Hàn Đồ cảm thấy, bất cứ loại nào trong ba loại đứng đầu bảng danh sách của Bạch Cửu cũng khó nhằn.
Giờ may mắn có được Cửu Thược Linh, chưa nói Tiêm Nha Cốt Đằng, Huyết San Hô mới khó ăn nhất.
Bạch Cửu nghe đến cái tên Hải Thần Tông đã thấy mệt người.
"Tiêm Nha Cốt Đằng ta đã nhờ Hoàng Long thương hội tìm giúp.
Hoàng Long thương hội thế lực trải khắp nam bắc Đông Thần đại lục, có lẽ sẽ có tin tức đi.
Còn Huyết San Hô..."
Hàn Đồ liếc mắt nhìn Bạch Cửu, không nói thêm nữa.
"Không phải cũng là bảo vật trấn tông của họ, giống như Mạn Đà La đấy chứ?"
Bạch Cửu phun tào.
"Không đến nổi đó.
Huyết San Hô nghe nói là năm trăm năm trước Hải Thần lão tổ đoạt được từ buổi đấu giá do Hoàng Long thương hội tổ chức.
Nó vẫn luôn thuộc sở hữu của Hải Thần lão tổ."
Hàn Đồ lắc đầu nói.
Bạch Cửu trợn mắt lên.
Lão già kia bỏ nhiều gốc vốn như vậy để lấy Huyết San Hô, chẳng lẽ đến giờ lão còn chưa sài nó?
"Chưa sài.
Nghe nói Hải Thần lão tổ tu luyện một môn công pháp đồn rằng có lai lịch thông thiên.
Nhưng nó tồn tại một cái bình cảnh, muốn phá giải nó, lão không chỉ cần Huyết San Hô."
Hàn Đồ cười cười, có chút cười trên nổi đau của người khác.
"Nhưng muốn lấy được Huyết San Hô từ tay lão ta...!Khó như lên trời."
Lão thở dài nói.
Sau khi bí cảnh Chính Môn đóng lại, ai cũng biết tu vi của Hải Thần lão tổ hiện tại đã vượt xa những tông môn khác.
Lão ta xem Huyết San Hô như bảo bối.
Muốn lão tự nguyện mang nó ra, không thể nào.
Mà muốn cướp nó...!Nói dễ hơn làm.
Có lẽ, đến lúc họ tìm thấy Tiêm Nha Cốt Đằng, cũng chưa chắc lấy được Huyết San Hô.
Bạch Cửu đương nhiên hiểu chuyện này khó khăn cỡ nào.
Việc những công pháp cao cấp yêu cầu phải có sự hỗ trợ của dược thảo là điều thường thấy.
Nếu công pháp của lão ta yêu cầu không chỉ Huyết San Hô, đợi lão thành công rồi, sợ rằng Đông Thần này Hải Thần Tông sẽ xưng bá.
Nhưng đến giờ Hải Thần Tông còn lụi bại hơn trước đây.
Thiết nghĩ, đây là điều khiến Hàn Đồ nhận định Huyết San Hô vẫn còn.
"Lão đã chuẩn bị kỹ càng chưa?"
Bạch Cửu lắc đầu, đổi đề tài.
Chuyện này không thể giải quyết một sớm một chiều, trước giúp Hàn Đồ luyện chế Thái Dương Đan mới là điều nên làm.
"Dạo này ta vẫn luôn ở ổn định cảnh giới, có lẽ sắp được rồi."
Hàn Đồ bị nó bẻ lái hơi khựng lại một chút, rồi cũng nói.
"Luyện chế Thái Dương Đan động tĩnh sẽ rất lớn.
Lão nên tìm một nơi kín đáo."
Bạch Cửu nhắc nhở lão.
"Ta biết.
Đến lúc đó còn cần ngươi dốc sức."
Hàn Đồ chấp tay nói.
"Có thiên đạo chứng, ta cũng không muốn bị sét đánh đâu."
Bạch Cửu lém lỉnh nói.
"Ta có thể hỏi...!Niên kỷ của ngươi không?"
Hàn Đồ đắn đo thật lâu, cuối cùng cũng hỏi.
"Lão nhìn không ra à?"
Bạch Cửu cười cười nhìn lão.
Hàn Đồ im lặng.
Sao lão có thể nhìn không ra, nhưng lão không tin nổi.
"Lão nên hỏi ta tu vi đan đạo thế nào mới đúng."
Bạch Cửu nhún vai nói.
Từ lúc quen biết đến giờ, Hàn Đồ chưa từng hỏi qua.
Lão không sợ nó không thể giúp lão sao.
"Cũng vậy, có thiên đạo chứng, ngươi sẽ không lấy mạng mình ra đùa giỡn."
Hàn Đồ trả lại nó câu đó.
Bạch Cửu cười ha ha.
"Vậy được.
Ta đợi lão chuẩn bị tốt."
Nó đứng đắn chấp tay nói.
...
Từ sau vụ đó, Bạch Cửu cũng không còn nhìn thấy người của Diêu gia nữa.
Có vẻ Diêu gia đã chịu yên phận rồi.
Diêu Tử Thần nghe nói đã chuyển đến trúc lâu của Hàn Thính để bế môn học nghệ.
Ngày tháng trôi qua, Bạch Cửu mỗi ngày đều ở trong phòng luyện chế đan dược kiếm tiền.
Bạch Dữ thì...!Nếu không đi hiệp hội thì cũng là vùi đầu vào không gian giới luyện khí.
Nháy mắt nữa tháng đã đi, thời điểm Bạch Cửu cùng Hàn Đồ ấn định luyện chế Thái Dương Đan cũng chỉ còn một tuần.
Nhưng lúc này lại có chuyện xảy ra.
"Lão nói sao? Huyết San Hô xuất hiện ở buổi đấu giá của Hoàng Long thương hội vào ba ngày sau?"
Bạch Cửu nghệch mặt ra nhìn lão.
Chuyện gì đây? Huyết San Hô...!Chẳng lẽ đại lục lại xuất hiện một cây Huyết San Hô khác?
"Đúng vậy.
Hơn nữa...!Đó là cây Huyết San Hô của Hải Thần lão tổ."
Hàn Đồ trầm mặt nói.
Bạch Cửu đơ ra.
"Việc này là thế nào? Chẳng lẽ lão ta kẹt tiền nên mang nó ra bán?"
Nó ngơ ngác hỏi.
Hàn Đồ buồn cười, cường giả nào thiếu chút tiền của đó.
Chưa kể, năm xưa lão ta dốc hết gốc vốn của Hải Thần Tông để mua, sao có thể dễ dàng bán đi.
"Không phải.
Huyết San Hô bị trộm."
Bạch Cửu đờ người ra khi nghe lão nói lời này.
Bị trộm?
Chuyện hoang đường gì đây?
"Có người có thể trộm nó từ tay lão ta? Còn mang đi đấu giá công khai như vậy?"
Bạch Cửu chưa biết rõ sự tình, nhưng nghĩ đến vẻ mặt của đám người Hải Thần Tông kia...!Chắc sẽ đẹp lắm cho xem.
"Sự tình không rõ.
Khi thương hội đưa ra tin tức này thì Hải Thần Tông đã cho người đến đòi.
Nhưng làm sao có thể."
Hàn Đồ nhún vai nói.
Hoàng Long thương hội chỉ là nơi gửi bán.
Thế lực của họ tuy thần bí nhưng cũng không sợ bất cứ tông môn nào trên đại lực Đông Thần.
Hải Thần Tông chỉ có thể ngậm bồ hòn, gom góp tiền đi giành lại Huyết San Hô.
Dùng tiền của mình đi mua đồ của mình, vẻ mặt của họ đúng là không thể nào đẹp cho được.
Nhiều người đều đang cười trên nổi đâu khổ của Hải Thần Tông.
"Trước không nói Huyết San Hô là làm sao bị trộm, nhưng đây là cơ hội của chúng ta."
Hàn Đồ phất tay, nói việc chính.
Đúng vậy, dùng tiền để mua Huyết San Hô, so với việc đi đánh cướp Hải Thần Tông tất nhiên phải dễ dàng hơn nhiều.
"Đương nhiên, không chỉ có mình chúng ta.
Nên muốn cướp được Huyết San Hô, ngươi cần phải chuẩn bị tốt túi tiền của mình rồi."
Hàn Đồ nhắc nhở nó.
"Ta chỉ sợ đối phương liều mạng như vậy, không phải chỉ vì linh thạch."
Bạch Cửu lúc này lại sáng suốt ra.
"Vậy nên, không chỉ chuẩn bị linh thạch, ngươi còn phải chuẩn bị vật có giá trị, phòng trường hợp đối phương muốn dùng vật đổi vật.
Còn có...!Làm sao tránh khỏi việc Hải Thần Tông ra tay cướp đoạt về."
Hàn Đồ không cho rằng Hải Thần Tông sẽ để ý chút mặt mũi kia.
Nên việc họ cần chuẩn bị là rất nhiều.
Bạch Cửu hiểu.
Nó cáo từ Hàn Đồ, trở về bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Trong ba ngày này Tâm Thành đông như trẩy hội.
Các tông môn trên đại lục ào ào kéo đến, mục đích giống nhau, đều là vì Huyết San Hô.
Đương nhiên, buổi đấu giá của Hoàng Long thương hội cũng có rất nhiều thứ tốt.
Mỗi làn bọn họ tổ chức đấu giá thì đều có lượng lớn bảo vật hi hữu xuất hiện.
Nên buổi đấu giá bởi vì Huyết San Hô xuất hiện mà gây xôn xao lại càng thêm náo nhiệt.
Những người không có khả năng tranh giành với người thì mang tâm lý xem trò vui.
Nhưng Hoàng Long thương hội rất biết cách làm ăn, riêng cái vé vào cổng đã đủ khiến cho nhiều tán tu đến xem cuộc vui phải nhượng bộ lui binh, khóc không ra nước mắt.
"Một ngàn viên hạ phẩm linh thạch?"
Bạch Cửu trố cả mắt ra nhìn tấm bảng được dán bên ngoài cổng thương hội, trong lòng phun tào không thôi.
"Không phải ngươi nói có thứ muốn bán đấu giá sao? Đi thôi."
Bạch Dữ kéo tiểu chuột đang ngây ngốc kia rời đi, đến cổng nhỏ bên hông thương hội.
Bạch Cửu bị hắn kéo đi, mắt vẫn không rời cái bảng, còn có...!Những người đang vung tiền như rác để mua tấm vé vào cổng mắc như quỷ kia.
.......................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...