Nhật Ký Thú Cưng Iii Còn Đường Sống Nào Tốt Bằng Ôm Đùi Kim Chủ Ba Ba

“Bạch Thụy đúng là không thích Trác Dịch. Nhìn thì có vẻ điều này chẳng có gì lạ với tính tình không theo thói thường của Bạch Thụy cho dù người khác lại cảm thấy quá sai. Nhưng nói cậu ta trì độn ngờ nghệch thì tôi không tin.”

Thái độ của Bạch Thùy vừa rồi gần như đã khiến Tô Miện khẳng định cậu không ưa càng chẳng hề nể mặt Trác Dịch. Rõ ràng biết Trác Dịch hướng về mình mà còn làm như không có liên quan. Hành vi nhìn thì như là do cậu ta không để ý, cứ nghĩ là Trác Dịch không phải đang nói mình nhưng nếu kết hợp với câu nói của Bạch Thụy lúc ở trong bàn tiệc thì… Trực giác nói cho cậu ta biết Bạch Thụy không hề đơn giản như vẻ bề ngoài cậu thể hiện. Mà càng nghĩ thì Tô Miện càng chắc chắn về điều này.

Bạch Thụy không biết về cuộc nói chuyện của Tô Miện cũng như suy nghĩ của Tô Miện về mình. Nhưng cậu sau khi bỏ lại hai người kia leo lên xe đi mất thì cũng bị Sùng Minh dò hỏi.

Sùng Minh sau khi nghe Bạch Thụy kể lại chuyện vừa rồi thì thông qua kính chiếu hậu kỳ quái quan sát cậu một trận.

“Anh nhìn cái gì vậy?”

Bạch Thụy bị nhìn như vậy thì nghệch mặt ra, vừa đưa tay sờ sờ mặt mình vừa vô thức hỏi.

“Trên mặt tôi có cái gì sao?”

Sùng Minh nghe cậu hỏi thì bất lực lắc đầu.


Bạch Thụy không hiểu lắm nhưng không có hỏi lại, cũng thôi không sờ mặt của mình nữa. Chỉ là một lúc sau cậu lại nghe Sùng Minh quái quái hỏi: “Cậu có vẻ không thích Trác Dịch?”

“Sao tôi phải thích anh ta?”

Bạch Thụy đáp ngay lập tức lại còn dùng biểu tình ngây ngô khó hiểu nhìn Sùng Minh khiến cho anh ta sững người một chút. Sau đó hắn trong lòng bày tỏ bản thân lại thêm một lần bất lực với tiểu minh tinh nhà mình mà bất giác thở ra một hơi.

“Ý tôi không phải là cậu phải thích anh ta. Nhưng cậu biểu hiện không hề giống bình thường. Cậu có thể thờ ơ, anh sẽ không có ý kiến bởi vì anh đã nhìn quen.”

Sùng Minh nghiêm chỉnh bày tỏ thái độ nhìn Bạch Thụy qua gương chiếu hậu. Nhưng hắn vẫn chỉ nhìn thấy một mặt tuyệt mỹ đến nhân thần đều căm phẫn lại bình thản đến mức ngờ nghệch của Bạch Thụy chứ không còn gì khác. Thế nhưng hắn bỗng nhiên bất chợt nảy sinh ý nghĩ chẳng khác gì Tô Miện, rằng tiểu minh tinh nhà hắn một chút đều không phải thật sự ngốc nghếch. Trực giác nói cho hắn biết tiểu minh tinh nhà hắn rõ ràng là giả trư ăn thịt lão hổ. Sùng Minh không biết cách nghĩ này là làm sao xuất hiện, liệu có đúng hay không nhưng nó đã bắt đầu cắm rễ trong lòng hắn từ lúc nó nảy sinh rồi. Mà điều này cũng khiến cho hắn sau này khi đối mặt với nhiều chuyện không cần quá sốt sắng sợ Bạch Thụy không chịu nổi dày vò nữa.

Bạch Thụy lần này đã hiểu ý của Sùng Minh. Cậu không sao cả, càng không có chút nào giấu giếm nói: “Tôi đúng là không thích anh ta.”

Bạch Thụy thành thật như vậy khiến Sùng Minh có chút bất ngờ mà liếc qua kính chiếu hậu nhìn cậu.

“Anh có thể hỏi lý do không?”

Hắn thật sự là tò mò. Bởi vì biểu hiện lúc này của Bạch Thụy không hề giống bình thường nữa. Hắn giật mình khi nhìn thấy vẻ non nớt không hiểu sự đời vốn dĩ luôn hiện hữu đã bị sự điềm tĩnh không chút cảm xúc thay thế. Ánh mắt kia nhìn hắn cứ như có thể nhìn thấu nội tâm hắn vậy, khiến cho hắn trong lòng rùng mình. Không nói quá, trừ Khương Sầm ra chưa có ai cho hắn cái cảm giác thâm sâu khó lường này bao giờ hết. Điều này không khỏi khiến hắn càng thêm khẳng định ý nghĩ mới rồi của chính mình. Nhưng hắn lại không cảm thấy tất cả những gì Bạch Thụy thể hiện trước kia chỉ là giả, cậu vẫn có một mặt ngoan ngoãn như vậy. Như cái lúc cậu ở bên cạnh Khương Sầm. Cho nên hắn cứ vậy mà hỏi ra suy nghĩ của mình. Hắn nghĩ cậu nhất định sẽ trả lời hắn. Đó là cảm giác của hắn.

Và nó đúng rồi.

Bạch Thụy gần như không chút chần chừ mà đáp: “Anh ta cho tôi cảm giác không được thoải mái khi ở gần.”

Cứ như cậu là ánh sáng thì Trác Dịch là bóng tối. Hai thứ này không thể nào hợp nhau cho được vậy đó. Đương nhiên là nó không khoa trương như thế nhưng không kém bao nhiêu hết.

Sùng Minh không ngờ câu trả lời của cậu lại là như vậy nhưng hắn không có dò hỏi thêm mà xem như chấp nhận lý do này của cậu.

“Có phải hôm nay tôi đã biểu hiện không được tốt?”


Bỗng nhiên hắn nghe cậu hỏi như vậy thì sững sờ một chút. Lúc này đèn đỏ hiện lên nên Sùng Minh tranh thủ lúc xe dừng mà nhìn kỹ Bạch Thụy, muốn từ trên khuôn mặt kia nhìn đến cảm xúc ý nghĩ thật sự của cậu.

Cái nhìn của hắn không ngoại lệ lọt vào một đôi tròng mắt sạch sẽ không chút tạp chất khiến hắn có ảo giác bản thân như bị hút vào trong đó. Mãi một lúc lâu, khi đèn xanh xuất hiện biểu thị hắn có thể tiếp tục lên đường thì Sùng Minh mới lý giải xong câu hỏi của Bạch Thụy.

Sùng Minh lắc đầu xua đi cảm giác mới rồi vừa tỏ ra bình tĩnh còn không quên nói: “Có lẽ nó sẽ sinh ra một chút rắc rối thật nhưng chỉ là quá trình ban đầu thôi. Theo thời gian mọi thứ sẽ dần trở thành hiển nhiên. Không còn ai sẽ cảm thấy cậu như vậy là không đúng.”

Bạch Thụy vừa nghe đã hiểu. Cậu vô thức gật đầu.

“Nhưng mà anh cảm thấy cậu không cần phải phản ứng gì nhiều cho dù sau này có xảy ra những tình huống đại loại thế. Anh sẽ tận lực ở bên cạnh giúp cậu xử lý, tránh cho người khác bắt được điểm yếu của cậu mà kiếm chuyện.”

Sùng Minh nghiêm túc căn dặn. Dù sao hắn cũng là người đại diện của cậu, có thể quyết định được thái độ và cách hành xử của minh tinh nhà mình mà không sợ gây ra sai lầm. Đổi lại là trợ lý minh tinh bình thường thì không ai dám làm chủ đâu. Không cẩn thận có thể bị đem ra làm bia đỡ đại cho minh tinh cho dù họ không có liên quan chứ nói.

Bạch Thụy ngược lại không có ý kiến gì về việc này mà thản nhiên gật đầu. Dù sao cậu không phải tuýt người thích dùng miệng giải quyết vấn đề. Người ta có câu rất hay, càng nói càng sai, nói nhiều sai nhiều. Nếu đã không có khả năng dùng một hai câu giải quyết vấn đề thì tốt nhất là im lặng luôn cho xong. Hơn nữa hôm nay cậu đã thấy Sùng Minh giải quyết những người có ý kiến với cậu kia, cậu vô cùng tán đồng để cho hắn ra mặt giúp cậu. Bản thân cậu chỉ cần để ý việc làm sao để trở về Uẩn Thiên là được rồi. Đúng vậy, chỉ riêng việc này đã tốn hết tất cả tinh lực của cậu, còn đâu thời gian để ý việc khác nữa.



Trác Dịch nhà riêng.

Trác Dịch sau khi từ buổi tiệc trở về, tuy không có vì việc bị tiểu minh tinh cực kỳ hợp mắt vừa nhìn thấy hôm nay từ chối không ngừng mà tức giận không vui nhưng hắn lại bất ngờ cảm thấy thân thể không khỏe. Đó là cái mệt mỏi từ trong linh hồn khiến hắn chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Thế là sau khi gột rửa một thân bụi đất trên người, đến kịch bản cũng không buồn xem Trác Dịch đã theo thói quen uống một ly rượu rồi lên giường đi nghỉ sớm rồi.


Chỉ là…

Ngươi muốn sức mạnh?

Phải… Không đúng! Ngươi là ai!?

Ta ở bên trong ngươi. Ta chính là ngươi. Ngươi sinh ra ta.

Ngươi là cái gì?

Ta là tâm niệm của ngươi.

Vậy làm sao ngươi có thể cho ta thứ ta muốn trong khi ngươi còn chẳng có đến một thân thể?

Lời này mang theo vô hạn mỉa mai nhưng bất ngờ nó lại không khiến cho thứ gọi là ý niệm kia tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận