"Vũ...Vũ tổng!" Nguyệt Ảnh mặt mày trắng bệch, vội vàng rời xa người Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An bây giờ mới có thể thở một cách bình thường, hơi thở gấp gáp như người lao.
Vũ Lăng trông thấy vậy, trong lòng lại có chút sốt ruột.
Tô Dĩ An bây giờ không hề quan tâm bản thân mình sẽ như thế nào, cô chỉ lo trong giây phút kích động, Vũ Lăng sẽ đuổi việc luôn Nguyệt Ảnh.
Mặc dù cô ta đã hại cô, nhưng Mộc Lưu cần Nguyệt Ảnh, cô đoán chắc Vũ Lăng cũng biết điều đấy, nên thái độ kênh kiệu những lần trước của Nguyệt Ảnh anh đều nhắm mắt cho qua.
Nguyệt Ảnh vậy mà lại dám bước tới đối diện với Vũ Lăng, cất giọng chắc nịch:
"Dù sao tôi cũng không còn mặt mũi nào để ở lại Mộc Lưu.
Để người ngoài biết được, chắc chắn danh tiếng của Mộc Lưu sẽ bị ảnh hưởng!" Cô hít một hơi, nói thật rõ một câu, "Tôi xin được nghỉ việc!"
"Hả?"
"Hả?"
"Tôi có nghe nhầm không thế?"
Đám đông xung quanh lại được một phen hoảng loạn.
Ngày hôm nay thật sự như một trò đùa.
Bất ngờ này còn chưa xong đã nối tiếp bất ngờ khác.
Có lẽ chuyện Nguyệt Ảnh tự mình xin nghỉ việc là cái trường hợp mà không có ai có thể nghĩ ra.
Đến Tô Dĩ An cũng phải bất ngờ không kém.
Mặc dù mọi người không ai có thể tinh ý để nhận ra, nhưng đối với một người trong cuộc như cô, việc Nguyệt Ảnh nói ra câu xin từ chức có chút bất mãn.
Cô nhìn thẳng vào Vũ Lăng, mong rằng anh đủ tỉnh táo, tiếp tục giữ cô ta lại công ty.
Cho dù tính cách của Nguyệt Ảnh có chút không thích, có thể khiến nhiều người khó chịu, nhưng cách làm việc của cô, không ai có thể sánh bằng.
Vũ Lăng trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng:
"Cô nghĩ xin nghỉ việc đơn giản thế sao?"
"Dạ?"
"Hợp đồng của cô với công ty, cô đền bù nổi không đây?"
"Chuyện đó..." Nguyệt Ảnh mấp máy.
Đúng rồi, cô kích động hóa liều, lại quên mất chuyện hợp đồng.
Tính ra còn vài năm nữa cô mới hết hợp đồng.
Nếu bây giờ cô xin nghỉ việc, số tiền đền bù hợp đồng dễ có khi còn cao hơn tiền lương mấy năm làm việc của cô.
"Vì lợi ích của cá nhân, làm tổn hại đến công ty; lại còn gây mất trật tự, hình phạt nào mới phù hợp với cô đây?" Vũ Lăng trầm giọng nói, chất giọng đủ khiến bao nhiêu người phải lạnh sống lưng.
Việc Nguyệt Ảnh giở trò với Tô Dĩ An, mặc dù đây chỉ mới là lần đầu trông thấy cô ta làm vậy trong công ty, nhưng lại không có ai phải bất ngờ.
Chỉ tới khi thấy Nguyệt Ảnh không kiềm chế được bản thân mà làm loạn, bọn họ mới không dám tin người trước mắt họ là Nguyệt Ảnh.
Nguyệt Ảnh đối mặt với Vũ Lăng, cũng khép nép không khác gì cừu non.
Lúc nãy còn hổ báo với Tô Dĩ An bao nhiêu, bây giờ lại co rúm người lại, thảm hại bấy nhiêu.
Nguyệt Ảnh: "Tôi xin chấp nhận mọi hình phạt!"
Vũ Lăng thở dài, nhìn Tô Dĩ An, một lúc sau, anh mới nói:
"Được! Kỷ luật hai tuần, sau đó quay về làm việc.
Trong khoảng thời gian cô bị kỉ luật sẽ không được tính lương, được chứ?"
Đám đông lại một lần nữa nhốn nháo lên:
"Cái gì? Tôi nghe nhầm không?"
"Đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi! Hôm nay Vũ tổng hiền quá rồi!"
Cứ ngỡ không đuổi việc thì sẽ bị phạt gì đó nặng hơn.
Dù sao cũng là Vũ Lăng, sự đáng sợ của anh, đâu phải ai trong công ty này là chưa trông thấy?
Bởi thế mà đối diện với hình phạt này, ai cũng bất ngờ vì nó quá nhẹ nhàng đấy.
Nguyệt Ảnh cũng thở phào nhẹ nhõm, tự cảm tạ trời đất vì số mình may mắn.
Cô ta lại quay sang nhìn Tô Dĩ An, ánh mắt vô cùng khó tả.
Cô cúi đầu trước mặt Vũ Lăng:
"Cảm ơn anh rất nhiều, Vũ tổng!"
Nhưng đời ai đoán được chữ ngờ, vì sau đó lại khiến bao nhiêu người phải há hốc mồm.
Vũ Lăng vậy mà lại nói:
"Cô không cần cảm ơn tôi, người cô cần cảm ơn là Tô Dĩ An!"
"Dạ?"
Vũ Lăng lại nghiêm nét mặt:
"Và cô cũng nên xin lỗi đi!"
"..."
Nguyệt Ảnh cắn răng, tức tối trong lòng mà không làm gì được.
Đối diện với Vũ Lăng, cô ta lại càng không thể làm trái lời anh.
Vũ Lăng đã nhẹ tay mà phạt cô, tốt nhất không nên khiến anh phải bực mình.
Nguyệt Ảnh nghe lời, cả người run lên mà quay người lại, nhìn chằm chằm về phía Tô Dĩ An.
Việc cô ta xin lỗi Tô Dĩ An có khi còn kịch tính hơn cả những bộ phim drama.
Mọi người ai cũng nín thở xem cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.
Một Nguyệt Ảnh kênh kiệu, luôn yêu thương bản thân mình bây giờ lại cúi đầu trước Tô Dĩ An.
Tô Dĩ An cô cũng sắp bị dọa cho ngất rồi.
Tên Vũ Lăng đó vậy mà lại bắt Nguyệt Ảnh xin lỗi cô.
Chuyện này dù sao cũng có thể nói chuyện riêng tư được cơ mà, hà cớ gì anh phải bắt cô ta xin lỗi giữa thanh thiên bạch nhật như thế này? Không phải lại hạ thấp Nguyệt Ảnh hơn nữa sao?
Trái ngược với cảm xúc hỗn loạn của cô, Vũ Lăng ngược lại lại thấy rất hài lòng.
Đến Hoắc Thừa Ân lẩn trong đám đông cũng không khỏi lắc đầu:
"Lại nỡ lòng khiến Nguyệt Ảnh phải nhục nhã đến như vậy, Vũ Lăng, cậu có còn là đàn ông nữa không đấy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...