Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu


"Vậy...cô nhớ được mối quan hệ giữa chúng ta là gì chưa?"
"…"
Không phải ông chủ - nhân viên, thì chẳng phải chỉ là gia sư - người nhà thôi sao? Anh ta còn muốn thêm gì nữa?
Tô Dĩ An khẽ nuốt nước bọt, nhìn ánh mắt không hề có chút đùa giỡn của Vũ Lăng mà không nói nên lời.

Cô chỉ sợ mình lại nói sai điều gì thì khổ.
Nhưng mà thật sự là cô không biết.
Cô đánh nuốt nước bọt, trả lời:
"Vũ tổng, tôi thực sự chưa nhớ ra được gì nhiều.

Điều duy nhất về anh mà tôi biết tới hiện tại, anh chỉ là anh trai của học sinh tôi từng kèm cặp mà thôi!"
Cô biết chắc câu nói này sẽ khiến anh thất vọng, và sự thật là thế.

Cô vừa dứt lời, Vũ Lăng lại khẽ thở dài, thu người về, ngồi lại vị trí cũ.


Lúc nãy có chút kích động mà anh dồn người về phía cô, cũng dọa Tô Dĩ An một phen rồi.
Ánh mắt anh lộ rõ vẻ buồn bực, nửa muốn nói ra, nửa lại thôi:
"Cô thật sự vẫn chưa nhớ ra?" Tôi là ngưởi cô đã kịch liệt theo đuổi suốt mấy năm trời cơ mà.
"Tôi xin lỗi, Vũ tổng!"
Tô Dĩ An có chút ấp úng.

Đầu cô cứ xoay mòng mòng.

Cô chỉ hận tại sao những kí ức đó vẫn chưa quay về.

Không phải bác sĩ bảo chỉ là mất ký ức tạm thời hay sao? Đâu phải mất vĩnh viễn? Nhưng tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì?
Vũ Lăng liếc mắt nhìn cô.

Ánh mắt Tô Dĩ An hướng về hướng vô định xa xa, thẫn thờ.

Những cơn gió nhẹ thôi bay tà tà mái tóc của cô, dưới ánh trăng, Tô Dĩ An lại thêm phần quyến rũ.
"Nếu như tôi nói, cô thích tôi, cô có tin không?"
"Khụ khụ!"
Ông chủ, câu nói của anh rất biết dọa người đấy!
Tô Dĩ An vì câu nói của anh mà ho khù khụ như người lao, thật sự cô còn không dám tin vào những điều anh vừa nói ra, lại càng không dám tin quá khứ của mình lại dám tơ tưởng đến một người như anh ta.
Cô chỉ đành gượng cười:
"Vũ tổng, anh đang nói đùa phải không?"
"Too không hề nói đùa!"
"..."
Đáy mắt Vũ Lăng tràn ngập hi vọng, anh nhìn chặm chằm vào cô, chờ đợi một điều kì tích.

Tô Dĩ An, làm ơn hãy nhớ lại đi, hãy tiếp tục theo đuổi tôi đi, có được không?
Ngày hôm đó, cũng không biết từ bao giờ, việc trông thấy cô hàng ngày, cũng như những hành động vụng về cốt chỉ để theo đuổi anh của Tô Dĩ An đã trở thành thói quen trong cuộc sống của anh.


Cái ngày Tô Dĩ An rời đi, tới nước Pháp, anh mới biết, thiếu cô, anh khổ sở đến chừng nào.
Anh đã có thể quên đi được Mặc Khanh mà thích cô, vậy mà tại sao lúc quay trở về, cô lại xem anh như người dưng?
Tô Dĩ An! Cô có biết không? Cái ngày cô về nước, cô chạy tới bên cạnh Khước Thần, ôm chầm lấy anh ta trước mắt tôi, trái tim tôi như vỡ vụn ra thành từng trăm mảnh.

Nỗi đau ấy, cô có thấu hiểu không?
Rồi cái ngày cô tới đây phỏng vấn, cô lại xem tôi như một người lần đầu mới quen mà gọi hai tiếng "Vũ tổng!"
Ngực Vũ Lăng quặn đau liên hồi.

Ánh mắt nhìn Tô Dĩ An lại ngày càng trầm lại, từ con mắt cô có thể thấu hiểu được cả nội tâm sâu bên trong của người con trai trước mặt.

Cô không dám tin, thật sự không dám tin.
Con mắt của Vũ Lăng dường như trở nên vô hồn.

Anh cúi đầu, dựa vào vai Tô Dĩ An, giọng khàn khàn:
"Cô không nhớ lại tôi nữa cũng được! Nhưng nếu bây giờ tôi theo đuổi cô, cô có thích tôi không?"
"Vũ...Vũ tổng! Chuyện này..." Tô Dĩ An cứng đờ ngưởi, không biết làm gì hơn, chỉ đành ngồi yên cho anh tựa đầu.
Rốt cuộc là tình huống gì đây? Sao đột nhiên tình cảnh lại trở nên éo le như thế này?
Trí nhớ của cô đã rối tùm lum lên, bây giờ lại còn nghe thấy những lời này...không phải là tỏ tình đó chứ?
Lúc nãy không phải vì uống quá chén mà bây giờ nói nhăng nói cuội rồi?

Nhưng trước mỗi câu nói của anh, tim cô lại đập nhanh vô cùng.

Kể cả bây giờ, khi anh dựa vào vai cô, trái tim cô đập như thể muốn phá vỡ cả lồng ngực.
"Vũ tổng, anh say rồi!"
"Tôi không say! Tô Dĩ An, tôi vẫn đang rất tỉnh táo để biết được mình đang nói những gì!"
"Nhưng mà..."
Tô Rĩ An thật sự rất muốn bỏ chạy đi, cô không dám đối mắt với Vũ Lăng nữa.
Nhưng anh lại giữ cô quá chặt, căn bản cô không thể chạy đi đâu, chỉ đành ngồi im một chỗ, đối mặt với một Vũ Lăng vô cùng khác với Vũ Lăng thường ngày mà cô biết.
Anh lại thì thào bên tai cô:
"Đừng ở gần Khước Thần, có được không? Tôi thật sự rất khó chịu!"
Nhìn anh ta và cô thân thiết với nhau, mặc cho cô vẫn luôn xem anh ta như một người anh trai, thì bất kì ai xung quanh cũng đều biết Khước Thần đã thích cô từ lâu, chỉ có cô là không biết.
Một cô nhóc ngây thơ đã từng biết đến thứ gọi là "nối tình đầu", miệt mài theo đuổi, vậy mà cuối cùng, thứ cô nhận lại được chỉ là cái suy nghĩ: Vũ Lăng đối xử với cô, cũng chỉ xem cô như một đứa em gái, vốn không thể thay thế được bóng hình của người con gái tên Mặc Khanh.
"Được rồi! Không cần nhớ lại gì nữa! Cô chỉ cần biết một sự thật này thôi.

Tô Dĩ An, không biết từ bao giờ, tôi đã thích cô rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận