Cái ánh mắt cuối cùng đó không thể nói là vô tình, Bạch Cửu là cố ý muốn thị uy với Khúc Tử Nhi.
Nói thế nào, giống như là đánh động cho nàng ta biết Bạch Dữ bên người đã có nó, đối phương muốn xuống tay cũng phải tìm hiểu rõ ràng tình huống.
Dù không biết kết quả ra sao, chuyện nên làm đã làm, Bạch Cửu không còn xoắn xuýt nhiều nữa mà chuẩn bị cùng nam nhân đi làm chim sẻ.
Bạch Dữ đối với nó chăm sóc chu toàn nhưng chưa bao giờ bảo vệ quá mức.
Ngược lại, dù có nguy hiểm đến mấy hắn cũng sẽ đưa nó theo, có cảm giác có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng, không thể tách rời.
Bạch Dữ đúng thật là sợ cùng tiểu chuột tách ra lắm rồi.
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần không ở dưới mí mắt hắn thì đều không đảm bảo.
Vậy nên dù có làm cái gì hắn cũng sẽ mang nó theo, ít nhất không cho nó động tay động chân thì vẫn có thể cho nó về nguyên hình, sau đó nhét vào ngực áo.
Như hình với bóng, phu phu liền cành.
Vậy nên lúc này Bạch Cửu đang ở trong nguyên hình, làm một tiểu chút chít an phận nằm trong ngực áo của hắn, dám vào trái tim hắn dưỡng thần.
Bạch Dữ mang theo nó đi trước đến gần khu vụ có mỏ tinh thạch, đợi đám người danh môn chính phái đến rồi mới hành động.
Đại lục mấy chục năm biến hóa thật sự lớn.
Nếu có thể đứng ở góc nhìn toàn cảnh thì sẽ thấy, bản đồ đại lục có gần một nữa bị âm khí bao trùm, một nữa còn lại tuy không bị chiếm lĩnh nhưng không khí cũng bị ô nhiễm ít nhiều, ảm ảm đạm đạm.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tình Yêu Khắc Cốt Ghi Tâm (Tình Yêu Xa Lạ)
2.
Ngoảnh Đầu Nhìn Lại Yêu Ngươi
3.
Vì Hận Cũng Vì Yêu
4.
Tội Ác
=====================================
Âm sát chi khí tuy không có linh trí nhưng bản năng nó hướng về sinh khí, chỉ cần ở đâu có sinh khí thì nó sẽ tràn đến.
Nơi có sinh khí nhất thường là nơi có sinh mệnh đông đúc.
Nhân loại đúng là nhiều nhưng không có tính đồng nhất, so với rừng rậm, sơn mạch với lượng lớn yêu thú và linh thảo tràn ngập khí tức sinh mệnh thì ít hấp dẫn hơn nhiều.
Thế nên nó cũng là nguyên nhân khiến cho Huyền Dữ sâm lâm bị nhắm tới.
So với sơn mạch trụi lủi thì rừng rậm tràn ngập sinh cơ vẫn được yêu thích hơn.
Chưa kể, hai nơi này đều nằm ở phần rìa của đại lục, tiện cho âm sát khí đánh chiếm, tạo thành thế bao vây từ ngoài vào trong.
Bảo sao mà yêu tộc ở Huyền Dữ không gấp gáp.
Dù bây giờ họ vẫn không có để âm sát khí xâm lấn được, nhưng để càng lâu càng không tốt.
Tương lai lại xảy ra chuyện gì ai mà biết được.
Vậy nên tranh thủ càng sớm càng tốt kéo đồng minh mạnh mẽ vào, giúp họ ổn định đại cục, hạ thấp tổn thất.
Có điều, không phải chuyện gì muốn là sẽ có được, lại ở dưới tình huống bọn họ làm ra chuyện mưu hại ám toán thấp kém.
Khi Bạch Dữ hiểu rõ về vị trí của mỏ tinh thạch, trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ khác.
Nghĩ đến có thể một công đôi việc, hắn tìm đến Khúc Tử Nhi, để cho nàng ta điều chỉnh một chút kế hoạch của đám đại môn phái kia.
Không ngờ được hắn sẽ chủ động tìm mình, Khúc Tử Nhi trong lòng đã vui vẻ một nữa, sau khi nghe thấy ý đồ của hắn thì càng vui hơn, lập tức triệu tập đám người thương lượng lên.
Chuyện còn lại Bạch Dữ không quan tâm đến nữa, an tâm đi trước, tìm nơi tốt để nghỉ chân rồi im lặng chờ đợi thời cơ đến thôi.
Lúc này hai người đang ở rìa ngoài vùng đất bị âm sát khí đóng chiếm, trên một đồi núi thấp gần biên giới Huyền Dữ sâm lâm.
Bởi vì rất gần âm sát nên không khí ở đây cũng âm trầm hơn, linh khí mỏng manh thưa thớt.
Nếu đi vào vùng âm khí thì linh khí càng không có hơn.
Đây chính là lý do khiến cho đại lục mãi vẫn không đánh lùi được âm sát khí.
Không thể tận diệt được gốc rễ, chỉ có thể ở bên ngoài từng bước đẩy lùi.
Một là chủ động xuất kích, không ngừng giao phong.
Hai là đợi âm sát khí tràn tới rồi mới giao phong.
Thật rõ ràng, đại lục tu sĩ đã chọn cách hai.
Lỡ may giao phong không thắng thì địa bàn bị đánh chiếm, lại mất thêm đất.
Cứ như vậy không biết đến hồi kết, mà âm sát chi khí cũng càng thêm mạnh mẽ.
Kẻ làm nên cục diện này mục đích có phải là như vậy hay không, nhưng mà sau khi hình thành tình huống này rồi thì không còn thấy xuất hiện trước mặt người đời nữa.
"Ngươi nói, tên kia hiện tại là cảnh giới gì đâu?"
Bạch Cửu bỗng nhiên nhớ đến người tên Mâu Mân kia.
Lúc này nó đang nằm trong lòng nam nhân trên chiếc giường hàn ngọc, dựa vào nó cung cấp linh khí cho họ.
Dù ở trong kết giới nhưng họ không thể phong ấn cả không khí nên linh khí thật sự quá ít ỏi.
Bạch Dữ cũng không muốn để cho vợ con mình khó thở, vừa ổn định vị trí chờ đợi đã lôi giường hàn ngọc ra nằm.
Nói về Mâu Mân, Bạch phụ mẫu đã cho họ biết thực lực của hắn vào lần đụng độ kia.
Mà bây giờ cách lúc đó mấy chục năm, Bạch Cửu thật sự không rõ lúc này hắn đã mạnh cỡ nào rồi.
Hai người họ nếu đụng trúng thì có đánh lại được hay không?
Mà lại đối phương bây giờ đang ở đâu mới được?
Bạch Dữ nghe nó hỏi thì phải mất một lúc lâu mới hiểu được lời nó.
Hắn đối với người kia ký ức chẳng có bao nhiêu, thế nhưng ấn tượng không phải không mạnh mẽ.
Nói sao thì đối phương cũng đã gợi lên hứng thú của hắn vào thời điểm đó.
Nếu không phải tâm trí hắn lúc đó đều đặt trên người tiểu chuột thì có lẽ hắn sẽ đi điều tra một chút, có khi sẽ có nhiều thứ thay đổi, hiện tại cũng không xảy ra kết quả như bây giờ.
Nhưng đó chỉ là giả thuyết, là nếu mà thôi.
Con người hắn sẽ không lăn tăn chuyện này quá lâu.
"Lỡ như đụng độ, chúng ta đánh không lại hắn."
Bạch Dữ ăn ngay nói thật.
Lời này nghe thì đánh mất sĩ khí quá, thế nhưng Bạch Cửu cũng không nghĩ gì nhiều, nó biết hắn nói đúng.
"Đánh không lại chẳng lẽ còn không chạy được sao."
Bạch Cửu nghĩ rất đơn giản.
Dựa vào tu vi và bản lĩnh hiện tại của họ, muốn chạy không hề khó.
Nhưng nói đi lại như đất bằng thì...!Cái này cần phải kiểm định lại.
"Không phải năm đó hắn muốn viên Cửu Chuyển đan kia, cũng lấy được rồi sao? Tại sao lại trở thành như bây giờ?"
Bạch Cửu nhớ đến tình hình lúc đó, Mâu Mân rõ ràng là không có ý định chịu chết, cũng không tiêu cực như kết quả hiện tại.
Hắn mạo hiểm đưa thân ra để lấy đan dược, rõ ràng là muốn dùng để cứu vớt bản thân.
Chẳng lẽ Nhiếp Minh đại sư đã lấy về rồi? Hay cả đan dược cấp chín đỉnh phong cũng không cứu nổi tình huống của hắn?
Nếu được, nó muốn đi tìm Nhiếp Minh đại sư hỏi thử xem.
Dù sao thì, nếu cứ để tình hình phát triển tiếp, khó mà nói có ảnh hưởng đến Long Giới hay không.
Có thể triệt để giải quyết gốc rễ vẫn là tốt hơn hết.
"Đừng nghĩ nhiều."
Bạch Dữ hôn hôn lên trán nhỏ trơn lán của nó, không muốn cho nó lăn tăn nữa.
Bọn họ vốn không có hiểu rõ tình huống, có nghĩ hơn nữa cũng không bằng trực tiếp đụng đến.
Mà hiện tại Bạch Dữ không muốn cho nó dính vào, phải biết rằng nó đang mang ấu long, một chút nguy hiểm Bạch Dữ đều không cho xảy ra.
Tốt nhất là mặc kệ tất cả, bế quan phi thăng.
Mệnh của đại lục họ quản không được.
Không phải Bạch Dữ ích kỷ đến mức không quan tâm sống chết của long tộc, hắn biết Long Giới có thể sống sót.
Long tộc tích lũy thời gian bao lâu, không có dễ đổ như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...