Vũ Dương tiếc rẻ, giọng ỉu xìu hẳn ra.
Tô Dĩ An cũng chỉ đành cười nhẹ, trấn an thằng nhóc:
"Vẫn còn dịp khác! Không sao!"
Vũ Dương không nói gì, khẽ thở dài.
Tô Dĩ An hiểu tâm trạng của Vũ Dương, chỉ chơi một ván, quả thực không khiến Vũ Dương thoả mãn.
Nhưng cũng phải chịu thôi.
Bây giờ mà chơi tiếp, có lẽ cô sẽ phải thâu đêm làm bài luận.
Vũ Dương cũng đành phải chấp nhận.
Không có Tô Dĩ An chơi cùng, đột nhiên cậu lại thấy sợ, không dám chơi tiếp, chỉ sợ bậc rank lại bị tụt.
"Nhục nhã thật đấy, Vũ Dương!" Cậu lẩm bẩm, tự chửi rủa bản thân.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, ánh mắt Vũ Dương mở to ra.
Là Vũ Lăng gọi tới.
"Anh hai?"
Bỗng nhiên Vũ Lăng gọi cho cậu, lại đúng vào lúc này, có lẽ không phải chuyện gì nhỏ nhặt.
Cậu ngay lập tức nghe máy.
"Vũ Dương, ra mở cổng cho anh!" Giọng Vũ Lăng thều thào trong điện thoại khiến Vũ Dương sửng sốt.
"Anh uống rượu sao?" Cậu lo lắng bật dậy, chạy như bay xuống nhà, không quên hỏi han tình hình anh trai.
Nhưng đáp lại Vũ Dương chỉ là tiếng điện thoại bị ngât kết nối.
Lại say bí tỉ đến mức này rồi sao?
Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Vừa chạy ra tới cổng, cậu đã trông thấy một bóng người con trai ngồi sạp dưới đất, đầu gục xuống.
"Anh hai!" Vũ Dương vội vàng chạy ra mở cổng, lo lắng đến sốt ruột, bất an.
Vũ Lăng mắt nhắm nghiền.
Nghe thấy tiếng động, anh mới hé mât nhìn.
"Thật là, anh uống bao nhiêu vậy? Mùi quá!" Vũ Dương chau mày mắng nhiếc, kéo tay anh trai đặt lên vai mình, dìu vào phòng.
Cả người Vũ Lăng đều nồng nặc mùi rượu.
Không phải anh đã uống sập quán rượu của người ta rồi chứ?
Mặc dù Vũ Lăng là người trầm tính, lại ít nói, nhưng trở thành một người bi sầu tới mức tìm đến rượu thì Vũ Dương chưa trông thấy bao giờ.
Uống rượu đến say mèm thế này, còn nhớ được nhà mà về là tốt rồi.
Mặt Vũ Dương trầm xuống, khẽ cắn môi.
Cậu ngồi xuống bên cạnh anh trai, có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng quyết định hỏi:
"Vẫn là vì chị ấy ư?"
"..."
Vũ Lăng đặt tay lên mắt, thở dài mệt nhọc.
Câu hỏi của thằng nhóc, dường như đã động vào tim anh.
Nhưng anh không đáp lại, im lặng trốn tránh câu hỏi của nó.
Thấy anh không trả lời, Vũ Dương cũng không dám hỏi lại.
Vũ Lăng say, nhưng Vũ Dương tin anh vẫn có thể hiểu được cậu vừa hỏi gì.
Nếu như anh đã im lặng, thì cậu cũng đã hiểu được câu trả lời.
"Đã gần một năm rồi, tốt nhất anh nên quên chị ấy đi!"
Vũ Dương nói, rồi đứng dậy bỏ đi.
Còn lại một mình Vũ Lăng trong phòng, anh chỉ biết thở dài.
Mượn rượu giải sầu, nhưng cuối cùng nỗi nhớ về người con gái ấy lại càng quay về thật mãnh liệt.
Trong cơn vô thức của cơn say, anh đã gọi tên người con gái ấy bao nhiêu lần?
"Mặc Khanh..."
[...]
Sáng hôm sau.
Tô Dĩ An rũ rượi đi tới trường.
Quả nhiên bài tập không nên chất đống.
Làm hết bài luận cũng đã tới 3 giờ sáng, báo hại cô không ngủ đủ giấc, cả người mỏi mệt rã rời.
"Sắc mặt tiều tụy quá đấy! Cậu có học nổi không thế?" Diệp Lục Nghiên lo lắng hỏi.
Tối hôm qua, trong khi Diệp Lục Nghiên thì ngủ say bí tỉ không biết trời đất thì một mình Tô Dĩ An ngồi học chăm chỉ tới tận sáng.
Mặc dù chơi chung với Tô Dĩ An đã bao năm, nhưng phải nói rằng, độ chăm học của cô không ai sánh bằng, Diệp Lục Nghiên cũng không thể học theo được.
Nhưng học đến mức cơ thể tiều tụy thế này thì thật sự không khoa học một chút nào.
Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến Tô Dĩ An bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, đọc tên người gọi tới, cô lại càng không thể buồn ngủ được nữa.
"Giáo...giáo sư!" Cô lắp bắp.
Thế quái nào trời quang mây tạnh, êm đềm như thế này, giáo sư lại gọi cho cô cơ chứ?
Mặc dù có lẽ cũng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng đột nhiên bị gọi như thế này, Tô Dĩ An vẫn không biết nên làm gì cho đúng.
Cô khẽ nuốt nước miếng, tay run run nghe máy:
"Em chào giáo sư Hàn!"
"Tô Dĩ An!" Giáo sư Hàn ngay lập tức trả lời lại.
Giáo sư Hàn, mặc dù đã tới tuổi trung niên, nhưng kiến thức của thầy thì toàn trường này không ai sánh bằng.
Bởi thế mà ngay từ khi bước vào trường, một học bá như cô luôn được thầy chú ý.
Chính giáo sư Hàn là người đã tặng lại cho cô đống tài liệu dày cộm đó.
Có thể nói, thầy hy vọng vào cô rất nhiều.
Nhưng việc thầy chủ động gọi cho cô, thì đây là lần đầu.
"Em tới phòng giáo viên được không? Tôi có việc cần nói chuyện với em!"
"Dạ?" Tô Dĩ An ngớ người, chắc không phải cô làm gì sai đâu đúng không?
"Vâng...Vâng ạ! Em tới liền!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...