"Đạo lữ."
Mâu Mân thấy nàng ngẩn ngơ, sợ nàng không hiểu thì đệm thêm hai chữ nữa.
Lúc nói ra khóe miệng còn hơi cong lên, vô tình khiến cho cả khuôn mặt có phần âm trầm kia trở nên sáng bừng.
Mộc Tâm Vi đờ người ra triệt để.
Đầu nàng lởn vởn mấy câu đối thoại ngắn ngủi giữa hai người, sau khi hiểu rõ hoàn toàn ý tứ của hắn thì trừng lớn mắt, hai má cũng không tự chủ được mà ửng hồng lên.
Mộc Tâm Vi nàng từ sau khi thành niên được bao nhiêu người đến cửa cầu thân, ở trên đường cầu thân, chỗ chỗ cầu thân, nơi nơi cầu thân...!Đến cả Tạ Thanh kia bám cũng khá lâu, thế nhưng bọn họ đều lấy lễ mà đối đãi với nàng.
Dù sao thì thân thế nàng vẫn còn có đó, không bày ra một bộ chính nhân quân tử thì còn có thể thế nào.
Vậy nên lời này của Mâu Mân chẳng khác nào đùa giỡn lưu manh cả, trực tiếp khiến nàng thẹn đỏ mặt, cũng bỏ lỡ luôn thời cơ làm ra phản ứng hợp lý.
"Ngươi...!Đùa giỡn như vậy vui lắm sao..."
Mộc Tâm Vi có chút rối loạn mà lùi về phía sau một chút, lắp bắp nói, mắt cũng không dám nhìn hắn mà loạn động khắp nơi.
"Ta không giỡn."
Mâu Mân lần đầu nhìn thấy nàng bối rối như vậy, cảm thấy rất vui vẻ.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy vui sướng như vậy sao bao nhiêu năm bị dày vò sống không bằng chết.
"Người như ta làm sao có khả năng có thể có cái gọi là đạo lữ, bầu bạn gì đó.
Ta không cần phải chữa cái gì thương.
Nếu ngươi vì đại nghĩa mà muốn xóa bỏ một mối đe dọa là ta thì ta sẽ không cho ngươi chữa.
Vậy còn lý do nào để ta phải làm vậy nữa?"
Hắn khàn giọng lạnh nhạt nói, nói đến Mộc Tâm Vi bối rối không thể phản bác lại được.
Cứ như vậy không gian trở nên trầm lặng xuống.
Hắn nói thật không sai đâu.
Bạch Cửu dụi dụi vào lòng nam nhân của mình thủ thỉ.
Bạch Dữ không đáp mà ôm chặt thiếu niên bên người hơn, đôi hoàng mâu nhạt màu không cảm xúc nhìn hai người đang ngồi ở kia.1
Mộc cô nương sẽ nghĩ thế nào đâu?
Bạch Cửu cảm thấy rất tò mò Mộc Tâm Vi sẽ phản ứng làm sao, sẽ đáp lại thế nào.
Dạo trước sau khi gặp Mộc Tâm Vi thì nàng có nhờ vã nó trở lại Đan thành nhìn xem tình huống của Mộc gia gia, nó cũng biết được hoàn cảnh hiện tại của Mộc gia.
Mộc Tâm Duyệt đã thành thân, kết thành đạo lữ với một đệ tử có tiềm lực của Chính Đao Tông.
Mộc gia hiện tại không còn giống trước nữa, thân nhân Mộc Tâm Vi để ý nhất chỉ còn lại Mộc gia gia chủ lúc trước, là gia gia của nàng.
Mộc Tuyên bị âm binh sát khí đánh trọng thương, vết thương mang theo tử khí như dòi trong xương không sao loại bỏ hết được.
Nếu để cho tử khí ăn mòn toàn thân, Mộc Tuyên sẽ thân tử đạo tiêu.
Mộc Tâm Vi vì đi tìm thảo dược, tìm phương pháp loại bỏ tử khí mà bị để tử ma môn ám hại mới được Mâu Mân tiện tay cứu đi.
Bạch Cửu cảm thấy, vướng bận của Mộc Tâm Vi chỉ có mỗi Mộc gia gia, Mộc gia không còn là gánh nặng của nàng nữa.
Mộc Tâm Vi địa vị ở trong hiệp hội luyện đan cũng kín tiếng, ít khi lộ diện.
Nhiếp Minh sư phụ nàng đã ra ngoài chu du, nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện.
Hội trưởng của hiệp hội đã đổi thành Lôi Chấn, Tạ gia theo Tạ Thanh, đệ tử của Lôi Chấn mà vượt qua Mộc gia, trở thành thế gia đan đạo đứng đầu Đan thành.
Thời thế thay đổi, có nhiều quyết định cũng phải thay đổi theo.
Bạch Cửu cảm thấy Mộc Tâm Vi có cùng Mâu Mân kết làm đạo lữ cũng không phải không được.
Dựa vào quan sát của nó những ngày qua thì Mâu Mân có thể đáp ứng được yêu cầu của một đạo lữ nên có.
Hắn rất săn sóc cho Mộc Tâm Vi.
Dù cho thân phận có chút không được sáng sủa thì cũng không ảnh hưởng hắn có đạo lữ.
Cái quan trọng là suy nghĩ của Mộc Tâm Vi.
Mâu Mân nhìn nàng như vậy cũng không ép buộc nàng nữa, hắn đứng lên rời khỏi hang động.
Đúng rồi, đám người kia!
Bạch Cửu cũng ở lúc này nhớ ra nguyên nhân tại sao hai người xuất hiện ở đây.
Vốn dĩ họ không tính nhìn trộm hai người này giao lưu nữa, họ chỉ đến lúc Mộc Tâm Vi ở một mình thôi.
Nhưng họ phát hiện đám đại phái kia chơi trò dương đông kích tây, ở phía sau cho người theo đường khác đánh vào mỏ tinh thạch.
Bây giờ Mâu Mân rời đi nó mới nhớ.
Mà cũng không cần nó nhắc nhở nữa.
Mâu Mân có thể là do tâm tình không tốt mà nhanh chóng phát hiện một đám chuột nhắt đang lại gần mỏ tinh thạch.
Cứ như vậy, vấn đề lập tức được giải quyết rồi.
Trở về thôi.
Bạch Dữ kéo lại tiểu chuột đang muốn mon men đến gần Mộc Tâm Vi.
Hiện tại để cho nàng tự suy nghĩ là tốt nhất.
Cái tiểu chuột không biết nhìn tình huống này, hứng thú nổi lên là trở nên ngốc nghếch hết thuốc chữa.
Bạch Cửu dù có tiếc nuối cũng chưa từng cãi lại lời hắn, nhanh chóng bị hắn kéo đi.
Trở lại giường ngọc nó lập tức lôi ra một đống thư tịch, giấy tuyên thành đầy chữ, còn có đan phương, bắt đầu mày mò cách giải quyết vấn đề của Mâu Mân mà lâu nay nó và Mộc Tâm Vi đã thảo luận với nhau.
Ngươi nói, tình huống của Mâu Mân là thế nào đâu?
Bạch Cửu ở trong lòng hỏi nam nhân của nó.
Gần đây hai người đã suy xét hết các khả năng xuất hiện tình huống như Mâu Mân, ít nhiều cũng có cái nhìn khách quan.
Thế nhưng hắn không chấp nhận chữa trị, tình huống thật thế nào họ không biết, tất cả chỉ là suy đoán.
Hắn không phải là huyết mạch do người và yêu kết hợp dựng d.ục ra.
Bạch Dữ nằm xuống bên cạnh nó nhàn nhạt đáp.
Trên đời này chưa hề thiếu những tình huống hai chủng tộc khác nhau kết hợp dựng d.ục ấu tể.
Ấu tể mang hai dòng máu khác nhau rất nhiều.
Cứ nhìn xem hắn và tiểu chuột thì biết.
Nhưng những ấu tể được cơ thể mẹ dựng d.ục nên sẽ kết hợp hoàn mỹ, dung hợp huyết mạch của cha mẹ mình một cách triệt để chứ không có biểu hiện quái dị như Mâu Mân.
Ấu tể sẽ có những biểu hiện khác nhau tùy vào huyết mạch của cha mẹ, ví dụ như thừa hưởng một số đặc điểm của cha mẹ mình, lấy hình thái bán huyết mạch để biểu hiện ra ngoài.
Nếu là nữa người nữa yêu thì ấu tể có thể có hình dạng của người nhưng trên thân có vài đặc điểm của yêu, hoặc là có thể chuyển đổi hai hình thái, và ngược lại.
Trường hợp ấu tể biến dị không hoàn chỉnh cũng có thể cho ra hình dạng quái dị.
Thế nhưng nó cũng chỉ là biểu hiện ở ngoại hình, khí tức huyết mạch vẫn dung hợp hoàn mỹ, không có xung đột.
Cái này chỉ cần cảm nhận một chút là biết.
Trường hợp của Mâu Mân hoàn toàn không giống vậy.
Ngoại hình của hắn cực độ không hài hòa, giống như được người ta cưỡng ép gắn lên thân vậy.
Thời điểm trước đây Bạch Dữ đã thấy sự không hài hòa này trên người hắn, dù mấy chục năm sau biểu hiện huyết mạch không hài hòa này đã không còn mãnh liệt như vậy nữa thì cũng là Mâu Mân trở nên mạnh hơn, có thể dùng tự thân tu vi mà cưỡng ép dung hợp lại.
Bạch Dữ cảm thấy cách nghĩ này mới hợp lý.
Vậy hắn chỉ có một ý nghĩ có thể xem là chính xác nhất cho tình huống của Mâu Mân.
Đó là có người cưỡng ép truyền vào người hắn máu huyết của yêu thú, tự nhiên dung hợp và cưỡng ép dung hợp khác nhau hoàn toàn.
Nó gây ra gánh nặng đối với cơ thể chủ là không tài nào đo đếm được.
.......................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...