Hoắc Thừa Ân cười khổ:
"Chuyện đó không quan trọng, cứ xem tiếp đi!"
Cứ xem đi! Và quên chuyện này đi! Anh đâu có ngờ Tô Dĩ An vẫn còn lí trí mà nhận ra tên Vũ Lăng biến thái đó lắp camera quay lén.
Anh còn nghĩ mình sắp được ban thưởng vì giúp cô tìm ra hung thủ, nhưng xem ra lại sắp đối đầu với hình phạt giảm lương tháng này.
Tô Dĩ An nhìn chằm chằm vào máy tính.
Cô không đủ kiên nhẫn mà đặt video ở tốc độ x2, mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn gió, tập hồ sơ của cô vẫn để trên bàn, dường như vẫn chưa có ai động tới chúng.
Thời gian đoạn video ghi hình dài tận 4 tiếng, cô chỉ mới xem được một nửa.
Cô không dám nhảy cóc, chỉ sợ lại bỏ lỡ mất chi tiết nào quan trọng.
Cuối cùng, Hoắc Thừa Ân không nhịn được mà tìm chỗ ngồi gần đó gục xuống ngủ.
Cô thật sự nhiều khi muốn tự hỏi, công việc của anh ta là gì mà ngày nào cũng thấy chạy lung tung trong công ty thế? Thậm chí bây giờ còn tới tận chỗ cô ngủ chỉ để...đợi cô tìm kẻ gian.
Một lúc lâu sau, cô mới thốt lên: "A!"
Hoắc Thừa Ân cũng vì thế mà bật tỉnh, vội vàng nhìn vào màn hình máy tính.
Mặc dù con mắt ngái ngủ vẫn chưa nhìn được rõ, nhưng anh vẫn có thể lờ mờ trông thấy có ai đó đang động vào tập hồ sơ.
"Là con gái!"
Hoắc Thừa Ân chau mày: "Nguyệt Ảnh?"
Thế mà đến Hoắc Thừa Ân cũng nghi ngờ cô ta.
Có thể nói, tính tình của Nguyệt Ảnh, cả công ty này đều hiểu quá rõ rồi.
Nhưng chỉ mới mỗi cái tay, cô vẫn chưa muốn hùa theo anh mà kết tội cô ta.
Trên màn hình, những động tác vô cùng nhẹ nhàng, dứt khoát, nhanh chóng diễn ra như thể người đó vô cùng thành thục.
Mãi đến khi người đó rời đi, cả hai người bọn cô mới nhìn thấy rõ bóng lưng của cô ta.
Thật sự là Nguyệt Ảnh.
"Tôi đã bảo là cô ta mà!"
Tô Dĩ An chỉ đành chép miệng: "Tôi đã định tin tưởng cô ta một lần!"
Cô thở dài tựa người vào ghế.
Bây giờ làm gì đây? Tới kiếm chuyện chắc? Để làm loạn công ty lên sao? Bỗng nhiên chẳng nói chẳng rằng lại đi công khai chiêu trò dơ bẩn của cô ta, xem ra cũng không nên.
Hoắc Thừa Ân nói:
"Dù sao cô cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.
Chuyện còn lại cứ để chúng tôi lo!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì hết! Cô cứ tin tưởng ở chúng tôi!"
"..."
Thứ cô quan tâm không phải là không tin tưởng bọn họ, dù sao cô cũng có liên quan đến chuyện này, chẳng lẽ lại đứng trơ mắt nhìn bọn họ làm hết mọi việc giúp cô.
Nhưng trước hành động của Hoắc Thừa Ân, cô đánh bất đắc dĩ nghe lời.
Thấy Hoắc Thừa Ân đi rồi, cô mới quay lại bàn máy tính, gõ lọc cọc vào ô nhập tin nhắn...
[…]
Phòng điều hành.
Hoắc Thừa Ân mặt mày hớn hở bước vào, không thèm đợi lệnh của anh.
Kết quả, còn chưa báo cáo tin vui, anh đã bị Vũ Lăng ném một tập sách vào mặt.
Những quyển sách dày cộm cứ thế đập thẳng vào mắt, muốn nổ đom đóm mắt.
"Đau! Cậu làm gì thế hả?" Hoắc Thừa Ân đau đến phát cáu lên.
"Cậu còn dám lên giọng với tôi?" Vũ Lăng mặt mày đỏ bừng lên vì tức giận, giơ điện thoại ra trước mặt Hoắc Thừa Ân, để cho anh nhìn rõ từng chữ một.
Tô Dĩ An nhắn lại, vô cùng ngắn gọn:
[Cảm ơn anh rất nhiều, vị sếp biến thái lắp camera theo dõi nhân viên!]
Phụt!
"Haha! Cười chết tôi rồi! Cậu còn bất mãn gì nữa? Cô ấy nói đúng quá còn gì?" Hoắc Thừa Ân không nhịn nổi cười, cười một cách rất tự nhiên, cười rất sảng khoái, mặc cho người đối diện anh sắc mặt đang ngày càng khó coi.
Anh chỉ bí mật lắp camera để muốn bảo vệ cô thêm đôi chút.
Nơi làm việc dù sao cũng không dễ dàng, cô lại có không ít người ghen ghét, đố kị, nếu không có camera, anh cũng không thể an tâm mà làm việc được.
Cuối cùng sự quan tâm, lo lắng của anh đổi lại bằng một dòng tin nhắn bảo anh là một tên biến thái.
Tên Hoắc Thừa Ân đó không biết từ lúc nào lại lén lấy được điện thoại của anh mà gửi đoạn video đó cho Tô Dĩ An.
Quả nhiên anh tin nhầm người mà cho cậu ta biết mật khẩu điện thoại.
Vốn dĩ anh định xử lý chuyện này một mình, không để Tô Dĩ An phải lo lắng, nhưng tên chết tiệt họ Hoắc đó lại khiến mọi kế hoạch rối tung cả lên.
"Bây giờ cậu định xử lý cô ta thế nào?"
Vũ Lăng thở dài: "Dù sao cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa nếu là Tô Dĩ An, cô ấy cũng sẽ không phạt quá nặng!"
Trầm ngâm một hồi, Vũ Lăng mới nói tiếp:
"Trước hết cứ phê bình trước toàn ban phiên dịch, kỷ luật, giảm lương một tháng tiếp theo.
Xem như cho cô ta biết sợ là gì!"
"...Nhẹ nhàng thật đấy! Giảm lương một tháng, nó quá tàn nhẫn đấy!"
"Chỉ những người mê tiền như cậu mới thấy nó tàn nhẫn mà thôi!"
Vũ Lăng, nói là làm.
Rất nhanh, chỉ cách sau đó vài ngày, đoạn video đó được lan truyền khắp cả công ty, Nghiệt Ảnh cũng vì thế mà trở thành trung tâm của mọi đề tài, khiến cô ta mỗi ngày tới công ty đều là địa ngục..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...