"Chưởng môn, Bạch tiền bối đến rồi."
Đệ tử Vân Hạc Môn mở cửa đón hai người Bạch Dữ vào phòng vừa thông báo cho Khúc Tử Nhi.
Căn phòng dùng một tấm bình phong ngăn ra làm hai, mục đích khiến người ở bên ngoài dù có đi ngang vô tình nhìn vào cũng sẽ không thấy được những người ngồi ở phía sau bình phong.
Khúc Tử Nhi cùng mấy người Vân Hạc Môn còn sót lại đang bàn bạc chuyện tình nghe thấy thì đứng dậy bước ra khỏi bình phong.
"Bạch tiền bối, Bạch công tử."
Khúc Tử Nhi không kiêu ngạo không sủng nịnh mà cất tiếng chào hỏi.
Ánh mắt nàng lúc lướt qua nam nhân anh tuấn lại nhận được một cái nhìn đầy thâm ý, trái tim nàng không nhịn được run lên một chút.
Nàng không dám nhìn nữa mà dời tầm mắt, trong lòng cười khổ nhưng nét mặt không có thay đổi mà mời hai người vào bên trong.
Bạch Cửu nhạy bén phát hiện khác thường khẽ quay đầu nhìn nam nhân phía sau, đổi lại là một cái vỗ nhẹ lên mái tóc mềm mại, đẩy nó ngồi vào ghế.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt ai nấy đều tốt lên không ít.
Lúc này trong phòng có đủ năm người Vân Hạc Môn, thế nhưng chỉ có Khúc Tử Nhi và hai người khá là ngồi trên ghế, hai người còn lại đứng ở phía sau Khúc Tử Nhi.
Bạch Cửu đưa mắt quan sát hai người còn lại, vô tình phát hiện một người khá quen mắt.
Khúc Tử Nhi làm chủ nhà nên vẫn ngồi ở ghế chủ vị.
Vốn nàng muốn nhường cho Bạch Dữ nhưng nghĩ làm vậy có hơi thái quá.
Thành ra hai người Bạch Cửu ngồi bên tay phải nàng, vừa lúc đối diện với Giản Tuyết và một đệ tử chấp pháp đường khác của Vân Hạc Môn.
"Chúng ta...!Đã từng gặp nhau chưa nhỉ?"
Bạch Cửu đưa mắt nhìn Giản Tuyết, có chút ngập ngừng mà hỏi nàng.
Bộ dáng nó nghẹo đầu ngốc nghếch hỏi khiến người ta nhìn đến không sao ghét bỏ cho được.
Khúc Tử Nhi vô thức nghĩ, có phải bởi vì nó như thế cho nên nàng không ghen ghét nổi hay không.
Sau đó nàng quay qua nhìn Giản Tuyết nghi hoặc.
Thời điểm tiểu chuột ở trong Vân Hạc Môn ngoài nàng và sư phụ ra nó đâu còn tiếp xúc với ai, sao có thể quen biết Giản Tuyết đâu?
Giản Tuyết cũng mê mang, nàng không nghĩ thiếu niên sạch sẽ như tuyết kia lại bắt chuyện với nàng.
"A?".
||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||
Bạch Cửu nhìn vẻ mặt không hiểu rõ của nàng thì ngốc manh gãi gãi tai.
Nó vẫn cảm thấy đối phương thật quen mắt, chỉ là nó không nhớ rõ được.
Giản Tuyết đưa mắt nhìn Khúc Tử Nhi.
Bạch Cửu thấy vậy cũng bắt chước nàng mà nhìn Khúc Tử Nhi.
Khúc Tử Nhi đang cúi đầu suy nghĩ bị nhiều ánh mắt chiếu tướng không hiểu ra làm sao.
Một lúc sau nàng lại không nhịn được mà phì cười một cái.
Thời gian làm chưởng môn mài đi vẻ đẹp thiên thanh nhưng nhiều hơn sự thành thục, lúc này nàng cười lên lại giống như quay lại mấy chục năm trước, khuôn mặt kia sáng bừng lên, có chút thanh thuần hoạt bát như ngày xưa.
"Nhiều năm trước Bạch công tử có một khoảng thời gian trú ngụ bên trong Vân Hạc Môn.
Có lẽ là đã từng thấy ngươi đi."
Khúc Tử Nhi cười nhẹ nói ra.
Nói xong nàng lại có chút chột dạ mà nhìn Bạch Dữ.
Bởi vì nàng chợt nhớ ra thời điểm đó nàng từng để lạc mất tiểu chuột, còn làm xáo trộn môn phái một trận mới tìm được tiểu chuột về.
Nếu vậy...!Liệu có phải tiểu chuột và Giản Tuyết đã từng gặp nhau vào thời điểm nàng lạc mất nó hay không?
"A! Ta nhớ ra rồi.
Ngươi đã từng nhặt được ta."
Bạch Cửu so với Giản Tuyết ngộ ra nhanh hơn, nó mở to mắt nhìn Giản Tuyết, có chút hưng phấn khi gặp lại cố nhân.
"Chuyện gì vậy?"
Bạch Dữ nhíu mày vuốt ve tóc nó hỏi.
Cái gì mà nhặt được? Hắn bảo hộ nó chu toàn như vậy sao có thể tạo điều kiện cho người khác nhặt được nó chứ...!À không...!Hắn nhanh chóng nhận ra mà đưa mắt nhìn Khúc Tử Nhi.
Khúc Tử Nhi nhận thấy ánh mắt của hắn thì giật thót, chưa đợi Giản Tuyết nói gì đã gấp gáp lên tiếng.
"Là thế này Bạch tiền bối.
Năm đó có một thời điểm ta làm lạc mất Bạch công tử, sau đó đã tìm về được.
Ta vốn muốn nói với tiền bối nhưng không có cơ hội.
Thật có lỗi."
Nàng nói đặc biệt thành khẩn, bởi vì gấp gáp mà hai má có chút hồng.
Năm đó nàng thật sự áy náy lắm.
Nhưng Bạch Dữ giúp Bạch Cửu độ kiếp xong thì đi luôn, nàng lúc đó còn tiếc nuối vì không gặp được Bạch Dữ một lần, tâm tư nữ nhi cũng ấp ủ nhiều năm như vậy.
Nghĩ đến đây nàng lại nhớ đến tình huống xấu hổ đêm qua, lại thêm ánh mắt hồi nãy của Bạch tiền bối...!Khúc Tử Nhi xem như hiểu, Bạch tiền bối là cố ý cho nàng nghe thấy...!Là muốn nàng chết tâm hay sao...
Giản Tuyết nghe Khúc Tử Nhi nói thì dụng tâm nhìn kỹ Bạch Cửu.
Nàng cảm thấy mình đã bắt được một tia ký ức bị lãng quên nào đó rồi...!Năm đó...!Năm đó...!Khúc Tử Nhi làm mất sủng vật...!Sủng vật!!!
Giản Tuyết mở to hai mắt đặc biệt lớn mà đen nhánh nhìn Bạch Cửu.
"Ngươi...!Ngươi là...!Không thể! Sao có thể? Ngươi không phải người?"
Nàng có chút bắp lắp nói năng lộn xộn, cuối cùng lại tổng kết một câu như vậy.
"Phì!"
Bạch Cửu cười rộ lên.
Nàng rõ ràng nên biết nó không phải người, vậy mà còn hỏi lại nữa.
Khúc Tử Nhi cũng ngộ ra.
"Giản Tuyết, lúc đó là ngươi nhặt được tiểu...!Bạch công tử sao?"
Nàng nâng giọng hỏi.
Nếu vậy...!Tại sao Giản Tuyết lại không đem nó ra sớm? Lúc đó nàng còn làm ầm ĩ lớn như vậy...!Dù sau đó tiểu chuột cũng trở lại.
"Là do ta nhàm chán không muốn về.
Sau đó trong môn phái nháo loạn lên nên ta mới trở về."
Bạch Cửu lại không để Giản Tuyết trả lời mà đáp thay nàng.
Lời này của nó lại không khiến Khúc Tử Nhi nghi ngờ.
Dù sao nàng nhìn còn thấy chán chứ nói chi là nó.
Giản Tuyết lại âm thầm thở ra một hơi, vụng trộm liếc mắt nhìn thiếu niên ở đối diện, vậy mà lại đối diện với một đôi mặc mâu chứa ý cười ngốc nghếch khiến nàng ngẩn ngơ.
Thì ra nó đang giúp nàng che giấu sao...!May mắn lúc đó nàng cũng không có làm ra cái gì quá đáng.
Bạch Dữ ngồi bên cạnh quan sát, nhìn thấy tiểu chuột vui vẻ nên hắn cũng không truy cứu nữa.
Hắn có thể từ trên mặt Giản Tuyết nhìn ra chút chân tướng, thế nhưng tiểu chuột không có tính toán.
Lại thêm tiểu chuột trở nên khác thường sau quãng thời gian ở Vân Hạc Môn, kết hợp với lời nó nói, thiết nghĩ nó thật sự là không muốn quay lại nhìn thấy Khúc Tử Nhi.
Còn vì nguyên nhân gì mà sau đó nó đã trở về thì không cần phải tìm hiểu quá sâu, nguyên nhân trọng yếu nhất là vì đợi hắn trở lại.
Vốn dĩ là thương lượng chuyện mỏ tinh thạch, vậy mà trước tiên lại là ôn chuyện cũ.
Nhưng sau đó quỹ tích câu chuyện cũng lộn ngược trở về.
"Các người đào được nhiều ít tinh thạch?"
Bạch Dữ nhàn nhạt hỏi Khúc Tử Nhi.
Lời này của hắn khiến mấy người đệ tử Vân Hạc Môn giật mình quay đầu nhìn nàng.
Khúc Tử Nhi không nhìn họ mà trả lời hắn.
"Chúng ta còn chưa đào hết số còn lại thì đã bị tập kích.
Số còn lại vẫn rất nhiều, không biết có bị tên ma đầu kia chiếm lấy hay không."
Bạch Dữ gật đầu.
Hắn cũng nghĩ họ không có đủ thời gian để đào hết.
Nếu được thì quay lại nhìn xem, có khi sẽ đào thêm một mẻ nữa, dưới điều kiện kẻ kia không ham hố gì chúng.
"Dựa theo những gì đã thương lượng trước, số chúng ta đào được sẽ chia cho ngươi một nữa."
Bạch Dữ nói xong thì vung tay lên, ném cho Khúc Tử Nhi một cái giới chỉ.
Khúc Tử Nhi bắt lấy, trong mắt là kinh hỷ không thể che giấu.
"Đa tạ Bạch tiền bối."
Nàng đứng dậy chấp tay bái tạ.
Bạch Dữ có thể giữ lời hứa thật sự là khiến cho nàng cảm động.
Trước đó không biết thủ đoạn của hai người nàng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng sau lại nàng rõ ràng, cho dù không có sự trợ giúp của nàng thì hắn vẫn có thể có được mỏ tinh thạch.
Nói gì cũng là nàng được lợi.
.......................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...