"Phương Thần, tiểu Sầm giao lại cho anh. Tôi đi tìm anh ấy."
Nhưng Bạch Thụy lại lắc đầu vừa đem tiểu Sầm đang bám trên vai mình đưa cho Phương Thần.
"Chít chít chít chít..."
Tiểu Sầm sợ chết khiếp nào có chịu buông cậu ra. Nó dùng hai tay hai chân bấu chặt lấy ngón tay Bạch Thụy, khóc kêu một trận vừa giương đôi mắt ướt sủng lên nhìn cậu van xin.
"Bạch Thụy!..."
Phương Thần cũng lên tiếng khuyên ngăn.
"Không phải, hai người nghe tôi nói!"
Bạch Thụy biết họ nghĩ cái gì thì vội vàng giải thích: "Tiểu Sầm, ngươi phải rõ hơn ai hết ta không phải người bình thường."
Cậu nhìn tiểu chuột nhỏ trong tay mình, nghiêm nghị trấn tĩnh nó. Tiểu Sầm thật sự là bị cậu cứng rắn cho lôi ra khỏi bi thương mà mở to đôi mắt ướt sững tội nghiệp gắt gao nhìn cậu.
"Vụ nổ kia vốn không hề giết chết ta. Ta chỉ là vì nó xảy ra chút vấn đề nên mới rời đi không kịp báo trước. Hiện tại ta quay lại nơi ta sống, nghĩ cách tìm được Khương Sầm. Khương Sầm nhất định cùng không phải người bình thường... Tuy ta không biết hắn bất thường ở đâu, nhưng nhất định là hắn không phải đi tìm chết. Có lẽ ở thế giới này hắn chết rồi, nhưng ở nơi khác hắn chưa chết. Chỉ cần hắn còn sống, ta nhất định sẽ tìm được hắn. Cho nên ta phải trở về, tiểu Sầm. Ngươi yên tâm ở lại đây, ta sẽ còn quay lại. Nhất định."
Bạch Thụy không quan tâm Phương Thần bên cạnh nghe có hiểu hay không, cậu đối với con vật nhỏ kia đảm bảo. Ở trên mảnh đất này cậu chỉ còn bận tâm mỗi tiểu Sầm. Cậu còn sợ không trấn an được nó mà đối Thiên Đạo thề: "Ta Bạch Thụy xin thề, nhất định quay lại tìm tiểu Sầm! Nếu có làm trái, Thiên Đạo khó dung!"
Rầm ầm ầm!
Cậu vừa nói xong bầu trời bên ngoài bỗng nhiên nổ sấm điên cuồng, còn tối tăm như mực trong một khoảng rất lâu.
Biến cố bất ngờ này khiến cho ai nấy đều hoảng hốt giật mình không ngừng hỏi thăm nhau chuyện gì đã xảy ra. Bởi vì trận nổ vừa rồi khiến cho điện trong thành phố tắt ngúm hết. Bên trong quán cafe cho dù là vào ban ngày vẫn sẽ có một số đèn điện trang trí và âm nhạc trợ hứng bây giờ lại tắt hết. Hiện tại bên ngoài còn tối tăm như mặt trời bỗng nhiên biến mất cho nên hoàn cảnh trong quán càng là nữa bước khó đi, càng khiến người hoảng loạn. Nếu còn nơi nào có ánh sáng thì nhất định là chỗ của ba người Bạch Thụy. Ánh sáng là phát ra từ mái tóc ngân kim sắc của cậu.
Một người một chuột mở to mắt nhìn Bạch Thụy, thật sự là bị dọa cho chết điếng.
Tình hình như vậy duy trì tận nữa phút mới như sương mù được vén ra, trả lại ánh sáng cho đại địa. Bầu trời sáng trong, đến cả điện cũng có lại. Cứ như một khoảng khắc kia chỉ là ảo giác của họ. Nhưng ai nấy đều biết không phải.
"Được rồi, ta phải đi."
Bạch Thụy không có nhiều thời gian để ý hai người họ. Trong lúc họ còn chưa hoàn hồn cậu đã mang tiểu Sầm đặt vào tay Phương Thần rồi nhoáng một cái biến mất tại chỗ.
Biến hóa này càng khiến cho họ giật mình hơn. Nhưng tiểu Sầm so với Phương Thần tiếp thu được sự thật nhanh chóng. Bởi vì nó là một tu sĩ tu chân. Nó biết tình huống mới rồi là làm sao xảy ra được. Dù nó vẫn còn không an lòng nhưng nếu chủ nhân đã nói vậy rồi, còn thề với Thiên Đạo, chứng tỏ chủ nhân không phải chỉ muốn dỗ nó thôi. Nó chỉ có thế tin tưởng vào cậu.
Phương Thần tuy cũng thật sự rất chấn động nhưng mà hắn đã từ chuyện của tiểu Sầm đã tiếp thu được ít nhiều trước nên không đến mức chấn kinh không chịu được.
Bạch Thụy lại không có nhiều tâm tư như vậy. Cậu vọt một phát chạy thẳng về Uẩn Thiên giới, lại dùng pháp tắc đi vào dòng sông luân hồi. Sau đó cậu ở trong này ngụp lặn không ngừng đi tìm kiếm người kia. Bởi vì cậu cho rằng nơi này gìn giữ trăm vạn kiếp luân hồi cho dù là thần tiên yêu ma đều sẽ có dấu vết. Nhưng quái lạ là cậu lại không tìm được hắn... Thật ra luân hồi châu cũng không phải tất cả sinh linh đều tại. Có những tồn tại có thể vượt khỏi dòng sông, trường tồn với hỗn độn nếu không gặp chuyện thân tử đạo tiêu. Chính là nói cho dù là Thần Vương cũng sẽ chết vì bị giết nhưng họ sẽ không chết già. Tuổi thọ của họ là sánh ngang trời đất.
Cậu không tìm được hắn ở đây thật ra có thể chứng tỏ hắn không phải người bình thường.
Nhưng không tìm ở đây được thì cậu phải tìm ở đâu... Bạch Thụy bị tình huống trước mặt làm cho bấm loạn. Bản thân cậu biết thật ra như vậy mới đúng, mới đảm bảo được hắn không phải chết đi. Nhưng cậu phải làm sao tìm hắn đây...
"A cha..."
Bạch Thụy nghĩ đến gì đó, bật thốt lên một câu rồi vội vàng chạy đi tìm a cha tiểu chuột của cậu.
Đúng vậy, nếu còn ai có thể giúp cậu giải quyết chuyện này thì cũng chỉ có a cha. A cha là tồn tại đặc biệt với Uẩn Thiên, cha nhất định có thể giúp cậu.
Nói ra thì từ lúc trở thành Thần Vương đến giờ Bạch Thụy còn chưa đàng hoàng nói chuyện với hai người thân của mình lần nào. Bởi vì cậu vừa tỉnh táo lại đã bị tình huống này làm cho giật mình. Và việc đầu tiên cậu nghĩ làm là chạy xuống hạ phẩm thế giới đi tìm người kia. Cho nên thật chất cậu còn chưa gặp mặt hai người họ...
Cậu đúng là đứa con bất hiếu...
Đứa con bất hiếu có chồng quên cha đáng đánh đòn cũng vẫn là vì chồng nó mới nhớ đến cha mình, lại càng đáng đánh.
Nhưng chẳng đợi cậu tạ lỗi với họ, Bạch Thụy lại chấn động khi cảm nhận được rõ ràng khí tức thuộc về ai đó trên người phụ thân. Tuy không đến mức cho rằng cha là người kia nhưng cậu vẫn bàng hoàng mở to hai mắt ra nhìn chằm chằm vào phụ thân mình mà hoang mang hỏi: "Phụ thân, sao trên người ngài lại có khí tức của hắn?"
Lúc trước thời điểm mất hết tu vi cậu đã mơ hồ cảm thấy được điều này. Hiện tại đã là Thần Vương, cậu lại càng nhìn rõ hơn. Rốt cuộc là vì sao?
Cửu - Dữ hai người bị đứa con thình lình xuất hiện hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Bạch Dữ mới nhìn cậu hỏi: "Con đang nói người con vừa trở về đã chạy đi tìm?"
Bạch Thụy một đầu tóc ngân kim ngốc nghếch gục gật khiến cho nó cũng lay động theo. Biểu tình cậu mê mang khó hiểu lại đáng yêu không chịu được.
Bạch Cửu đã lâu không được chơi tiểu long của nó gần như là lập tức đi lại đem đứa con mặt cho nắm lên nhéo loạn một trận. Biết sao được... Ai biểu nó là cha lại không cao bằng đứa con chi... Nếu không Bạch Cửu có thể đem cậu ôm vào ngực yêu thương rồi. Bạch Thụy lại chỉ có thể bất đắc dĩ để cho a cha cậu dày vò, đôi mắt lại vẫn nhìn chằm chằm phụ thân đầy mong đợi.
"Hắn là gì của con mà con lại gấp như vậy?"
Bạch Dữ chưa nói gì thì Bạch Cửu đã cười nhẹ nhéo nhéo mặt cậu tò mò hỏi.
"Là người rất quan trọng. Giống như a cha và phụ thân."
Bạch Thụy đương nhiên sẽ không nói dối họ, đều là ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy, còn sợ họ không hiểu người kia với cậu quan trọng cỡ nào.
"*Hắn không phải là người trần sao*?"
Bạch Cửu nghẹo đầu hỏi. Thế giới đó chắc chỉ có người trần thôi chứ. Cho dù có người tu chân thì vẫn nên ở đó a.
"Hắn không phải."
Bạch Thụy dù gấp vẫn phải bình tĩnh lại. Cậu vừa nói vừa đem a cha tiểu chuột nhỏ nhắn đáng yêu của mình kéo lại ghế, bản thân thì ngồi bên chân, mặc kệ mái tóc ngân kim sắc của mình trải dài trên mặt đất, ngẩng đầu nghiêm túc cho a cha giảng lại mọi chuyện. Cậu nói từ đầu cho đến cuối, đến cả việc người kia tự tử vì cậu, rồi ở trong dòng sông luân hồi không tìm được hắn.
Bạch Cửu nghe xong thì cũng thấy chuyện này không bình thường. Nói cũng lạ thật, con nó chỉ là đi lịch kiếp mà lại có thể ở nơi đó gặp được hai tồn tại đặc biệt. Khương Sầm gì đó thì họ chưa biết đi, nhưng Trác Dịch mà nó đã lấy đi hạt giống bóng tối không ngờ lại là Tà Vương chuyển kiếp. Sau khi trở về nó đã tìm Thiên Đạo hỏi mới biết được mọi chuyện. Thì ra trước đó Tà Vương bị Thiên Đạo nắm lên cũng không có vì vậy mà đem hắn giết chết. Thiên đạo có sẵn sự nhân từ, nhất là đối với người hắn đề bạt lên làm Thần Vương chưởng khống pháp tắc. Cho nên hắn đã để Tà Vương trùng tu kiếp người. Đối với việc Bạch Cửu lấy đi hạt mầm bóng tối kia khó nói không phải do Thiên Đạo ngầm dẫn lỗi. Bởi vì sau khi lấy nó đi, Trác Dịch là Tà Vương chuyển kiếp có thể triệt để thoát khỏi số kiếp làm vật chứa cho mầm móng bóng tối ở Uẩn Thiên. Đợi hắn sống hết kiếp đó là có thể làm lại từ đầu. Đó là sự bao dung của Thiên Đạo.
Bạch Cửu khẽ đưa mắt nhìn nam nhân đã đến bên cạnh họ từ lúc nào hội ý. Bạch Thụy cũng nhìn phụ thân mình với đôi mắt trông mong.
"Con chắc chắn khí tức của hắn giống ta?"
Bạch Dữ trong lòng có ý nghĩ kỳ lạ đối với đứa con sờ đầu hỏi lại.
Bạch Thụy lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Bạch Dữ không nói gì mà lại đưa mắt nhìn đến một hướng nào đó trong Uẩn Thiên thế giới, trong mắt lóe lên một tia hoài nghi. Nhưng ý nghĩ này lại như an vị trong lòng hắn không đi được, không thể không khiến Bạch Dữ ngẫm nghĩ cẩn thận.
Ở lúc Bạch Thụy gấp không đợi được muốn thúc giục hắn thì Bạch Dữ lại nói: "Chúng ta đi nơi này xem thử."
Nói xong hắn cũng không đợi ai phản ứng đã phất tay. Cả ba lập tức biến mất khỏi nơi đó, đồng thời xuất hiện ở một chỗ khác. Bạch Thụy còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh đã bị không gian tràn ngập khí tức quen thuộc kia cho lôi kéo tâm thần mà một phát nhìn đến căn nguyên của tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...