho lá gan, chủ động kéo hắn đi hướng vào trong hẻm núi.
Khoan!
Bạch Dữ ngăn nó lại, ra hiệu cho nó im lặng, sau đó nhìn qua phía bên phải.
Ở nơi thâm sơn không có bóng người, nếu có chắc phải là người của Cốc gia có việc đi ra ngoài.
Lúc này một bóng người toàn thân đen thui chạy ra từ hẻm núi, có cảm giác như ăn trộm, lén la lén lút.
Nhìn phương hướng, đối phương là từ trong cốc đi ra, hành động nhanh nhẹn, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ người này không bình thường.
Thế nhưng khi chưa biết rõ tình huống, đánh rắn động cỏ là không nên.
Đợi cho đối phương mất hút nơi hẻm núi, Bạch Dữ mới nắm tay thiếu niên đi vào.
Trước khi họ chạm đến cái gọi là mê chướng, lệnh bài mà Cốc Duyệt đưa cho họ đang được Bạch Dữ nắm trong tay cùng với bàn tay hắn như chạm vào một lớp màn mỏng manh.
Một lớp gợn sóng không tạo nên động tĩnh gì xuất hiện, hai người thuận lợi xuyên qua nó, mất hút.
Vừa bước vào cốc Bạch Cửu đã trợn tròn mắt lên nhìn khung cảnh trước mặt.
Phải nói là khác một trời một vực với bên ngoài, hoàn toàn là hai nơi khác nhau.
Bên trong là sườn núi vờn quanh, hoa cỏ chập chùng như chốn đào nguyên.
Chỉ là họ chẳng được im lặng thưởng thức lâu, hai bóng người mặc trang phục như thủ vệ đã xuất hiện, chặn đường của họ.
"Là ai!?"
"Các ngươi không phải người trong cốc, tại sao có thể đi vào chỗ này?"
Hai người ngươi một lời ta một lời mà gặng hỏi họ.
Này cũng là do hai người biết cách thức đi vào của họ nên mới có việc nhẹ nhàng dò hỏi như vậy.
Cốc sơn nếu không có lệnh bài, người tự ý xông vào mê chướng sẽ trải qua trăm ngàn đau khổ mới có thể tìm đến nơi cổng vào thế ngoại đào nguyên này.
Có khi tìm không tới được đây mà sẽ lạc vào cấm địa hung hiểm tồn tại bên trong cốc, tới lúc đó sống chết đều là do số mệnh cả.
Nhưng hai người vừa mới xuất hiện bọn họ nhận không ra, thế mà lại có lệnh bài.
Không loại trừ trường hợp người có lệnh bài bị đánh cướp.
Vậy nên họ vẫn phải hỏi cho rõ ràng để tránh gây ra sai lầm không cần thiết, lỡ xảy ra chuyện sẽ bị tránh phạt.
"Cốc Duyệt mời chúng ta đến."
Bạch Dữ không có ngăn lập tức nhận thân, vừa nói vừa đưa lệnh bài ra cho hai người thủ vệ xem.
Bên trên lệnh bài, một mặt có chữ Cốc bằng chữ triện, mặt khác là một chữ Duyệt bằng chữ thảo.
Chỉ nhìn thôi cũng biết là lệnh bài của ai.
Lệnh bài có ký hiệu rõ ràng như vậy chỉ có huyết mạch của dòng chính mới có, còn những dòng phụ của Cốc gia sẽ có phong cách khác, tuyệt không thể nhầm lẫn.
Hai thủ vệ nhìn nhau.
"Chúng ta cần thiết đi vào bẩm báo.
Xin đợi một chút."
Một trong hai người nhìn họ nói.
Bạch Dữ gật đầu, hắn không ngại.
Thiết nghĩ không thể nào được họ thả cho đi vào đơn giản như vậy được, nếu thế thì không cần xoắn xuýt làm gì.
Người đó dặn dò thủ vệ còn lại rồi nhanh chóng chạy vào trong.
Bạch Cửu từ nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt tràn ngập hứng thú với nơi này.
Nó đi qua bên cạnh một chút, ngồi xổm xuống nhìn cọng cỏ màu xanh lam dưới một khóm cây.
Cọng cỏ này chỉ có hai chiếc là dài mỏng manh rẻ ra hai bên, trên thân có lông tơ nhẳn mịn, toàn thân phát ra lam quang.
Nếu hiện tại là ban đêm thì nó sẽ trở nên đặc biệt nổi bật.
Nếu cả một khu vực này đều là chúng nó thì nơi này sẽ sáng như ban ngày.
Thế nhưng tác dụng của nó không phải là để chiếu sáng, nó là một loại thảo dược khá hiếm, sức sống yếu ớt còn không dễ sinh trưởng.
Bạch Cửu đưa mắt tìm kiếm xung quanh một chút, rõ ràng nơi này không chỉ có một cây, là được người chủ tâm gieo trồng.
"Bẩn."
Bạch Dữ kéo nó lên, dùng thủy nguyên lực tẩy sạch vết bùn bám trên vạt áo khi nó ngồi xổm xuống mà quẹt xuống đất.
Nơi này giống như vừa có mưa, mặt đất ẩm ướt, trên lá cây nơi này còn có nước đọng.
Hoàn cảnh nơi này rõ ràng không giống bên ngoài.
Thủ vệ còn lại còn có ám vệ xung quanh luôn không ngừng quan sát hai người, thấy họ không có vẻ gì là có chủ tâm ý xấu mà thoải mái như đi du ngoạn thế này thì cũng yên tâm một chút.
"Cốc gia thật sự trồng thảo dược.
Cả Lam Ngân Thảo cũng có thể trồng được, còn có thể cho nó môi trường sinh trưởng.
Có khi chúng ta ở nơi này có thể tìm được mấy loại thảo dược còn thiếu."
Bạch Cửu mặt mày hớn hở ôm eo nam nhân chia sẻ phát hiện nó vừa tìm được.
"Ừm."
Bạch Dữ nhẹ giọng đáp, ánh mắt sủng nịnh vừa kiên nhẫn nghe nó líu ríu như chim sẻ những phát hiện khác của mình.
Hai người giống như quên mất hoàn cảnh hiện tại của họ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...