Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Phó Thiếu FULL
Phó Nam Đình nhìn cổ tay có hình xăm của cô, nhìn cô :" không có, chắc tôi nhận nhầm"
Cô nhìn giờ trên điện thoại đứng dậy nhìn anh nói:" anh cứ ngồi đi, tôi đi trước "
Mẹ Tô vừa làm xong cơm chiều thì chuông báo thức ở ngoài phòng khách vang lên, bà cởi tạp dề rửa tay rồi đi ra ngoài tắt báo thức lại đứng ở đầu cầu thang nhướng người gọi:" A Nghiêm, mẹ đi đón Khả Khả, con dậy ăn cơm trước đi"
Mẹ Tô đón trường mẫu giáo đón Khả Khả rồi cùng nhau đến tiệm bánh đợi cô cùng về.
Mẹ Tô đến là lúc đang chuẩn bị dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.
Kỷ Ngọc đang sắp xếp lại sổ sách thì thấy Mẹ Tô dẫn Khả Khả vào tiệm liền đi ra chào hỏi : " Dì Tô , dì đến rồi "
Mẹ Tô mỉm cười rồi nhìn xung quanh hỏi : " cháu chưa về sao, Giản Nhi đâu rồi "
Kỷ Ngọc ôm Khả Khả lên cười nhìn bà nói : " Bà chủ đang ở trong bếp ạ "
Mẹ Tô ngồi vào bàn gần quầy nhất rồi kéo ghế cho Kỷ Ngọc để Khả Khả ngồi xuống , bà nhìn Kỷ Ngọc nói : " cháu đi làm việc đi , để hai bà cháu tự chơi là được "
Kỷ Ngọc cười gật đầu nói : " Dạ , để châu lấy nước với bánh cho dì với Khả Khả "
Mẹ Tô lắc đầu đứng dậy ':"không sao,để dì tự lấy được rồi , cháu dọn dẹp rồi chuẩn bị về đi "
Kỷ Ngọc gật đầu với bà , rồi vuốt tóc Khả Khả nhẹ giọng nói : "Khả Khả tự chơi nha , chị đi làm việc đây "
Khả Khả cười rồi ngoan ngoãn lễ phép trả lời : " vâng ạ "
Mẹ Tô nhìn Khả Khả nói : " cháu ngồi đây đợi bà một lát , bà đi lấy bánh cho cháu được không"
Khả Khả cười híp mắt gật đầu : " vâng "
Mẹ Tô cùng Kỷ Ngọc đi vào quầy Khả Khả ngồi xung quanh chỉ thấy có một người đàn ông ngồi quay lưng lại với cô bé ở bên cạnh cửa kính.
Khả Khả thây dưới chân người đàn ông có chủ mèo con màu xám đang nằm ngủ cạnh chân , thì cô bé xuống ghế đi từ từ lại chỗ người đàn ông.
Cô bé nhìn chủ mèo rồi mới giơ tay chọc vào cánh tay người đàn ông , giọng non nớt của trả con vang lên.
" chủ ơi "
Phó Nam Đình nhìn bàn tay nhỏ xíu đầy thịt xuất hiện trên cánh tay mình thì anh nhìn theo cánh tay nhìn qua thấy một bé gái thắt b.í.m tóc hai bên để trước n.g.ự.c , cô bé có đôi mắt to và ánh mắt rất trong trẻo nhìn anh.
Anh tắt máy rồi nhìn cô bé, trầm giọng hỏii : " cháu có việc gì sao "
Cô bé gật đầu chỉ ngón tay xuống dưới chân anh nói : " con mèo này cháu có thể ôm nó không ạ "
Anh nhìn cô bé chớp mắt nhìn anh đầy mong đợi : " có thể , con mèo này không phải của chú"
Anh ôm lấy con mèo dưới chân lên đưa về phía cô bé , trầm giọng nói : " cháu ôm đi "
Cô bé vừa giơ tay ra chuẩn bị ôm mèo con thì " Khả Khả" rụt tay lại quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau .
Mẹ Tô bưng khay bánh với nước đi ra đã không thấy Khả Khả lúc định lớn tiếng gọi thì đã thấy Khả Khả đang đứng nói chuyện với người đàn ông cách đó không xa , bà để khay lên bà rồi đi lại gọi tên cô bé.
Khả Khả chạy về phía bà rồi ngước mặt phần khích nói : " bà ơi , chủ ấy có con mèo rất dễ thương ạ , cháu muốn ôm một lát được không a "
Mẹ Tô nhìn theo hướng tay chỉ cô bé thì thây người đàn ông đang đứng trên tay đang ôm con mèo , bà nhìn khuôn mặt của người đàn ông khá giống với khuôn mặt của cô bé bà nuôi mấy năm này
Mẹ Tô không nói gì nhiều liền ôm cô bé liền , nhẹ giọng nói : " Khả Khả , con không được tùy tiện nói chuyện với người lạ có biết không , con còn nhỏ không được ôm mèo chúng rất nguy hiểm với trẻ con , con biết không"
Mẹ Tô nhìn theo hướng tay chỉ cô bé thì thấy người đàn ông đang đứng trên tay đang ôm con mèo bà nhìn khuôn mặt của người đàn ông khá giống với khuôn mặt của cô bé bà nuôi mấy năm này ,
Cô bé nhìn bà ánh mắt buồn bã lại nhanh chóng gật đầu nhìn bà mìm cười nói : vâng ạ , Khả Khả biết rồi "
Mẹ Tôi gật đầu rồi ôm Khả Khả đi lại người đàn ông lịch sử nói:"xin lỗi cậu con bé còn nhỏ không hiểu chuyện đã làm phiền cậu rồi."
Phó Nam Đình nhìn thấy tia ngạc nhiên chớp nhoáng trong mắt người phụ nữ, anh gật đầu lạnh nhạt nói :" không sao, không phải chuyện gì lớn"
Mẹ Tô quan sát anh có tám đến chín phần có nét tương đồng với cháu gái bà bất giác ôm chặt cô bé lại rồi bình tĩnh nói :" vậy không làm phiền cậu nữa, anh bận đi" Bà nhìn Khả Khả nói:" chào tạm biệt chú đi Khả Khả "
Khả Khả vẫy tay với anh nở nụ cười ngây thơ với anh giọng vui vẻ nói:" chú ơi tạm biệt"
Phó Nam Đình cười với cô bé rồi anh nhìn bóng lưng cô bé đi về bàn, anh không biết tại sao gặp cô bé anh có cảm giác rất quen thuộc và có chút gì đó chua xót khi nghe cô bé gọi"chú".
Lúc trước anh đều không trẻ con, anh rất mất kiên nhẫn với bọn nhỏ nhưng cô bé này lại khác anh lại nói chuyện với cô bé thậm chí còn cười với bé.
Anh không biết cảm giác này là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...