Điều này gián tiếp nói cho hắn biết mục đích hai người Bạch Cửu ở lại nơi này, là không hề có ý định gì khác giống như hắn nghĩ.
"Ta không có bệnh, không cần chữa."
Thế nhưng đối phương lại không tiếp thu, lạnh lùng nói.
"Ngươi vẫn chưa hoàn toàn dung hợp dòng máu yêu thú trong người."
Đúng lúc này Bạch Dữ lên tiếng.
Ba người đều nhìn thấy phản ứng thái quá của Mâu Mân khi đối phương nghe thấy lời này.
Điều này chứng tỏ suy đoán của Bạch Dữ không hề sai.
"Ta không cần các người giúp."
Biết không thể giấu, Mâu Mân trực tiếp nhận, thế nhưng lại quyết tuyệt tới cùng.
Lúc nói ra còn đưa mắt nhìn Mộc Tâm Vi, còn cười một cách bất cần rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Trước khi đi còn để lại một câu.
"Nếu nàng bỏ trốn ta sẽ đồ sát Đan thành."
Lạnh băng, máu tanh đến mức khiến Mộc Tâm Vi rùng mình.
Thay vì cứ canh chừng nàng cả ngày, hắn thông minh chọn phương pháp đe dọa.
Hắn biết nàng để ý cái gì.
Không phải Đan thành, mà là người trong đó.
"Mộc cô nương."
Sự thất thần của nàng bị tiếng gọi này đánh tỉnh.
"Cô nương dự định thế nào?"
Bạch Cửu bình tĩnh hỏi.
Mộc Tâm Vi trầm tư một chút rồi cũng hiểu ý nghĩa thật sự của câu này.
"Ta muốn suy nghĩ một chút."
Nàng thở dài.
Nhiều năm như vậy, dù là thời điểm Mộc gia cường thịnh thì nàng cũng chưa từng bị bức bách phải đưa ra lựa chọn về chung thân đại sự của mình.
Không ngờ...
Bạch Cửu gật đầu, nắm tay nam nhân rồi quay đầu nhìn hắn.
Sau đó hai người biến mất trong hang động, rời đi.
Để lại một mình Mộc Tâm Vi.
...
Ba ngày sau đó Mộc Tâm Vi đều không có nhìn thấy Mâu Mân.
Còn Bạch Cửu hai người...!Từ sau ngày đó thì bắt đầu quang minh chính đại đào tinh thạch.
Mộc Tâm Vi tâm mệt không muốn nghĩ nữa mà quyết định gia nhập hàng ngũ culi đào quặng.
So với Bạch Dữ thuần túy là đào quặng thì hai người kia tay vẫn đào nhưng miệng lại không ngừng bàn luận về đan đạo.
Mộc Tâm Vi dù đã biết trình độ đan đạo của Bạch Cửu cao thâm nhưng không ngờ lại cao như vậy, có khi còn cao hơn sư phụ nàng.
Nàng có cảm giác nó chưa từng có nổi sầu muộn tiến giai như người khác.
Bởi vì có thể mặt đối mặt trò chuyện nên rất nhanh Mộc Tâm Vi đã phát hiện điểm kỳ lạ trên thân Bạch Cửu.
"Ngươi...!Làm gì sờ bụng hoài vậy?"
Nàng chần chừ một chút rồi vẫn không nhịn được mà hỏi.
Nói mới thấy, bụng của nó...!Hình như có hơi nhô lên.
Tuy không có ảnh hưởng đến ngoại hình gì nhưng cứ cảm thấy không được bình thường cho lắm...
"A?"
Bạch Cửu tự nhiên bị hỏi có chút không kịp phản ứng mà ngây người, ngốc nghếch quay đầu nhìn nàng, cái tay đang xoa bụng cũng ngừng lại.
Bạch Dữ đứng cách đó không xa nghe thấy thì lập tức ngừng lại động tác, vụt một cái dừng lại bên cạnh nó.
"Làm sao vậy? Khó chịu? Mệt?"
Hắn lập tức hỏi, nữa ôm nữa giúp nó xoa bụng.
"Không phải mệt, hình như nó đói bụng rồi, quậy rất dữ."
Bạch Cửu ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Linh d.ịch đâu?"
Bạch Dữ vừa truyền nguyên khí vào bụng nó vừa hỏi.
Bạch Cửu sực tỉnh, lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp uống một ngụm.
Cảm giác ấu long lập tức trở nên vui vẻ, nét mặt nam nhân trở nên nhu hòa hơn.
"Dừng quậy cha con."
Hắn đối với đứa nhỏ giảng đạo lý, được nó đáp lại xong mới yên tâm.
"Không cần quá mệt nhọc, mình ta đào cũng được."
Nói xong thì đi qua một bên tiếp tục đào quặng.
Này là quan tâm ắt sẽ loạn.
Bạch Cửu dù sao cũng là Yêu Vương, tu vi còn chẳng chênh lệnh nhiều với hắn, làm sao dễ mệt như vậy.
Nhưng hắn đã quen cho rằng thân mình của nó yếu ớt, hiện tại còn mang thai nên mới không nhớ đến.
Mà dù có nhớ hắn cũng sẽ hành xử như vậy, giống như những ngày đầu hai người quen nhau, chăm nó chẳng khác gì nhi tử.
Hai người hỗ động một cách tự nhiên, Mộc Tâm Vi thì triệt để ngây người.
"Ngươi...!Có?"
Nữ tử băng thanh ngọc khiết như nàng, tự nhiên phát hiện một nam tử cũng có thể mang thai, làm sao mà bình tĩnh cho được, giọng nói có chút lắp bắp mà chỉ cái bụng thiếu niên mà hỏi.
"Ân, cũng không biết bao giờ mới chịu chui ra."
Bạch Cửu không chút giấu diếm đáp, tiếp tục gõ dùi lên vách động.
"Sao lại nói vậy? Mà khoan, làm sao ngươi có thể mang thai được?"
Mộc Tâm Vi mém chút bị nó xoay mòng mòng, cật lực quay lại vấn đề mà mình khó hiểu kia.
"Chủng tộc cho phép."
Bạch Cửu chỉ có thể nói vậy.
"Chủng tộc!!? Ngươi không phải nhân loại?"
Mộc Tâm Vi cảm thấy nhận tri của mình bị khiêu khích.
"Ta có nói ta là nhân loại sao?"
Bạch Cửu cảm thấy phản ứng của nàng rất thú vị.
Hơn nữa nó nhận định người bằng hữu là nàng, vậy nên nói chuyện cũng tùy ý hơn.
Hơn nữa, với năng lực của họ hiện tại, không sợ không bảo vệ được mình.
Người như Khúc Tử Nhi còn biết, sao lại không thể cho Mộc Tâm Vi biết đâu.
Chưa kể nó cũng không nói ra thân phận của Bạch Dữ.
Thân phận của hắn là con bài chưa lật của họ, có thể cứu cánh lúc nguy cấp.
"Vậy ngươi là chủng tộc gì? Nam tính cũng có thể mang thai sao?"
Mộc Tâm Vi cảm thấy não mình không đủ dùng.
"Yêu thú.
Dòng họ nhà ta chỉ có nam tính."
Bạch Cửu nhún vai nói.
Mộc Tâm Vi cảm thấy hai chữ đầu còn chẳng có lực chấn nhiếp bằng mấy chữ sau.
Gì mà chỉ có nam tính? Yêu thú gì mà quái dị vậy?
Không ngờ Bạch Cửu lại là yêu thú...
"Ngươi nói...!Chưa biết bao giờ chui ra là sao?"
Mộc Tâm Vi thế mà không có quấn quýt vấn đề kia nữa, nhảy qua nghi vấn lời Bạch Cửu nói trước đó.
"Nó đã nằm ở trong bụng ta ít nhất là năm mươi năm rồi."
Bạch Cửu dù rất đắc ý nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Chắc nó là con chuột đầu tiên mang thai lâu nhất trong dòng họ nhà nó đó.
Mộc Tâm Vi trợn mắt há hốc mồn, hình tượng gì đó đều không giữ được nữa.
"Vấn đề này có phải hay không rất nghiêm trọng?"
Nàng không biết nên nói thế nào, đành phải nói một cách uyển chuyển như vậy.
"Không phải, này cũng là do vấn đề chủng tộc.
Ngươi cũng không thấy nó mới được cho ăn no, một ngụm linh d.ịch đó.
Sao có thể không tốt?"
Bạch Cửu cảm thấy mình đang nuôi một tên phá gia chi tử.
Dù một ngụm đó không phải đều cho ấu long, thế nhưng cũng rất là tốn kém.
Nếu không đám long tổ kia cũng sẽ không sầu não như vậy, vừa vui lại vừa hận.
"Ý ngươi là, thứ ngươi mới uống là tinh hoa của linh mạch?"
Mộc Tâm Vi kinh hãi.
"Đúng rồi."
Bạch Cửu thật hiển nhiên đáp.
Mộc Tâm Vi muốn trợn trắng mắt, đại gia a...
Thật ra họ không cần phải dùng linh d.ịch như vậy, thế nhưng nơi này không thích hợp để hấp thu linh khí.
Có hấp thu cũng là Bạch Dữ hấp thu rồi truyền qua cho ấu long.
Dù sao bên ngoài cũng toàn là tử khí, một không chú ý, có hối hận cũng không kịp.
Nên nếu Bạch Dữ không thể cho ấu long ăn thì nó sẽ trực tiếp uống linh d.ịch.
"Ta có phải nên chúc mừng ngươi?"
Mộc Tâm Vi ngớ người một lúc mới nhớ ra điều nên làm nhất này.
"Ta nhận rồi."
Bạch Cửu cười lộ hàm răng trắng tinh đáng yêu của nó, cả khuôn mặt đều chứa đầy hạnh phúc.
"Sao ngươi không hỏi phụ thân nó là ai a?"
Bạch Cửu hí hửng nhìn nàng ha ha hỏi.
...........................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...