Tại một hẻm núi khá ẩn khuất trong bí cảnh Chính Môn, có hai thân ảnh đang quấn lấy nhau, làm chuyện khiến người xấu hổ, thú thì vây xem.
Nói thì có hơi khoa trương, thật ra chúng chỉ nghe được thôi, chứ không thể nhìn đến hai người bên trong đóa hoa lớn kia.
Một khắc trước...
Bạch Dữ trong lòng ôm tiểu chuột chặt cứng, mặc kệ lốc xoáy mang họ đi thật ra.
Tiểu chuột còn ở trong hai nắm tay của hắn dụi dụi một cách vô thức, thật khiến người vừa hận vừa yêu.
Bạch Dữ bị không gian lốc xoáy chấn cho ngất đi.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không buông tiểu chuột ra.
Lốc xoáy mang theo họ đến một hẻm núi treo leo thì mới tan ra.
Hai người cũng theo đó mà rớt xuống.
May mắn làm sao, họ được một bông hoa khổng lồ đỡ lấy.
Bộp!
Âm thanh trầm đục vang lên, có chút thanh thúy đối với một nơi yên tỉnh như vậy.
Một đám Mộc Nham Thử bị kinh động, mình đội nham thạch lú đầu ra, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Mộc Nham Thử chỉ là yêu thú bình thường, không có thiên phú tu luyện.
Nhưng được cái là, chúng sinh sản rất mạnh, cho nên số lượng đặc biệt nhiều.
Cả cái hẻm núi này đều là địa bàn của chúng.
Bỗng nhiên bị đánh động, đám yêu thử cũng không cho rằng mình nghe lầm, bắt đầu tìm hiểu nguyên nhân.
Chúng nó ở trong bí cảnh Chính Môn đã rất lâu, tất nhiên là biết nơi này thỉnh thoảng sẽ có tu sĩ xuất hiện.
Nhưng địa bàn của chúng thì khác, nó khá là bí ẩn, còn không có cửa vào.
Nếu nói ai có thể vào được thì tám phần là sống dở chết dở, không lâu sau cũng sẽ đi tông, làm chất dinh dưỡng nuôi Thủy Tổ của chúng mà thôi.
Chúng nó cũng không thể ra ngoài xem náo nhiệt.
Vậy nên, chúng chỉ có thể nhìn đến những tu sĩ bị rớt xuống đây, nhìn họ từng chút một trở thành phân bón.
Nuôi cái gì đâu?
Tất nhiên là Thủy Tổ của chúng rồi.
Thủy Tổ của chúng không phải là gì khác, chính là đóa hoa lớn ở giữa hạp cốc.
Đó là một đóa hoa sen màu phấn hồng khổng lồ, nhị hoa của nó chẳng khác gì một cái giường trong phòng thưởng đẳng của khách điếm cả.
Nhưng cũng không phải vì thế mà nó được gọi là Thủy Tổ của Mộc Nham Thử.
Nguyên nhân nằm ở...
Mị Liên Hương toàn thân đều có tác dụng như xuân dược, chỉ là ngửi mùi của nó thôi cũng khiến cho người ta làm ba ngày ba đêm.
Thời điểm nó tỏa hương cũng chính là kỳ động dục của Mộc Nham Thử.
Mị Liên Hương lúc nào cũng ở trong tình trạng nở rộ, nhưng bốn tháng mới bung hương một lần.
Tuy nhiên, không phải vì vậy mà nó mất đi công hiệu của mình.
Từ phấn hoa cho đến cánh hoa, chỉ cần chạm vào là giống như trúng xuân dược vậy.
Nhưng đám Mộc Nham Thử xem nó như thánh vật, chẳng bao giờ đến gần phạm vi năm trượng xung quanh đóa hoa.
Mà chúng cũng chẳng cần phải đến làm gì, chỉ hương hoa thôi cũng đủ với chúng rồi.
Vậy nên, khi chúng nghe tiếng động đầu tiên kia, tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy ai.
Đương lúc chúng nghĩ mình nghe lầm, tính đi ngủ tiếp thì...
"Ư...!Dữ Dữ...!Nóng quá..."
Âm thanh mềm ngọt như mật đường vang lên, tuy chúng nghe không hiểu nhưng lại ngộ ra một điều.
Thì ra người chúng tìm rớt vào đóa hoa của chúng.
Nhưng biết thì biết chứ chúng nó cũng không thể làm gì, chỉ có thể đưa mắt ngóng trông.
Bên trong đóa hoa, tiểu chuột vốn đang ngủ ngon lành, dù là cú rơi kia cũng không khiến nó tỉnh lại ở trong cái ôm ấp của nam nhân.
Nhưng khi phấn hoa ngấm vào trong người nó, tiểu chuột không thể ngủ nổi nữa.
Nó không khống chế được mà biến trở về, làm một thiếu niên trắng nõn mềm mại.
Việc đầu tiên nó làm là đi tìm rồng của nó.
Nhưng mở miệng ra là tiếng rên rỉ ngọt ngào như vậy.
Mà mọi thứ cũng không đơn giản chỉ có thế...!Khô nóng trong người ngày một lớn hơn, tiểu chuột vốn chẳng giỏi kiềm nén bắt đầu kéo loại y phục trên người.
"Ưm a...!Dữ...!Nóng nóng...!Dữ Dữ..."
Tiểu chuột đôi mắt mù sương, đôi tay vừa kéo y phục vừa lần mò tìm rồng của nó.
Rất nhanh, tay nó đã chạm đến thân hình rắn chắc của nam nhân, không chút do dự mà nhào đến.
"Dữ...!Dữ..."
Tiểu chuột gọi mãi mà nam nhân một chút cũng không động đậy.
Nó gấp đến độ phát khóc, đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Nhưng cảm giác khó chịu trong người vẫn không giảm, tiểu chuột bị d.ục vọng khống chế, bắt đầu tự làm tự ăn.
Nó nữa kéo nữa lôi, mất sức chín trâu mới mò được thứ nó muốn.
Dù sao cũng đã làm bao nhiêu lần, nó tuy tinh thần không mấy tỉnh táo nhưng vẫn dựa theo bản năng, cũng như ký ức mà bắt đầu làm mình thoải mái.
"Dữ Dữ...!Đừng ngủ nữa a...!Ưm..."
Tiểu chuột y phục xộc xệch, cái mông tròn nữa hở nữa kín, không ngừng lắc lư nơi hạ thân của nam nhân.
Môi nhỏ thì hôn loạn trên mặt nam nhân.
Tay nhỏ mò mẫn khắp người nam nhân, khắp nơi đốt lửa.
Dưới sự cố gắng của nó, cự long dù lớn nhưng mềm, cũng bắt đầu cứng lên, dựng đứng, còn to hơn nữa.
Tuy chưa thể đến được kích cỡ bình thường nó thích, nhưng cũng làm ăn được rồi đi...
Tiểu chuột lắc mông, hai tay cầm lấy cự long, gấp gáp ngồi xuống.
Miệng nhỏ bên dưới tuy không được mở rộng trước, nhưng dưới tác dụng của phấn hoa, lúc này đã mềm mại bất kham, còn hơi ẩm ướt.
Cự long như cây thương, chẳng chút khó khăn nào mà chui vào nơi nó yêu thích, vùng vẫy, bơi lội.
"Ư...!Dữ Dữ...!Thích quá...!Ha..."
Tiểu chuột d.âm đãng thỏa mãn mà rên rỉ ra, uốn éo lắc lư cái mông tròn của mình, muốn đạt được nhiều khoái cảm hơn.
"Ha...!Ha..."
Tiểu chuột ngựa quen đường củ mà bắt đầu nhún nhảy.
Tay nhỏ bé chống ở trên cơ bụng săn chắc của nam nhân, tấm lưng nhỏ uốn thành một đường cong tuyệt đẹp.
Tiếc rằng lúc này không có ai nhìn thấy...
Đám yêu thử bên ngoài cũng chỉ có thế nhìn đến đóa hoa lớn rung động, bên trong lại phát ra những âm thanh mê người.
Chúng bu lại càng đông hơn, đôi mắt mê mang nhìn xem đóa hoa lớn.
...
"Ư ư...!A!"
Cự long dưới sự yêu thương hết lòng của tiểu chuột, dù không có chủ nhân nhưng vẫn vinh quang bắn ra.
Tiểu chuột bị bắn đến mềm người, nằm gục trên thân nam nhân.
Nó nằm một hồi, cảm giác khô nóng kia lại đến nữa.
Nhưng nó mệt lắm...!Bình thường toàn là nó nằm đó hưởng thụ, cho dù lâu lâu cũng có nó tự mình vận động, nhưng không có nhiều.
Nó tự nhận mình không có sức trâu sức bò như rồng của nó.
Tiểu chuột ủy khuất uốn éo mông.
Chất lỏng bình thường luôn dựa theo quá trình song tu mà bị hấp thu, thì lúc này bởi vì nam nhân bất tỉnh mà không thể làm đến, nương theo sự cử động của nó mà chảy ra ngoài một chút.
Nó giật mình hoảng hốt, nằm im không dám động nữa.
Nó biết, đó là căn nguyên để nó có thể sinh được tiểu long cho nam nhân, không thể chảy ra được.
Nhưng nó khó chịu lắm.
Tiểu chuột nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ lo bịt lại cái miệng nhỏ dưới thân, hoàn toàn không hề nhận ra nam nhân đã tỉnh.
Bạch Dữ tỉnh lại khi, nhận ra hiện trạng thì mém chút phun máu bỏ mình.
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra khác thường.
Có lẽ là do cảnh giới, cũng như tâm tính mà Bạch Dữ so với tiểu chuột có thể bảo trì thanh tỉnh, hiểu rõ tình huống của họ lúc này nhanh hơn.
Hắn tất nhiên cũng bị phấn hoa ảnh hưởng, nhưng cũng không có nhiều như tiểu chuột.
Giống như Mị Liên Hương chỉ hiệu quả với họ nhà chuột vậy.
Hay là do cảnh giới của Bạch Dữ so với đóa hoa cao hơn, nó không thể nhiều ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng chỉ cần một mình tiểu chuột bị thôi là cũng đủ rồi.
........................................................................
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...