Nàng rất nhanh đã nghĩ ra được lai lịch của người còn lại.
Nếu đã không thể đánh rắn động cỏ thì nàng cũng thuận theo, dùng phương pháp có phần lạc hậu này cùng Bạch Cửu giao lưu.
So với nhiều nữ sĩ thì Mộc Tâm Vi cũng thích luyện chữ thi họa, vậy nên nàng cũng có văn phong tứ bảo.
Ngươi thật sự là Bạch Cửu sao? Thất phẩm luyện đan sư Bạch Cửu?
Năm đó Bạch Cửu luyện thành thất phẩm đan, dù chưa lấy chứng nhận thân phận thì nó vẫn là.
Đúng vậy, có điều bây giờ là bát phẩm đỉnh phong.
Nói tới luyện đan Bạch Cửu vẫn rất đắc ý, không chút giấu giếm bản lĩnh của bản thân, lời nói ngây thơ mang chút ý tứ muốn khoe khoang nhượng người thấy buồn cười.
Mộc Tâm Vi cũng nghe ra, nàng cảm thấy như trở về năm đó, nhìn thấy thiếu niên rực rỡ dương quang.
Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, thật tốt...
Sao ngươi lại ở đây?
Nàng dù cảm khoái nhưng vẫn còn nhớ chính sự.
Chúng ta vì mỏ tinh thạch mà đến, không ngờ Mộc cô nương lại ở đây.
Là tên kia bắt ngươi đến đây sao?
Bạch Cửu lo lẳng hỏi.
Phải mà cũng không phải.
Sau đó nàng thuật lại nguyên nhân nàng ở nơi nàng cho Bạch Cửu, lúc nói chuyện vẫn tràn ngập cảm khoái duyên phận khéo đưa đẩy.
Bạch Cửu nào không phải như vậy.
Nó cảm thấy cái này quá mức ly kỳ, cũng lại có thêm nhận thức mới về tên kia.
Vậy hiện tại ngươi tính làm sao? Nếu ngươi muốn đi ta sẽ giúp ngươi.
Ngươi có thể yên tâm, tuyệt đối không có sai lầm.
Bạch Cửu vẫn là tự tin về năng lực của bản thân, chỉ kém vỗ ngực đảm bảo với Mộc Tâm Vi mà thôi.
Ngữ khí ngốc nghếch này của nó khiến nàng phì cười, có cảm giác muốn xoa đầu.
Trước đây nàng đã yêu thích nó như đệ đệ, lúc nói chuyện cũng lộ ra chân tâm thật ý, vì vậy mà khiến cho Bạch Dữ có cái nhìn tốt hơn về nàng.
Ta chưa nghĩ rời đi.
Hắn tuy có phần tà ác, thế nhưng không có hại ta.
Ta cảm thấy tình huống trên người hắn rất lạ, sợ rằng chuyện xảy ra nhiều năm nay bên trong nhất định có uẩn khúc nào đó.
Nếu có thể ta cũng muốn giúp hắn, xem như trả ơn.
Mộc Tâm Vi lắc đầu vừa nói rõ ý định của mình.
Ta thấy ngươi đã bắt mạch cho hắn rồi.
Có phát hiện gì không?
Bạch Cửu không phải nhất định phải khuyên nàng rời đi, nó tôn trọng quyết định của Mộc Tâm Vi.
Người trưởng thành có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Nó chỉ là thưởng thức Mộc Tâm Vi, cũng gắn mác người tốt cho nàng rồi nên mới muốn giúp đỡ nàng thôi.
Ngược lại nó cũng rất tò mò tình huống trên người tên kia.
Mạch tượng của hắn rất kỳ lạ.
Yêu không phải yêu, người không phải người.
Trong thân còn có một cỗ khí tức cuồng bạo.
Mới đầu ta cứ nghĩ hắn tu ma công, thế nhưng nguyên lực hoàn toàn không có chút âm tà nào.
Nên ta suy đoán...!Nguyên nhân là do huyết mạch.
Mộc Tâm Vi biết gì nói nấy, còn nói ra suy đoán của bản thân cho nó biết.
Luyện đan sư không nhất định sẽ là một thần y, thế nhưng đối với y thuật vẫn có hiểu biết hơn người.
Thêm nữa họ đều là người tu chân, không phải nhân loại tầm thường, đối với những tổn thương tiềm ẩn vẫn có thể phán đoán được rõ ràng, sau đó tìm cách giải quyết dựa trên hiểu biết về đan dược mà tiến hành cứu trị.
Nàng tự nhận tu vi đan đạo của nàng không bằng Bạch Cửu, có khi nó sẽ có những suy nghĩ hữu ích hơn nàng.
Năm xưa ta cùng Bạch Dữ cũng có dò xét hắn một chút, cũng cảm thấy khí tức trên người hắn rất lạ.
Có điều lúc đó chúng ta không bận tâm đi cẩn thận điều tra.
Chúng ta cũng có phán đoán giống như ngươi.
Nếu ngươi thật sự có ý muốn cứu hắn thì ta sẽ ở lại cùng ngươi tra cứu chuyện này.
Bạch Cửu chân thành đối nàng nói.
Hơn nữa bọn họ đến vì mỏ tinh thạch, đương nhiên cũng không thể tay không mà về được.
Sẵn tiện ở lại đây giúp đỡ Mộc Tâm Vi luôn, có tình huống nguy hiểm cũng có thể giúp đỡ một chút.
Nếu không ảnh hưởng đến an toàn của ngươi thì thật sự là tốt quá.
Ta cũng có thể giúp ngươi đào tinh thạch.
Sợ rằng hai người không thể hiện thân được đâu, tên kia rất nhạy cảm.
Mộc Tâm Vi thông minh cỡ nào, sao có thể không biết họ đến đây làm gì.
Tuy nàng không ham mấy thứ này nhưng chưa chắc người khác cũng không thích, ngược lại vì nó sứt đầu mẻ trán đều không phải nói ngoa.
Tinh thạch cực phẩm hỗ trợ tu luyện, ai sẽ không thích.
Chỉ là Mộc Tâm Vi là một luyện đan sư, tu luyện chỉ để hỗ trợ cho đan đạo tiến giai, không có cấp thiết như người khác.
Chúng ta chưa chắc đánh không lại tên đó, chỉ là không muốn đụng độ không cần thiết, càng không có đại nghĩa diệt thân.
Miễn không có xung đột lợi ích hay ân oán cá nhân thì chúng ta cũng không muốn cùng hắn giao thủ.
Bạch Cửu bĩu môi nói.
Vậy được, cứ quyết định vậy đi.
Hai người cứ thế quyết định kế hoạch sau này.
So với họ thì đại lục tu chân phái không có vui vẻ như vậy.
Sáu đại phái lần lượt tổn thất nhân thủ, lại thêm không ai muốn buông bỏ mỏ tinh thạch kia, vậy mà có ý định triệu tập nhân thủ tiến quân đi đánh chiếm tiếp.
Chuyện chỉ có những người trong cuộc biết, sáu phái chỉ có ba phái là còn môn nhân thành công trở về.
Ba phái còn lại không nhận được tin tức của người mình, đến tìm những phái khác hỏi thì mới biết lần này hung hiểm như vậy.
Quan trọng nhất là biết được sự hiện diện của ma đầu đại gian đại ác Mâu Mân kia, khiến họ phải cẩn thận suy nghĩ cho đại cục sau này.
So với năm phái kia thì Vân Hạc Môn có phần im hơi lặng tiếng hơn.
Họ không có hùa theo tiếp tục xuất hiện ở khu vực tràn ngập tử khí kia nữa.
Lúc năm đại phái thả ra ý định hợp mưu lần nữa thì kiên quyết từ chối, tỏ rõ lập trường.
Năm phái kia dù có nghi ngờ tính chân thật trong những lời thoái thác đó thì cũng không thể hiểu rõ tường tận, chỉ đành buông tay, còn không quên mỉa mai trào phúng nói Vân Hạc Môn toàn nữ tử không có tâm mạo hiểm, không sớm thì muộn sẽ lụi bại trong loạn lạc.
Khúc Tử Nhi nghe thì chỉ cười thầm, lệnh người đóng cửa tông môn tiến hành dưỡng thương, tập trung tu luyện, nâng cao tỷ lệ sống sót trong loạn thế.
...
Bạch Cửu đã nói với Mộc Tâm Vi khả năng đám người đại phái kia sẽ không cam lòng buông bỏ mỏ tinh thạch.
Bọn chúng sẽ lại đến nữa, kêu nàng nói bóng gió để Mâu Mân có chuẩn bị mà đối phó.
Không phải nó bỏ thiện theo ác, đứng về phía âm tà.
Nó đơn giản là nghĩ hiện tại hai người họ cũng đánh chủ ý tới mỏ tinh thạch, không muốn để cho đám người miệng suốt ngày dương danh chính phái kia.
Hơn nữa, thiện hay ác trong lòng nó hiểu rõ.
Mộc Tâm Vi có vẻ là hiểu ý của nó.
Hiện tại nàng còn đang ở nơi này, nàng cũng không cảm thấy đám người kia tốt lành gì cả, toàn là một đám nói giỏi hơn làm.
Bởi vì thân ở trong bùn mới biết bùn sạch hay bẩn, hương hay thối, Mộc Tâm Vi tự rõ trách nhiệm trong chuyện này không thể gán hết lên người Mâu Mân.
Có nhân tất có quả, ân oán tình cừu trong này sao có thể nói hết được.
Nàng càng không phải loại người chỉ được cái miệng kia.
Trong suy nghĩ của nàng, Mâu Mân có ân cứu mạng, vậy thì trong mắt nàng hắn là người tốt, chỉ thế thôi.1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...