Mộc Tâm Vi dùng một tia thần thức đưa vào thân thể hắn, bắt đầu kiểm tra toàn thân.
Nàng lúc này đã quay về biểu tình lãnh đạm như trước, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, nhưng cũng đặc biệt hút mắt ai đó.
Từ hôm hai người khinh bạc lẫn nhau đến nay đã qua một ngày một đêm, tâm tình kích động nên hòa hoãn cũng đã hòa hoãn, chỉ là có thứ gì đó đã lặng yên không một tiếng động lên men.
Mâu Mân chấp nhận cho nàng chữa bệnh, vậy nên mới có tình huống như bây giờ.
Thật ra hắn rất muốn hỏi nàng một chuyện, thế nhưng hắn nghĩ lại nghĩ, không thể cưỡng ép khiến nàng thẹn quá hóa giận.
Nữ nhân da mặt mỏng...!Hầy...
Nhìn nàng chuyên tâm cho hắn khám bệnh, nam nhân đôi mắt vẫn đỏ âu nhưng trở nên ôn nhu hơn nhiều lắm.
Nói ra thì, Mâu Mân hắn cũng là một luyện đan sư, cấp bậc còn không thấp.
Dù mấy chục năm này hắn không còn luyện đan nữa, nhưng bởi vì chữa trị cho mình mà cái gì nên biết vẫn là biết.
Hắn hiểu rất rõ tình trạng của mình, nhưng hiểu không có nghĩa là có thể giải quyết.
Nếu nàng hỏi hắn cũng sẽ nói, nhưng thôi, cứ để nàng xem, không rõ hắn lại nói sau.
Bản thân hắn cũng không muốn trở nên người không ra người như vậy.
Trước đây còn tràn ngập oán hận, không có lúc nào giữ vững lý trí, không khác gì nhập ma, thế nhưng nhiều năm như vậy, hắn cũng đã kiềm chế được sự cuồng bạo trong huyết quản, chỉ là tai họa ngầm do căn nguyên mang lại vẫn tồn tại ở đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát.
Tuy nàng không nói chấp nhận làm đạo lữ của hắn, nhưng hắn có thể cảm giác được.
Nếu đã như vậy, hắn càng không nên để lại hiểm họa một ngày nào đó có thể bộc phát kia, khiến hắn vạn kiếp bất phục.
Vẫn còn may mắn...!Hắn bây giờ đã rất mạnh mẽ, nếu là nhiều năm trước, hoặc giả trước khi hắn đột phá Độ Kiếp Kỳ tầng năm thì có khi mọi chuyện đã không tốt đẹp như hiện tại.
Bởi vì được chủ nhân cho phép nên Mộc Tâm Vi mới có thể tự do ra vào kinh mạch của hắn.
Nàng dùng một khắc để kiểm tra tất cả những gì có thể, nhưng tình huống không quá tốt đẹp như nàng nghĩ khiến cho sắc mặt nàng tái đi, mũi cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Hô..."
Rút sợi thần thức ra ngoài thân thể hắn xong nàng bất giác thở ra một hơi, nôm chẳng khác nào vừa nín thở dạo qua một tầng quỷ môn quan.
"Lau đi."
Trước mặt bỗng nhiên bị che bởi một ống tay áo đen kịt khiến nàng giật mình.
Mộc Tâm Vi phải mất mấy tức mới hiểu ra, nàng cũng không khách khí mà nắm lên vải vóc lau đi mồ hôi trên chóp mũi.
Mâu Mân nhìn cánh tay đầy gai nhọn sắc bén của mình thật kín đáo mà nhíu mày.
Hắn thế này dù có muốn làm gì cũng phải cân nhắc ba lần, nói gì đến chuyện lại muốn khinh bạc người ta...!Tự nhiên có chút bi ai đến lạ.
Trước đây hắn còn không chê bản thân lắm, có khi còn cảm thấy mình thật lợi hại, hai cánh tay này là lợi thế khi giao đấu với người khác, là vũ khí sắc bén của hắn.
Giờ lại thành vật cản trở hắn âu yếm đạo lữ...
Mộc Tâm Vi không biết trong lòng ai đó đang xoắn xuýt những thứ không được trong sáng, nàng nhăn mày suy nghĩ về tình huống vừa có được sau khi kiểm tra cho Mâu Mân.
Đương lúc nàng muốn đi tìm Bạch Cửu để bàn bạc thì cách đó không xa đã hiện lên hai bóng người.
Mâu Mân cảm nhận đến khí tức khác lập tức ngẩng đầu nhìn qua, hành động này đã nhắc nhở Mộc Tâm Vi.
"Bạch Cửu, ta đang định đi tìm ngươi."
Nàng đứng lên đón tiếp hai người.
Bạch Cửu lại không lên tiếng, đôi mắt đen tròn xoe hết nhìn Mộc Tâm Vi rồi lại nhìn Mâu Mân đang ngồi ở kia, trong mắt lóe lóe quang mang bát quát mười phần.
"Khụ!"
Mộc Tâm Vi ho khan một cái.
"Tình huống thế nào?"
Bạch Cửu lúc này mới hắc hắc cười ngốc nghếch nghẹo đầu hỏi nàng.
Nó như này thật sự là khiến tâm người ngứa ngấy.
Nếu không phải người nam nhân bên cạnh sự chiếm hữu quá mức nồng đậm thì nàng đã tiến lên nhéo nhéo hai má nhỏ đáng yêu của nó rồi.
Thật sự là quá ngứa tay.
"Ta nhìn không ra căn nguyên, kinh mạch thì tràn ngập khí tức hung bạo, có cảm giác bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ."
Mộc Tâm Vi đau đầu.
Nàng cảm thấy toàn thân Mâu Mân cứ như cái lò, nóng hừng hực, chỉ cần kích thích một chút là sẽ nổ tung.
"Có điều ta không có cảm giác sự hỗn loạn khi có hai thứ cưỡng ép dung hợp với nhau."
Mộc Tâm Vi lại bổ sung một câu.
Bạch Cửu nhìn nam nhân của nó, người sau gật đầu với nó.
Ba người trao đổi về thân thể người ta mà một câu cũng không lý tới chính chủ đang đứng phía sau, cứ cảm thấy có chút quái dị.
Vậy mà không ai chú ý tới...
"Vậy phải hỏi chủ nhân của nó nguyên nhân do đâu rồi?"
Đến khi Bạch Dữ lên tiếng cắt ngang quá trình thảo luận của hai người kia thì cục diện này mới vỡ ra.
Mâu Mân nhấc mắt lên nhìn hắn.
Tới lúc ai cũng nghĩ sắp có đánh nhau thì lại nghe hắn nói.
"Cửu Chuyển đan vốn có thể nghịch đảo âm dương, cải tử hồi sinh.
Thế nhưng công dụng của nó chẳng có ai kiểm chứng."
Âm thanh khàn khàn giống như đang bàn luận đan đạo vậy, chẳng có chút ăn nhập gì với câu chuyện đang nói cả.
Thế nhưng người ở đây đều chú tâm nghe.
Mâu Mân chống lại ánh mắt cổ vũ trong im lặng của Mộc Tâm Vi, sâu trong nội tâm có chút bất đắc dĩ không tên.
"Năm đó Nhiếp Minh đánh ta một chưởng, không biết là vô tình hay cố ý mà huyết mạch của ta cùng dòng máu ngoại lai được truyền vào người ta bỗng nhiên dung hợp lại."
Khi hắn nói điều này vẫn luôn nhìn Mộc Tâm Vi.
"Sư phụ không có tốt như vậy đâu."
Nàng không chút để ý nói xấu sư phụ mình.
Ở ngoài vạn dặm có người hắt xì một cái thật to.
Mâu Mân cười nhạo nhìn nàng, hắn cũng có nói là tốt đâu.
"Thứ máu huyết bị đám người danh môn chính phái kia cưỡng ép đổ vào người ta mang theo thần thức của bản thân nó, cùng huyết mạch của ta dung hợp, không phân ngươi ta.
Vậy thần thức của ta không phải sẽ cùng thứ kia đấu đá tranh giành đến khi hoàn toàn hòa làm một sao?"
Hắn nói nghe thật nhẹ nhàng.
Mộc Tâm Vi cắn răng.
"Vốn trước đó ta đã dùng rất nhiều biện pháp phong ấn cái thứ kia lại, lại dùng Cửu Chuyển đan đến hỗ trợ ta trục xuất cái thứ kia ra ngoài, nhờ nó cải tử hồi sinh ta cũng không đến nổi cạn kiệt mà chết.
Nhưng Cửu Chuyển đan chưa kịp dùng hai dòng máu lại dung hợp, kết quả ta cùng thứ kia giống như cổ trụng bị dồn vào một cái chậu cưỡng ép đấu đá đến mất đi lý trí."
Mâu Mân hồi tưởng lại những ngày tháng sống không bằng chết kia, khí tức toàn thân cũng có chút quay cuồng.
Mộc Tâm Vi vội vàng nhét vào miệng hắn một viên đan dược.
Mâu Mân nhìn nàng, ngoan ngoãn nuốt nó xuống.
Thời điểm hắn hé miệng có vị tanh nồng bay ra, rõ ràng là không kiềm chế được cắn phải lưỡi.
Mặt Mộc Tâm Vi nhăn lại, thế nhưng cũng không biết nói làm sao.
Tất nhiên trong chuyện này nói là lỗi của ai cũng đều nói không phân, càng không phải lỗi của Mộc Tâm Vi.
Chỉ là nàng vẫn không nhịn được có chút áy náy.
Bạch Cửu hai người nghe mà thổn thức à...!Máu chó quá sức đi.
Đúng thật là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh mà.
Thiên muốn dày vò ai thì người đó phải cắn răng mà chịu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...