"Vũ Dương, em có tư cách gì tới gần Giang Tình?"
Quả thực, câu nói này không khác gì một nhát dao đâm vào người Vũ Dương.
Phải rồi, người gây ra chuyện này là cậu, cậu đâu có quyền được hỏi thăm tình hình Giang Tình.
Cậu bây giờ chỉ ước lúc đó mình mới là người bị tai nạn chứ không phải là cô.
Về tiền viện phí, Vũ Lăng ngỏ ý muốn giúp đỡ.
Dù sao Vũ Dương cũng là em trai anh, anh cũng có một phần trách nhiệm.
Giang Hạ Sơ ban đầu vốn không đồng ý, nhưng rồi, vì sự thuyết phục của mọi người, cô đành gật đầu.
Gần trở về đêm, lúc ấy mọi người mới đi ra khỏi bệnh viện.
Tâm trạng ai cũng vô cùng não nề, không nói với nhau một câu nào.
Vũ Dương vẫn chưa chịu về, nhất quyết ở lại.
Tô Dĩ An liếc nhìn giáo sư, vô cùng áy náy:
"Giáo sư! Em xin lỗi! Thầy vừa xuống máy bay, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải chứng kiến cảnh này!"
Giáo sư Davis khẽ thở dài trấn an Tô Dĩ An.
Ông theo dõi mọi chuyện, mặc dù cách biệt ngôn ngữ nhưng ông cũng có thể hiểu được đại khái mọi vấn đề.
Ông cũng phải tự nhủ, Vũ Dương là một tên rất dễ hành động ngông cuồng, thiếu suy nghĩ.
Tô Dĩ An cũng đáp lại giáo sư:
"Đúng vậy, từ xưa em ấy đã vậy rồi.
Rất khó bảo, rất nghịch ngợm, luôn hành động mà thiếu suy nghĩ, không hề quan tâm hậu quả của nó ra sao!"
Vũ Lăng nghe cô nói, lại bất ngờ đứng yên.
"Cô nói, từ xưa sao?"
"A..." Tô Dĩ An bây giờ mới phát hiện ra.
Phải rồi, cô nói trong vô thức, nhưng tại sao cô lại biết về Vũ Dương của ngày xưa?
"Cô nhớ lại rồi?" Sắc mặt Vũ Lăng vô cùng khẩn trương, bước nhanh tới chỗ Tô Dĩ An, hai tay đặt lên vai cô gặng hỏi, khiến cô cũng có chút sợ hãi.
"Tôi...chưa nhớ gì hết! Tôi cũng không hiểu sao mình lại biết một chút về Vũ Dương như vậy!"
Trong vô thức cùng chỉ nhớ tới Vũ Dương chứ không phải anh sao?
Ha! Tô Dĩ An, cô không cần phải quá đáng vậy chứ?
Chẳng nói chẳng rằng, anh lại kéo cô đi ngược lại vào bệnh viện, bỏ mặc những người còn lại đứng ngơ ngác.
"Hai người đó quen nhau sao?" Giáo sư Davis hỏi.
"Vâng ạ.
Hiện tại là sếp và nhân viên, nhưng chắc không lâu nữa sẽ về chung một nhà!" Hoắc Thừa Ân nhanh nhảu đáp lại bằng Tiếng Anh.
"Thật sao?" Giọng điệu giáo sư bất ngờ có chút run run.
Tô Dĩ An theo học với ông suốt ba năm trời.
Chỉ từng ấy thời gian ngắn ngủi nhưng cả hai cũng đã thán thiết không khác gì cha con.
Suốt quãng thời ở Pháp, cô miệt mài trong nghiên cứu, học tập, không hề quan tâm tới chuyện yêu đương.
Lúc đó ông còn lo cô đã không màng tới chuyện yêu đương nữa rồi.
Thế mà bây giờ, trông thấy Vũ Lăng quan tâm cô tới như vậy, giáo sư cũng có chút an tâm.
Ít nhất thì cậu trai ấy cũng sẽ là chỗ dựa đáng tin cho Tô Dĩ An.
Ông cười mãn nguyện, quay lưng tiếp tục ra về.
Ngày mai còn có buổi diễn thuyết ở một dự thảo lớn, cũng phải về nghỉ ngơi sớm.
[…]
Vũ Lăng nắm chặt lấy cổ tay Tô Dĩ An, kéo cô vào phòng Du Hạc.
Tâm trạng Vũ Lăng bây giờ rất loạn, đến mức bàn tay siết chặt lấy tay cô, khiến cô không khỏi nhăn lại vì đau đớn.
"Cô đưa lọ thuốc cho tôi!" Bước vào phòng, trước sự bất ngờ của Du Hạc, anh quay sang nhìn Tô Dĩ An, chìa tay ra trước mặt cô.
"Thuốc?" Tô Dĩ An ngớ người.
Như bản năng, cô cứ thế mà lôi lọ thuốc từ trong túi của mình ra, ngoan ngoãn đưa cho Vũ Lăng mà không có chút nghi ngờ.
Cũng chỉ là lọ thuốc, cô không phải kiêng dè chuyện gì.
Vũ Lăng nhanh chóng nhận lọ thuốc, đưa cho Du Hạc.
Có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, Du Hạc vẫn khẳng định đây là thuốc an thần.
Nghe lần đầu, Tô Dĩ An còn không dám tin, nhưng Du Hạc lại khẳng định một cách chắc nịch, cô lại càng không thể không tin.
"Thật sự là thuốc an thần?" Tô Dĩ An như thể vừa trải qua một cú sốc nặng nề.
Là Khước Thần đã đưa lọ thuốc này cho cô.
Vài tháng sau khi cô bị tai nạn, anh ta gửi thuốc này tới, bảo rằng là thuốc bổ giúp cô nhanh chóng phục hồi trí nhớ.
Cô lại quá tin tưởng Khước Thần, không đi tìm hiểu kĩ về thuốc mà nhanh chóng uống luôn, tới tận bây giờ, anh đã đưa cho cô bốn hộp rồi.
Cũng may cô không uống thường xuyên, hơn nữa liều lượng cũng nhỏ, may mà không nguy hiểm gì.
"Nhưng mà...tại sao Khước Thần lại..."
"Vì anh ta không muốn cô nhớ ra cô đã từng thích tôi!" Vũ Lăng thở dài, nhưng lại chêm thêm một câu: "Có lẽ là vậy!"
"..." Anh không thể chắc chắn được hay sao?
Du Hạc chỉ biết thở dài:
"Chuyện lỡ rồi, tốt nhất cô đừng nên tiếp tục uống thuốc này nữa!"
Anh đẩy đẩy gọng kính, con mắt biểu lộ rõ sự mệt mỏi.
Ca phẫu thuật này tới ca khác, liên tục không ngừng, anh cũng bắt đầu thấy uể oải trong người.
Nhìn thái độ của Vũ Lăng đối với Tô Dĩ An, Bạch Hạc cũng tương đối hiểu ra vài điều.
Anh chỉ biết cười nhạt, trong lòng châm biếm Vũ Lăng.
Tên lạnh nhạt như Vũ Lăng, thế mà vẫn biết yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...