Edit: Yuurei Bana.
Sáng hôm sau, Giang Hạ vừa mới thu dọn xong, cửa chính có người gõ. cô tưởng rằng là Trình Dật Tu, đang định đi mở cửa, lại thấy Hứa Lôi chạy như bay tới.
Ngoài cửa dĩ nhiên là Lục Ly phong trần mệt mỏi, vẻ mặt giống như ngủ không ngon, trong tay còn cầm túi hành lý.
Sau khi Giang Hạ chào hỏi Lục Ly, tóm Hứa Lôi vào phòng, hỏi: “Sao cậu ta lại đến, không phải là chị nói chỉ có hai chúng ta đi sơn trang sao?”
Vẻ mặt Hứa Lôi đứng đắn nói dối, “Vốn chỉ có hai chúng ta đi, Lục Ly đi công tác, chị tưởng anh ấy không trở lại, không nghĩ tới cả đêm anh ấy trở về.”
Giang Hạ hiểu, không trách được nghĩ đến cô trước tiên, hóa ra Lục Ly không ở nhà. Qủa nhiên là trọng sắc khinh bạn không thể tin tưởng.
“Nếu như cậu ta đã vội về như vậy, vậy hai người đi chơi đi, em không đi theo làm bóng đèn nữa.” Chỉ có hai vé, cô không muốn đi tham gia náo nhiệt.
“Đừng!” Hứa Lôi nói, “đi cùng đi, gọi đầu bếp Trình, nhiều người càng vui!” Tối qua cô đã bàn bạc xong với Trình Dật Tu, dù gì cũng phải bốn người cùng đi.
Giang Hạ hơi do dự, “Hôm nay anh ấy phải đi làm.”
Hứa Lôi ngắt lời cô, “không phải là anh ta có ngày nghỉ sao, nghỉ ngày nào cũng được mà? Nhanh nhanh nhanh, nhanh xuống lầu nói với anh ta, bảo anh ta nhanh dọn dẹp.”
Giang Hạ bị Hứa Lôi đẩy ra cửa, đến lầu dưới vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa chính liền mở ra.
Trình Dật Tu đã làm xong bữa sáng, đang muốn đi lên lầu bảo các cô. Nhìn thấy Giang Hạ ở cửa, biết Hứa Lôi khuyến khích cô mời mình đi sơn trang. Cố ý làm bộ dáng kinh ngạc, “Sao em lại ở đây, không lẽ em ngửi được hương thơm của bữa sáng?”
Giang Hạ tức giận lườm anh một cái, nói thẳng: “Hứa Lôi mời anh đi sơn trang chơi, bảo em tới hỏi anh xem anh có muốn đi không.”
Trình Dật Tu nhíu mày khó xử, “Vậy à, anh rất muốn đi, đáng tiếc… Hôm nay anh phải đi làm.”
Kỳ thật Giang Hạ rất muốn anh đi cùng, đỡ phải đến lúc đó hai người trêu đùa, cô ở bên cạnh lúng túng. Nghe anh nói không đi được, trong lòng hơi mất mát. “Vậy thì thôi, em trở về nói với chị ấy.”
Thấy cô định rời đi, Trình Dật Tu kéo tay cô lại, cười nói: “Hạ Hạ, anh không đi có phải em rất thất vọng không?”
Giang Hạ bị đoán trúng tâm tư, nói mạnh miệng: “Còn lâu em mới thất vọng, anh không đi em còn tự do chơi đùa!”
“thật sao?”
“thật!”
Trình Dật Tu thở dài, che ngực nói: “Haizz, hóa ra em chán ghét anh như vậy, làm sao bây giờ, tim anh đau quá!”
Giang Hạ bật cười một tiếng, “Được rồi, anh là đàn ông đừng làm bộ làm tịch như em gái nữa.”
Trình Dật Tu kéo cô vào trong nhà, đóng kín cửa chính, chui vào ngực cô làm nũng, “Vậy rốt cuộc em có muốn anh đi không?”
Giang Hạ không chịu nổi anh cứ như vậy, rõ ràng bình thường rất nghiêm túc, làm nũng với cô là con gái mà còn không biết xấu hổ.
cô đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Muốn anh đi thì sao, anh lại không đi được.”
anh hôn một cái lên mặt cô, cười nói: “đi được, chỉ cần em muốn anh đi thì anh sẽ đi. Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại xin nghỉ.”
Trình Dật Tu đi gọi điện thoại, Giang Hạ lợi dụng thời gian rảnh đi lên lầu gọi Hứa Lôi xuống lầu ăn sáng.
Lúc ăn cơm Giang Hạ còn đang suy nghĩ, may mà bữa sáng hôm nay làm đủ nhiều, bằng không không có phần của Lục Ly sẽ lúng túng.
Trình Dật Tu và Lục Ly coi như là không đánh nhau thì không quen biết, nhưng mà lần gặp lại này, không có chút mang thù nào, giống như anh em thân thiết nhiều năm, tán gẫu rất nhiều chuyện.
Cơm nước xong, đoàn người xuất phát, Giang Hạ thấy Trình Dật Tu xách túi hành lý, hèn gì: “Sao anh thu dọn đồ nhanh thế?”
anh nhíu mày, “anh là một đại nam nhân, mang mấy bộ quần áo là được rồi, đương nhiên là nhanh.”
Giang Hạ bĩu môi, nói dường như cũng rất có lý.
**********
Sơn trang Tuyền Khê xây ở trong núi, tòa nhà đều giả cổ. Ngoại trừ phòng khách là bình thường, còn các phòng khác đều tản mát ở trong mỗi núi.
Thẻ của Hứa Lôi chỉ có thể được phòng bình thường, nhưng mà có Trình Dật Tu coi tiền như rác ở đây, chỗ ở của bọn họ từ phòng bình thường thăng cấp thành nhà gỗ nhỏ.
Bốn người hai phòng, phục vụ sinh đưa bọn họ đến nhà gỗ giữa sườn núi rồi đi trở về, nói nếu có chuyện gì có thể gọi điện thoại.
Hai gian nhà gỗ cách nhau không xa, nhưng mà cây cối rất nhiều, cản trở mắt, cho nên trong một phòng nhìn không được quang cảnh phòng khác.
Trình Dật Tu và Lục Ly chủ động nhấc hành lý theo từng cô gái, tiến vào hai gian phòng khác nhau. Giang Hạ kéo lấy Hứa Lôi, “không phải là hai chúng ta ở cùng một phòng sao?”
Hứa Lôi chắp tay trước ngực, đáng thương nói: “Lục Ly nhà chị đi công tác nhiều ngày, em thương hai bọn chị, để cho hai người ở cùng một phòng đi mà.”
Giang Hạ: …
cô phải làm sao bây giờ? Ở cùng Trình Dật Tu vài ngày anh càng có hành vi không biết xấu hổ, cô đột nhiên có hơi sợ hãi vào ban đêm.
Giang Hạ bị Trình Dật Tu kéo vào nhà gỗ. Nhà gỗ không lớn, ngoại trừ một phòng ngủ và phòng khách nhỏ, buồng vệ sinh phòng bếp, các loại đồ điện đều đầy đủ. Bên ngoài nhà gỗ, có một bồn tắm nước nóng đơn, xung quanh ngăn cách với bên ngoài.
Bởi vì Lục Ly làm đêm trở về gấp, cho nên muốn ngủ bù, tất nhiên Hứa Lôi muốn ở lại cùng anh ta. Vì vậy Giang Hạ và Trình Dật Tu đi cùng nhau.
Hai người tay trong tay đi dạo gần nhà gỗ, Trình Dật Tu đề nghị: “Hay là chúng ta đi ngâm nước nóng trước, không phải là phía Ôn Tuyền lúc mới đến sao.”
Giang Hạ thật sự muốn ngâm, nhưng mà không muốn ở cùng anh. Nhìn trong mắt anh hưng phấn có tia lửa, cô cảm giác mình giống như con cá nằm trên thớt, chỉ đợi anh đến…
“đi bộ trước đã, phong cảnh trong núi rất đẹp, nghe nói đỉnh núi còn có một bồn tắm nước nóng lớn, chúng ta đi xem một lát nhé?” cô đề nghị.
Trình Dật Tu ôm chầm cô, “Được, em nói thế nào thì thế đó.” Dù sao anh cũng không vội.
Hai người tay trong tay đi lên núi. Mặc dù ngọn núi này không lớn, nhưng mà rất được, khắp nơi đều có cảnh. Con đường rải đá xanh từ chân núi uốn lượn lên, dọc theo đường đi có đủ loại cây ăn quả. Nếu như là mùa xuân, sẽ là cánh đồng hoa. Nhưng mà lúc này cũng được, bởi vì trái cây đã chín.
Ở đây khách có thể hái trái miễn phí, hai người bọn họ vừa đi đường vừa hái vừa ăn, đi một lát lại dừng lại. Bởi vì trùng hợp hôm nay là cuối tuần, cho nên dọc đường có không ít người.
Đỉnh núi cũng có phòng trọ, còn có chỗ nghỉ chân. Khách ở dưới chân núi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, uống chén trà ăn đơn giản. Phía sau chỗ nghỉ chân, chính là con suối lớn nhất trong sơn trang, rất nhiều khách tới nơi này chơi. Chỉ là quá nhiều người, cho nên Giang Hạ không định ở chỗ này tham gia náo nhiệt.
Giang Hạ đi lên đây, hơi mệt mỏi. Trình Dật Tu bảo cô ngồi xuống, mình đến chỗ nghỉ ngơi mua đồ uống. Lúc trả tiền phát hiện bên cạnh có bán áo tắm, vì vậy giả vờ giả vịt xem đồ ở khu nam, sau đó lấy bộ đồ tắm nữ.
anh chọn áo tắm vải vóc ít, sợ Giang Hạ nhìn thấy, vội vàng gấp lại, giấu vào phía sau túi quần jean.
Hai người nghỉ ngơi nửa tiếng, Hứa Lôi gọi điện thoại đến, hỏi bọn họ đang ở đâu. Giang Hạ nói cô đang ở đỉnh núi.
Hứa Lôi ở bên kia điện thoại gào to nói: “Nhanh trở về đi, chị đói bụng, trở về ăn cơm!”
Buổi sáng ăn quá sớm, Giang Hạ cũng hơi đói, vì vậy tắt điện thoại bảo Trình Dật Tu xuống núi. Hai người vốn nắm tay sóng vai đi, dây giày Giang Hạ bị tuột, Trình Dật Tu tri kỷ ngồi xổm xuống giúp cô thắt dây giày. Lúc đứng lên, phát hiện ánh mắt của Giang Hạ không đúng.
“Sao thế?” anh không hiểu hỏi cô.
Giang Hạ đứng tại chỗ, “Trong túi anh giấu gì đó?”
Trình Dật Tu thầm nói không được rồi, nghiêng đầu sờ túi, phát hiện dây áo tắm lộ ra. Đỏ thẫm, rủ xuống sau mông anh…
anh chột dạ lấy áo tắm ra đưa cho Giang Hạ, “Vừa rồi lúc đứng mua đồ thấy nên mua, vốn định lúc trở về mới tặng cho em.”
Giang Hạ nhận lấy vừa nhìn, hai cái cộng lại còn chưa bằng một cái khăn tay!
trên đường trở về, Giang Hạ ném cái áo tắm kia vào thùng rác. Vẻ mặt Trình Dật Tu đau lòng nói: “Vài trăm đấy…”
Giang Hạ trừng anh, “Vậy anh nhặt về tự mình mặc!”
Trình Dật Tu vì mình thất sách mà hối hận, sao lại không cẩn thận để cô thấy được chứ?
Lúc trở lại nhà gỗ, Hứa Lôi đã kêu đồ ăn tới, đang đợi bọn họ trở về ăn cơm. Nhìn sắc mặt Giang Hạ không được tốt, lặng lẽ hỏi cô sao thế.
Giang Hạ không thể không biết xấu hổ nói về chiếc áo tắm kia, chỉ nói là mệt mỏi.
Ăn xong cơm nghỉ ngơi một lát, Hứa Lôi đề nghị đi ngấm nước nóng. Hai gian nhà gỗ mỗi gian đều có bồn tắm nước nóng, Giang Hạ kiên trì bảo Trình Dật Tu và Lục Ly ở một bên, mình và Hứa Lôi đến phòng khác.
Trình Dật Tu thất vọng muốn chết, nhưng mà không muốn làm cô tức giận, chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại, cùng Lục Ly ngâm trong bồn, tán gẫu chuyện.
Cơm tối theo thường lệ gọi đến, ăn xong Hứa Lôi bắt đầu đuổi người, bảo bọn họ nhanh quay về phòng mình.
Sau khi trời tối, ngọn đèn đường trong núi đều sáng, còn có bảo vệ đi tuần tra. Bởi vì ăn quá no bụng, Giang Hạ kéo anh đi vài vòng quanh nhà tiêu thực, mới quay về nhà gỗ.
Chỉ có một phòng ngủ một giường lớn. Giang Hạ mở ngăn tủ ra, vậy mà không có chăn mền dự phòng, dường như đêm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Mặc dù hai người bọn họ đã rất thân mật, nhưng mà biết rõ chuyện sắp xảy ra, làm cho cô tâm hoảng ý loạn.
Phòng tắm ở trong phòng, Giang Hạ khóa Trình Dật Tu ở bên ngoài. Chậm rì rì mới tắm xong, lại phát hiện mình không mang nội y, thay vào đó là bộ nội y ren màu đen Hứa Lôi chọn thay cô…
không cần nghĩ, nhất định là tên trộm bên ngoài đổi!
không mặc bộ này thì không mặc đồ, cô vừa thẹn vừa phẫn nộ thay, lại mặc váy ngủ vào. Bây giờ cô có hơi hối hận vì mang váy ngủ…
Trình Dật Tu ở bên ngoài nóng lòng, nhưng cũng không có thúc giục cô. Mở phim truyền hình ra không yên lòng dựa vào ghế sofa đợi.
Vất vả lắm mới đợi được người đi ra, thấy tóc cô ướt, giọt nước lướt qua cái cổ thon dài, thấm ướt váy ngủ. Nhớ tới tối hôm qua anh động tay động chân vào hành lý, nói cách khác bên trong cô mặc chính là…
Thân thể trong nháy mắt có lửa bốc lên, ánh mắt dần tối lại, cổ họng bởi vì ngọn lửa hừng hực mà trở nên khàn khàn.
“Hạ Hạ…” anh đi đến gần cô, muốn ôm lấy người. Lại bị Giang Hạ tránh đi qua.
“anh, anh nhanh đi tắm đi.”
Giang Hạ cúi đầu không dám nhìn anh, hai gò má nóng hổi.
Trình Dật Tu đến gần tai cô, giọng bình tĩnh, khàn khàn nói: “Đợi anh.”
Giang Hạ chịu không nổi lời anh nói, mặt đỏ tim đập dồn dập cùng lúc, hoài nghi anh biết rõ điểm này, cho nên cố ý trêu chọc cô.
Trình Dật Tu lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào nhà tắm tắm rửa. Giang Hạ đang sấy tóc, nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy bên hông anh chỉ quấn chiếc khăn tắm, lộ ra cơ bụng rắn chắc cùng nửa người như ẩn như hiện. Quanh thân còn có hơi nước, trong mắt đen láy có chứa lửa.
Trong nháy mắt tim đập loạn lên, quay đầu lại không dám nhìn nữa. Dường như không khí trong phòng đều bị mất hết vì anh xuất hiện, khó chịu làm cô không thở được.
Trình Dật Tu đi đến phía sau cô, lấy máy sấy tóc trong tay cô thay cô sấy tóc.
anh không lên tiếng, nhưng đủ để cho Giang Hạ căng thẳng. Hô hấp không ổn định cảm nhận tay anh xuyên qua mái tóc cô, một lần, lại một lần, dường như không dừng lại. Giống như lông vũ, trêu đùa trái tim cô, làm tim cô ngứa.
“Bụp” một tiếng, máy sấy bị ném lên ghế sofa.
Giang Hạ bị anh ôm từ phía sau, miệng và mũi đều là hơi thở của anh, làm cô mất hồn. Vành tai bị đôi môi ẩm ướt của anh khẽ cắn lại thả ra, thả ra lại khẽ cắn, giống như nhấm nháp cao lương mỹ vị, một ngụm nuốt vào không tha.
Rất lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. “Hạ Hạ, đêm nay mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi.”
Ban đêm trong núi, trăng sáng sao thưa, tiếng côn trùng tiếng ếch kêu, còn có những đôi yêu nhau ở trong núi. Xa xa là đèn thành phố sáng trưng, giống như một nơi sáng chói khác trên bầu trời.
Tối nay, tiếng gió không dừng lại. Tối nay, ngọn đèn không tắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...